Tôi do dự một chút. Sáng nay tôi đã nghĩ kỹ, nếu tìm người lạ mua máy nghe lén này nọ, thì có chút rủi ro. Nếu nhờ Dương tử thì có vẻ an toàn hơn, sẽ không bị hắn bán đứng, nhưng phải nghĩ ra lý do thích hợp.
“Nói tớ nghe, đi thật xa tới đây, nếu không nói nữa thì thực xin lỗi với tiền vé xe bus đi.”
Tôi không nói cho hắn nghe mình được chở lại đây mà cúi đầu nói: “Hình như… bạn trai tớ có người khác, tớ có danh sách cuộc gọi nhưng không biết là ai. Tớ muốn làm hai cái thẻ nghe lén, để xác định rõ…”
“Sao tới hai cái??? Mà mấy chuyện thế này thật khiến người ta bực bội mà. Tớ giúp cậu. Nhưng bấtt quá làm một cái cho bạn trai cậu là được rồi, một trăm đồng một cái đó.”
Tôi không biết phải nói sao. Tối qua Tông Thịnh nói cho tôi hai dãy số, nói là làm thẻ nghe lén cho hai số này, nhưng hai số này không có số nào là của Tông Đại Hoành. Tối qua tôi cũng không để ý lắm, bất quá là việc do Tông thịnh giao nên tôi cũng muốn hoàn thành.
Dương Tử vừa nhắc nhở, tôi cũng tự nhiên để ý, vì sao Tông Thịnh lại muốn tra soát tới hai dãy số, mà trong đó còn không có số di động của Tông Đại Hoành?
Rời khỏi công viên, tôi đi thẳng tới Tông An.
Dù cho hiện tại tôi không còn là nhân viên của nơi đó, nhưng tôi có mặt ở đó cũng không thành vấn đề.
Tập đoàn Tông An cũng không phải là công ty lớn gì, nên không quá nghiêm cẩn. Đó là sản nghiệp của Tông Thịnh đó.
Một tòa nhà, từ trệt tới lầu sau là khu vực làm việc, bên trên có vài căn hộ chính là chỗ ông Tông Thịnh ở hàng ngày,
Thế hệ trước đều quan niệm như vậy, có phòng ở đây thì cứ ở, việc gì phải mua thêm nhà. Trong công ty, rất nhiều người cùng thôn, họ hàng làm việc, có thể nói tới một nửa thôn ra đây làm rồi. Đi học bên ngoài một chút, về đây ngồi bàn giấy vài năm, được trưởng bối dẫn dắt vài năm thế là thành ra nhân viên chuyên nghiệp.
Không có học thì đi công trường dọn gạch. Lái xe cũng là người torng thôn. Kế toán là cô họ, đi làm trước rồi mới học lấy bằng kế toán sau.
Trong công ty những người không có quan hệ họ hàng hoặc cùng thôn chưa tới một nửa.
Đây là công ty, chứ bên khu mỏ thì toàn bộ là người trong thôn hoặc là thôn kế bên, còn không thì là người nhà chồng hoặc vợ của người trong thôn.
Vốn tôi muốn tới đây để coi, lỡ trúng giờ cơm trưa thì dày mặt đi ăn ké vậy. Lúc tôi lên tới nơi thấy Tông Thịnh đang ngồi cùng tông Đại Hoành vừa ăn vừa nói chuyện. Tông Thịnh thì cúi đầu ăn, còn Tông Đại Hoành vừa ăn vừa không ngừng nói, hạt cơm bay tứ tung.
Tông Đại Hoành nhìn thấy tôi tới thì ha hả cười: “Ưu Tuyền hả, cô thật sự không coi mình là người ngoài. Tới đây ăn cơm thì phải đi làm đi. Chiều theo Tiểu Trần qua bộ phận kinh doanh tuyển người đi. Công việc kinh doanh, bất động sản, công trình thủy điện…”
Tôi nhìn về phía Tiểu Trần ngồi cạnh tôi, hắn cười cười: “Nếu cô bận thì mai qua đây, hôm nay tự tôi đi sang bên tuyển dụng được rồi.”
“Tôi không có việc gì.” tôi vội nói, rồi quay sang Tông Đại Hoành, “Chú, tôi đi làm thì cuối tuần sao? Cuối tuần tôi có chút việc phải làm.”
“Ngươi cái đồ con nít con nôi, có thể có việc gì? Tiểu Trần là sếp cô, cô xin nghỉ thì hỏi nó.”
Tiểu Trần vội nói: “Không dám, không dám. Nếu cô thật sự có việc thì nói với tôi một tiếng là xong.” Tiểu Trần tuy không phải là người trong thôn nhưng tôi tới đây nhiều như vậy cũng biết thân phận của tôi.
“UHm, vậy cuối tuần tôi xin phép nghỉ.”
Tông Đại Hoành tức giận mà nói: “Này, việc cũng chưa nhận, cửa nhà cũng chưa vào mà làm giá vậy, sau này thì sao?”
Tông Thịnh rốt cuộc thủng thẳng nói: “Cô ấy thích tới thì tới, trong nhà không thiếu một người như cô ấy đi làm. Cô họ bao năm có đi làm đâu, chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?” hắn nói là sự thật, vẫn còn một cô họ ở quê chưa gả kìa, vốn luôn nghĩ Tông Gia này sớm muộn gì cũng thuộc về cô ta nên không buồn đi làm. Tông Thịnh quay sang tôi nói: “Cuối tuần em bận gì? Cuối tuần anh không đi làm, để anh đi cùng với em.”