Chuyện đứa bé kia, sau phải mời người của Thôn Ủy xuống, rồi người của bên Trấn cũng xuống, cảnh sát xuống vận động. Sau cùng, Lão Bắc chọn một nhà, đập tường đưa đứa nhỏ ra, không đưa ra bằng cửa chính mà đưa ra từ cửa sổ một phòng ở sau nhà. Giờ tôi cũng như đứa bé kia vậy. Bọn họ tới tìm tôi, rõ ràng tôi đang ở ngay kế bên nhưng lại không ai thấy tôi. Nếu tìm thấy tôi kịp thời thì tôi còn có cơ hội sống sót, nếu tới tận một tuần sau mới tìm thấy, hoặc vĩnh viễn không tìm thấy, thì có phải tôi chết mục ở đây cũng chẳng ai hay?
Tôi đã khóc đến không còn nước mắt, thật sự cảm thấy tuyệt vọng.
Cái chết hóa ra lại ở gần tôi đến vậy. Không có Tông Thịnh! Tôi sẽ chết ở đây, cho tới khi rữa nát và bốc mùi may ra người ta mới phát hiện.
Trong bóng đêm, thời gian có vẻ trôi đi thật chậm. Không ánh sáng, không nước, không đồ ăn, chỉ có bóng tối vô biên vô vọng khiến tôi nhanh chóng lâm vào trạng thái mơ hồ. Ngay lúc tôi nghĩ rằng mình sắp ngất đi thì lại nghe thấy tiếng động. Dường như tiếng động phát ra ở ngay trên bức tường sau lưng tôi.
Có tiếng mẹ tôi khóc, còn có tiếng bác tôi an ủi: “A Thải à, đều là do chị không tốt, chị không thấy Ưu Tuyền… chuyện này làm sao bây giờ?! Chị chết mất.”
“Chị dâu, giờ nói thì có ích gì, đừng cản em, em giờ chỉ cần đưa Ưu Tuyền nhà em về nhà bình an là được.”
Bác tôi lên tiếng: “Bệnh viện lớn tới vậy, mọi người chắc chắn Ưu Tuyền không ra khỏi cửa sao?”
Bác gái nói: “Tối qua em xem video theo dõi cả đêm, không thấy con bé ra ngoài. Con bé chỉ đi tới đây, chỗ này thôi, chỗ này đèn không có rọi tới, chỉ thấy tối đen, không thấy gì. Chẳng có ai. Ai cũng nói bệnh viện này có ma, hay là, chúng ta đi hỏi Lão Bắc tiên sinh?”
Ba tôi đột nhiên lên tiếng: “Tìm Lão Bắc, Tông Thịnh bên kia sẽ không giấu được. Đến lúc đó, đến lúc đó, nó làm ra chuyện gì chúng ta cũng không biết. Khi đó, là chị ở đây trông con bé. Người không còn. Không phải nó đòi người sao?”
“Tôi… tôi chết mất.”
Tôi gượng đứng dậy. Chỉ một động tác đứng lên cũng khiến tôi kiệt sức. Tôi cố hít thở, hơi thở nóng tới kinh người. Tôi lại sốt rồi! Hơn nữa vẫn không tìm được cách đi ra ngoài, tôi quều quào đập lên bức tường sau lưng, há miệng muốn gọi mẹ nhưng lại phát hiện ra nói không thành tiếng. Cổ họng tôi đau tới cháy bỏng. Tay vẫn cố vỗ lên tường, chỉ thấy tường vừa thô vừa ráp.
“Mẹ, con ở đây…” tôi chưa kịp nói xong thì cơ thể đã không chịu nổi nữa mà ngã xuống. Tuy tôi không phải quá khỏe mạnh, nhưng cũng không phải mong manh yếu đuối như thế này, tôi không cố nữa, vì biết cố cũng không có ích gì.
Hiện tại tôi chỉ có thể chờ có người tới tìm được mình. Tôi phải bảo tồn thể lực, bảo tồn sinh mệnh, tôi không thể chết trước khi Tông Thịnh tìm được mình. Còn không phải là phát sốt sao? Tôi liền không nói lời nào, tôi ngủ, ngủ rồi sẽ không cảm giác gì nữa. Tôi co người, ôm chân, cuộn chặt người lại thành hình tròn.
Cứ thế, tôi mơ màng không biết bao lâu. Cuối cùng có ánh sáng chiếu vào, vẫn là người kia, với ngọn đèn dầu trên bàn, chỉ có điều hắn lại khôi phục dáng vẻ trẻ tuổi. Hắn lật sổ, thấy tôi mở mắt thì hỏi: “Có cần vào tủ đông ngủ không. Chẳng biết phải đợi bao lâu đâu. Cứ như vậy cũng không thoải mái. Trong tủ đông thực mát mẻ, ngủ rồi thì cái gì cũng không biết. Ba ngày cũng chỉ mất một nguyên bảo, không đắt đâu.”
Tôi dựa vào tường, khàn khàn nói: “Ta còn chưa có chết đâu, ta không nằm tủ đông đâu.”
“Chờ đến khi ngươi thật sự cảm thấy chính mình đã chết, chắc đã thối hoăng. Đến lúc đó, thân thể giữ không nổi, hạ táng rất khó xem.”