“Lúc ấy ở bệnh viện, tôi cũng nghe một cảnh sát nói, nhìn hiện trường thì có vẻ bình ga cũng không gần ông ta lắm, có lẽ là có người cố ý đốt bình ga.”
“Cho nên anh hoài nghi tôi?”
“Hiện tại chỉ có cậu!” Ngưu Lực Phàm nhìn Tông Thịnh qua làn khói lẩu nghi ngút, nhưng hắn vẫn bảo tôi: “Bà bầu ăn nhanh đi, những việc này không liên quan tới em.”
Tông Thịnh gắp cho tôi miếng thịt bò rồi nói: “Vậy, nếu tôi nói với anh, thật sự không phải tôi, anh có tin không?”
“Em tin!” Tôi vội nói, vô cùng kiên định.
Tông Thịnh nghiêng đầu nhìn tôi, đưa tay xoa đầu tôi nói: “Anh biết em tin, nhưng em tin cũng vô dụng, phải để cho cảnh sát tin tưởng, làm Ngưu Lực Phàm tin tưởng mới được.”
Ngưu Lực Phàm không ăn mà chỉ nhìn chúng tôi, một lúc sau mới nói: “Lý trí bảo với tôi, cho dù ông ta bị giết thì cũng là đáng! Ông ta hại mẹ tôi, khi ông ta giả chết, mẹ tôi mới chỉ 30. Vì tôi, vì ông ta, mẹ tôi không tái giá.
Ông ta cũng hại tôi, khiến bạn học nói tôi là đứa không cha dạy. Họ hàng gia tộc thân thích đều bảo mẹ con tôi là ăn vạ trong nhà chờ cơm.
Khi đó, tôi còn cảm thấy mình thật đáng thương. Hóa ra, không phải đáng thương mà đáng buồn. Cha ruột mình, vì một trận thế hại người mà bỏ rơi mẹ con mình.
Nhưng xét trên mặt tình cảm, thì anh em tốt của tôi, người tôi tin tưởng nhất lại là người giết cha tôi. Tông Thịnh, cậu nói tôi phải đối mặt với cậu thế nào đây?”
"Anh vẫn luôn biết tôi là quỷ thai!”
“Tôi biết, nhưng biết là một chuyện, đối mặt lại là chuyện khác!”
Tông Thịnh nhìn tôi, nhắc nhở: “Em ăn đi đã.” sau đó, mới nhìn sang Ngưu Lực Phàm, “Vậy, giờ anh tính sao?”
Ngưu Lực Phàm nhìn chúng tôi, lúc sau mới nói: “Nếu lần này cậu không bị cảnh sát moi được chứng cứ gì, không bị bắt thì chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm. Thẩm Hàm đã tiễn đi rồi, Hạ Lan Lan cũng đã giải quyết xong, nhân tố không xác định nhưng có tính uy hyiếp cao nhất là tiên sinh hai mươi tệ cũng đã giải quyết xong. Ngưu tiên sinh ở Huyền Văn các coi như là nội ứng của chúng ta, chỉ còn Thẩm Kế Ân cùng Lão Bắc, còn có chú của Thẩm Kế Ân.”
Nếu không phải Ngưu Lực Phàm nói ra, tôi cũng không nghĩ tới chúng tôi đã xử lý được nhiều thứ như vậy. Thẩm Hàm cùng Lan Lan đều điên rồi, lão hai mưoi tệ đã sắp chết rồi. Trần Thần cũng đã chết. Thẩm Kế Ân cùng Lão Bắc hiện tại không thấy người, lão chú của Thẩm gia suốt ngày kè kè vệ sĩ không đụng và được. cứ vậy, chúng tôi thật sự chỉ có thể chờ tới tối tết Nguyên Tiêu.
Tông Thịnh nghe hắn nói, chân mày cau lại. Tôi cũng nghĩ đến ông cảnh sát già ban nãy. Tông Thịnh nói ông ta cho thấy là người giỏi điều tra phá án, nếu như thật sự là Tông Thịnh châm lửa thì sao? Liệu ông ta có tìm ra chứng cứ không?
“Ăn cơm!” Tông Thịnh nói, gắp đồ ăn vào chén cho tôi. Mọi người vội ăn tiếp, đột nhiên anh nói:
“Lúc đó, nếu không ra tay thì tôi chỉ còn con đường chết. Tôi chưa muốn chết. Tôi còn muốn nhìn thấy mặt con mình, cho nên, tôi xuống tay là chuyện bình thường.”