Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 487: Đừng coi tôi như Tông Ưu Tuyền có được không?



Buổi trưa, vì bà có nấu cơm nên chúng tôi cũng không đi ăn cơm ở canteen mà ăn trên nhà. Suốt bữa ăn bà vẫn mắng mỏ Tông Đại Hoành, mắng một lúc thì lôi cả ông vào nói chung luôn. Ông vốn dĩ không hay nói chuyện, nhưng bị nói quá thì cũng đáp vài câu:

“Tông Đại Hoành nó mới hơn 40, bà tưởng tôi còn 40 tuổi à, sắp xuống lỗ đến nơi rồi còn lo lắng cái gì hả, tự mình ôm rơm rặm bụng à?”

“Đám con gái thì để ý ông bao tuổi sao? Có để ý chỉ để ý xem ông có nhiêu tiền thôi!”

Mắng thêm vài câu nữa bà mới vào chính sự. “Tông Hồng nói, nó cũng muốn đi làm, ông coi sắp xếp việc cho nó đi.”

Tông Hồng chính là bà cô già ở quê chúng tôi, nghe bà nói thì cả ba người chúng tôi đều sững người. Có lẽ Tông Thịnh không có khái niệm lắm về sự tồn tại của bà cô này nhưng tôi thì biết. Tông Thịnh luôn ở bên ngoài, những tranh cãi giành giật này nọ ở quê nhà này tuy anh đã trở về nhưng cũng không muốn can thiệp.

Bà anh nhìn tôi nói: “Ăm cơm đi, nếu cô thật sự cùng Tông Thịnh thành đôi, sinh chắt cho tôi thì phần cô cũng không thiếu đâu.”

Ông không nói gì, vốn dĩ ông luôn nghe lời an bài sắp xếp của bà, bất quá lần này Tông Thịnh lại lên tiếng: “Cho cô ta làm ở mỏ quặng là được rồi, gần nhà nữa. Cô ta tới đây làm lại phải chuẩn bị chỗ ở cho cô ta.”

“Chỗ các ngươi bao nhiêu nữ nhân viên kinh doanh bất động sản, thêm một người thì sao? Chiều mai nó tới đó. Vốn định hôm nay đi luôn nhưng thấy vợ A Hoành như vậy nên không dám đi cùng.”

Sau bữa cơm, tôi ỉu xìu xuống văn phòng. Mỗi lần về quê bà cô kia lần nào cũng móc mỉa tôi, giờ lại gặp hàng ngày lúc đi làm, còn không phiền tới chết sao?

“Tông Thịnh, văn phòng bên tòa Linh Linh bao giờ xong anh?”

“Hai ba ngày gì đó là xong. Thứ sáu thì sẽ khởi công bên tòa nhà Linh Linh, bộ phận kinh doanh cũng chính thức hoạt động, tới chừng đó em đi thẳng qua đó luôn, không cần sang đây.”

“Thứ sáu a, còn tới ba ngày lận.”

Văn phòng mọi người vẫn còn đang đi ăn, không có ai ở đây. Tông Thịnh bước lên một bước, chắn trước mặt tôi hỏi: “Có phải em không vui khi Tông hồng đi làm không?”

“Không phải, em chỉ nghĩ tới lúc gặp cô ta có chút không vui, cô ta độc mồm độc miệng lắm.”

“Yên tâm đi.”

Ta cho rằng, Tông Thịnh nói yên tâm chính là việc chỉ phải chịu đựng có ba ngày, sau ba ngày tôi sang bên kia là xong. Nhưng tôi không ngờ tới, anh nói yên tâm là bảo cho bộ phận nhân sự cho cô ta đi làm ở nhà ăn, lại còn là bộ phận rửa chén trong bếp, không bao giờ gặp gỡ được tôi.

Tôi nghe Tiểu Mễ nói Tông Hồng đi tìm ông, nhưng ông không tiếp, chỉ cho thư ký ra nói chuyện. Cụ thể nói gì thì không biết, nhưng sau đó cô ta liền thanh thản ổn định ở nhà ăn rửa chén.

Chiều thứ năm, trời đột nhiên đổ mưa mà văn phòng thì chưa hoàn thiện nên chúng tôi đang ở ngoài bị ướt lướt thướt. Tiểu Trần quyết định xong việc rồi nên về công ty. Hơn ba giờ chiều chúng tôi về công ty. Vừa ra tới thang máy đã thấy đám đông bu đen trước cửa văn phòng của ông, tôi cũng không đi nữa mà ở lại nghe ngóng.

Bốn phía thực an tĩnh, có thể nghe được Tông Thịnh hét to: “Nếu ông nhất định dùng lão thì sau này đừng nghĩ tới gặp con nữa. Con phải nói bao nhiêu lần nữa thì mọi người mới tin con. Lão Bắc không phải như mọi người tưởng đâu. Ông, đừng ép con!”

“Ông đã liên hệ Lão Bắc rồi. Pháp sự ngày mai, bạn con muốn đi thì cho làm trợ thủ cũng được!”