Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 592: Phục kích nữ quỷ 2



Tuy nói rằng cách này không hoàn toàn chính xác, nhưng ngẫm lại những chuyện chết người, ma nhát này đúng là chính quyền sẽ không thông tin ra, phải tìm hiểu mấy cái kiểu tin đồn, bát quái này nọ thôi.

Đương nhiên, Ngưu Lực Phàm cũng không uống say. Chai rượu vang đắt muốn chết kia, hắn cũng chỉ uống mấy ngụm. Có lẽ, hắn thật sự chỉ muốn tăng dũng khí lên thôi, không muốn nghĩ tới cảnh thành xác chết trôi trong hồ nước nóng.

Thời gian trôi, loáng cái trời đã tối.

Chúng tôi ngồi trong phòng, dưới đất vẫn đầy mảnh kính vỡ cùng dấu chân máu. Kế hoạch chính thức tiến hành. Ngưu Lực Phàm thay quần bơi, còn tôi và Tông Thịnh liền thì trốn vào trong tủ trong phòng.

Ngưu Lực Phàm vừa đóng cánh cửa tủ lại vừa nói: “Như vậy cũng quá nguy hiểm đi, lỡ như anh xảy ra chuyện mà hai người ở trong tủ không thấy thì làm sao bây giờ? Hoặc lỡ hai người bị kẹt trong tủ, tôi ở đó la lối không nghe thấy thì sao giờ?”

“Làm gì có lỡ như nhiều tới vậy.” Tông Thịnh bực bội, dường như anh vô cùng khó chịu và để bụng với chuyện tối qua, khiến tôi có cảm giác hảo hán có thù tất báo.

Ngưu Lực Phàm đóng tủ xong thì làm vài động tác, hoa tay trên cánh cửa. Cái này là lúc trước Tông Thịnh dạy hắn, tạo thành một lá bùa kết giới lâm thời, cứ thế, hơi thở của tôi và Tông Thịnh sẽ hoàn toàn được giấu kín, cho dù có một pháp sư đi tới mang theo pháp khí cũng không tìm thấy chúng tôi. Như vậy, nữ quỷ kia dù có tới cũng sẽ không biết chúng tôi đang ở đây. Vì nếu ả biết chúng tôi ở đây, thì hoặc là không ra nữa, hoặc sẽ nhào tới tấn công chúng tôi.

Âm thanh Ngưu Lực Phàm rời đi. Tôi thấp giọng nói ra nghi hoặc trong lòng: “Tông Thịnh, vì sao không cho người ta dọn phòng?”

“Dọn xong rồi sẽ làm thay đổi Khí nơi đây. Đôi lúc, mấy thứ kia có chút luyến tiếc, những khung cảnh quen thuộc sẽ khiến họ nhanh chóng xuất hiện, giống như một cô gái chết trong đêm mưa thì sẽ chờ đến đêm mưa mà xuất hiện lại vậy.”

Trong lòng tôi tràn ngập kinh ngạc, như vậy đêm qua khi người của khách sạn tới đón chúng tôi đi thì anh đã nghĩ tới chuyện trả thù rồi sao?

Trong tủ không gian thật nhỏ hẹp, chúng tôi như dán chặt vào nhau, xung quanh an tĩnh tới mức nghe được cả nhịp tim và tiếng hít thở của đối phương. Tay Tông Thịnh vẫn luôn ôm lấy tôi, nghiêng đầu lắng nghe âm thanh bên ngoài, còn tay tôi, vẫn nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh trong tay.

Một lúc sau, tôi nghe tiếng anh từ trên cao truyền tới: “Em sợ lắm sao?”

Tôi gật đầu không cần suy nghĩ, rồi lại vội lắc đầu. Tôi cố ngẩng đầu để nhìn anh, nhưng trong tủ tối tăm không nhìn thấy anh: “không sợ.”