Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 572: Bằng Chứng Trộm Cắp 3



Mang theo tâm lý này, tôi cùng lão tới bãi đất trống cạnh công trường. Bãi đất đó chính là chỗ ngày thường công nhân hay ăn cơm. Nhưng mà giờ hơn 11:30, công nhân còn đang làm việc nên chẳng có ai nơi đây.

Tông Đại Hoành hung hăng trừng mắt nhìn tôi, một hồi lâu mới nói: “Nhà chúng tao sao lại nuôi ra cái thứ bạch nhãn lang như mày hả? Bà Tông thịnh cho mày tiền đi học, cho nhà mày tiền xây nhà, cho ba mày tiền chữa bệnh mà mày còn đi ăn cắp đồ của tao?!”

Tôi cong môi nhìn lão nói: “Bà cho tôi tiền đi học, tôi vẫn còn đây. Tiền nhà tôi sửa hết tám vạn, bà cho hai vạn, còn sáu vạn là tiền của ba mẹ tôi. Tiền chữa bệnh của ba tôi thực sự do bà cho, nhưng là bà chứ không phải là chú. Tôi cũng không phải là do nhà chú nuôi.”

“Mày!” Tông Đại Hoành thở hổn hển. Ngón tay xỉa thẳng vào đầu tôi. “Nửa năm trước, nếu là nửa năm trước mày dám nói chuyện với tao như vậy sao? Mày nói một câu thì đầu cũng cúi gằm xuống đất. Giờ thì thằng nhãi Tông Thịnh về rồi, có chỗ dựa rồi đúng không? Dám nói to nói nhỏ rồi đúng không? Tao nói cho mày biết, nó còn phải gọi tao một tiếng chú! Mày nói đi, tượng Bồ Tát mày để đây rồi? Cả ngàn đồng đó biết không. Mày tưởng là giống mày lượm được sao? Nói, mày mang đi đâu rồi?”

“Chú, bà chắc có nói với chú. Vì bức tượng đó của chú mà Tông Thịnh ngất xỉu, trạng thái thân thể của anh ấy đâu phải chú không biết, chú muốn hại chết anh ấy sao? Cũng may là Tông Thịnh hôm đó chỉ ngất có một buổi trưa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bà giết chú đó.”

“Mày! Cái con nhãi ranh này nửa năm qua thay đổi cũng gớm thật, dám nói như vậy. Tông Ưu Tuyền, Tông Đại Hoành tao hôm nay không để bụng mấy ngàn tệ kia, nhưng tao phải nói cho mày biết, đàn bà chỉ là quần áo của đàn ông thôi. Ở nhà mặc một bộ, ra cửa thay một bộ. Lúc nào mặc đồ đó. Mày giờ còn trẻ, mới bên thằng nhãi kia vài tháng. Chờ thêm vài năm nữa, thứ nhà giàu như nó thiếu gì gái theo, mày cứ chờ bị nó vứt vào xó trong thôn đi. Giống bà nó thôi, cả đời ở trong mỏ với đám đàn ông đen nhẻm đất đá! Tới chừng đó, tao chờ xem mày còn dám ăn nói với tao thế không! Hừ!”

Tông Đại Hoành thở phì phì đi khỏi công trường, về phía Tiểu Trần.

Tôi chần chừ đi bên ngoài không vào. Tiểu Mễ kéo tôi lại ngồi bên bàn, hỏi nhỏ: “Ưu Tuyền, em thật sự lấy tượng của Tông Giám đốc à? Em lấy làm gì?”

Tôi không nói gì, cũng không biết phải nói thế nào.

“Không muốn nói thì không nói đi. Bất quá việc này, rất khó nói. Đêm qua chúng ta trở về, nghe thư ký Tiểu Lệ nói trong công ty ai cũng biết là em lấy trộm bức tượng đó của ông ta, mọi người đều coi em như đồ ăn trộm ấy. Chị thì thấy em không phải loại người như vậy a. Bồ Tát thôi, sao phải lấy.”

“Tiểu Mễ, đừng nói cái này nữa.”

Tôi thiểu não. Đột nhiên cảm thấy, bà sắp xếp cuộc sống cho tôi khá tốt, cứ thế ở nhà nấu cơm sinh con thôi. Chứ để tôi đi làm, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với các nhân viên công ty khác, bọn họ lại nhìn tôi như ăn trộm thì mệt.

Tiểu Mễ cười tươi như hoa: “Rồi, rồi, không nói nữa. Để chị kể em nghe, ban nãy tiểu lão bản gọi cho chị, nói chuyện đi suối nước nóng đã hẹn xong rồi. Đối phương là một phú nhị đại, tuổi tác không chênh lệch với mình lắm, lại rất đẹp trai, lại còn lái xe thể thao nữa. Hì hì, anh ấy bảo mình mang theo đồ bơi. À, Ưu Tuyền, em nói chị nên mặc đồ bơi bảo thủ hay là bikini? Mấy phú nhị đại đó suốt ngày gặp mỹ nữ, sợ là mặc bikini lại không có sức nặng, chi bằng mặc đồ bơi một mảnh nhỉ. Em nói, chị nên xõa tóc, hay là bới cao lên vì đi suối nước nóng mà?”

“Ha ha, mấy cái này em có rành đâu.” tôi cười gượng gạo.

Tôi cảm thấy Tiểu Mễ hiểu sai mất rồi. Phú nhị đại thì không sai, nhà bọn chúng có rất nhiều tiền. Tuổi cũng không hơn kém nhiều, chỉ là nhỏ hơn chúng tôi vài tuổi. Thẩm Kế Ân tuổi thì lớn, nhưng thân thể kia tuổi tác cũng chỉ là sinh viên mà thôi. Người rất tuấn tú điểm này không sai, nhưng xe thể thao cái này, là xe của Thẩm Hàm.

Tôi vừa nghĩ tới đây thì thấy có xe cảnh sát ngừng ở cửa khách sạn bên kia đường.

Quả nhiên, người mất tích ở khách sạn Sa Ân lâu như vậy, lại còn có khả năng có liên quan tới một án mạng khác, nay xuất hiện lại ở đây, cảnh sát có thể bỏ qua sao?

Tôi thậm chí còn cầu nguyện ở trong lòng: Ông trời ơi, làm sao cho cảnh sát đem Thẩm Kế Ân mang đi đi. Cứ hoài nghi gã có tham dự việc giết người lần đó, đem gã nhốt một tuần. Thế là mình với Tiểu Mễ được đi tắm suối nước nóng đơn thuần rồi.