Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 543: Vội Chết Người



Tôi bĩu môi, thầm nói trong lòng: “Hừ, chẳng phải do Tông Thịnh siêu lợi hại nhà ta sao?”

Tông Đại Hoành thì đứng đằng kia nói: “Đúng đúng, hẳn là thằng nhãi Tông Thịnh kia làm, chưa đủ lông đủ cánh nhãi con.”

“Hắn bố cục, cũng không thành vấn đề!”

Tông Đại Hoành sắc mặt ngượng ngùng, tôi tiếp tục thầm nhủ: “Thấy chưa! Đừng có mà xen vào việc người khác.”

“Ta xem mấu chốt lớn nhất chính là bên kia.” Ông già chỉ chỉ khách sạn Sa Ân bên kia. “Tòa nhà kia có vấn đề.”

Tôi tiếp tục nghĩ trong lòng, “Hóa ra cũng biết xem thật. Tòa nhà to thế kia, không có vấn đề mới lạ.”

Ngưu Lực Phàm đứng lên đi tới bên cạnh tôi: “Là người của Huyền Văn Các.”

“Ồ, sao anh biết?” Tôi thì thào.

Ngưu Lực Phàm cũng thì thào nói: “người trẻ hơn bên đó, anh đến Huyền Văn Các có gặp qua. Là người phục vụ ở đó. Lần trước anh cùng Tông Thịnh tới đó là do hắn tiếp. Cũng không biết gì đâu, có lẽ là đi theo để học hỏi.”

Tông Đại Hoành liên tục gật đầu, vẻ mặt lấy lòng: “Đúng đúng, chúng ta nơi này, mới khai trương mấy ngày vậy mà đã quạnh quẽ thành như vậy. Đại sư giúp nhìn xem.”

Ông già lại nhìn trước sau một hồi, dùng la bàn, rồi…

“Hắn cầm cái kia là cái gì?” Tôi hỏi Ngưu Lực Phàm bên cạnh.

Ngưu Lực Phàm mới nói nói: “Tầm Long Thước.”

Sau cùng, bọn họ đi ra khỏi văn phòng. Ông già kia chỉ vào văn phòng nói: “Chỗ này, đặt một khối đá Thái Sơn, trên đỉnh tảng đá thì tưới máu gà để chắn sát khí bên kia thì mới lấy được tài vận bên này. Về thời gian…” ông ta bấm ngón tay, “Chiều mai năm giờ làm đi.”

Ngưu Lực Phàm lập tức nói nhỏ với tôi: “Báo cho Tông Thịnh, lão này một là giả vờ, hai là cố ý muốn chặt đứt tài lộ của tòa nhà này.”

“Anh chắc không?”

“Tuy anh không hiểu lão muốn gì, nhưng đã đá Thái Sơn còn tưới máu gà, chính là khiêu khích với bên kia, tòa nhà bên kia lớn như thế, âm khí lại nặng như vậy, lại còn đi khiêu khích trắng trợn thì chính là tự tìm chết.”

Tôi cái hiểu cái không, chỉ biết gật đầu. Tông Thịnh từng nói với tôi về việc năng lượng đối kháng này. Khách sạn Sa Ân giống như một con quay không ngừng chuyển động, hút hết khí của khu vực phụ cận vào. Nếu như bây giờ lại đi khiêu khích nó thì chính là khích nó nuốt luôn mình.

Tôi cầm điện thoại đi ra ngoài gấp gáp gọi điện cho Tông Thịnh báo tình hình bên này, nhưng tôi không nghĩ tới Tông Thịnh bên kia thế nhưng lại ung dung nói: “Không vội, chiều tan giờ làm mình đi Huyền Văn Các uống trà.”

Cúp máy, tôi quay lại đã thấy ông già kia kéo theo bầu đoàn đi ra ngoài, cửa không quá rộng nên tôi đứng nép qua một bên, nở nụ cười chuyên nghiệp, khẽ gật đầu. Tôi cảm thấy mình làm không có gì không đúng, mặc đồng phục, đứng ở đây hoàn toàn hợp lý. Nhưng mà, ông già kia lại dừng chân trước mặt tôi.

Tôi đã không còn như trước nữa, có gì mà khẩn trương, muốn nhìn thì nhìn đi, tôi đây còn sống chung với quỷ thai nữa mà, có làm sao?!

Tông Đại Hoành đứng bên cạnh nói: “Đại sư, đây là Tông Ưu Tuyền, cô ta có vấn đề gì không? Cô ta ở đây có ảnh hưởng gì tới tài vận không? Hay là tôi sắp xếp cô ta về bộ phận nhà bếp.”

“Không, cô gái này chỉ là có chút đặc biệt, tôi có cảm giác khí của cô ta và tòa nhà kia có chút tương tự.”

“Đại sư, ông nói cái gì?” Tôi ra vẻ ngây ngô, không biết gì cười.

Ông già kia tựa hồ do dự một chút, sau đó đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nói: “Nếu cô có thời gian, có thể tới tìm ta. Số của cô… còn vài ngày nữa, không chừng tôi có thể giúp được cô.”

Ông ta vừa đi thì thím liền không nhịn nổi, kéo tôi qua một bên bô bô một hồi, cái gì mà Lão Bắc nói như vậy, đại sư cũng nói như vậy. Coi bộ tôi chẳng còn được mấy ngày, bà muốn tôi sinh con sinh cái coi bộ cũng khó khăn. Bà ta còn nói tôi và Tông Thịnh coi thử tìm trong họ coi có đứa bé nào hợp thì nhận nuôi đi, nếu không trong nhà sau này của cải sẽ về tay và cô già chỉ biết ngửa mặt xin tiền kia mà thôi.