Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 771: Chương 359-3



Tông Thịnh nói trong thân thể Lan Lan có hồn phách hoàn chỉnh nhưng do bị lão hai mươi tệ áp lại, nhốt ở đâu đó nên mới như vậy. Hiện giờ, hồn của nữ quỷ kia đã bị tiêu trừ, kẻ thao túng là lão hai mươi tệ cũng đã chết, chỉ cần có cơ hội thích hợp thì cô ấy sẽ có thể khôi phục.

Mẹ Lan Lan gật đầu, mắt đỏ ửng. Tôi cũng chỉ có thể làm tới đây.

Trở về từ bệnh viện, tôi quyết định đi sang văn phòng Ưu Phẩm. Tiểu Mễ thấy tôi thì rất vui, chị ấy bảo vì ký được hợp đồng với Mặc Phi nên Tiểu Trần quyết định cho chị ấy nghỉ ba ngày, nửa ngày chiều nay cũng được nghỉ, không tính vào ba ngày đó. Chị ấy tính ba ngày nghỉ sẽ rủ Mặc Phi đi suối nước nóng chơi một chuyến.

Nghĩ tới đi suối nước nóng tôi đã nổi da gà, nhưng Tiểu Mễ thì khí thế bừng bừng, tới mức rủ tôi chiều nay đi dạo phố mua áo tắm mới.

Tiểu Mễ là người đôi khi vô cùng mạnh mẽ, nhưng đôi khi lại rất yếu đuối nữ nhi. Lúc đi dạo, vì tôi có thai nên Tiểu mễ cũng chọn những nơi nào có ghế ngồi nghỉ mới vào.

Khi vầng thái dương ngả về đằng Tây, Tiểu Mễ xách theo túi giấy cùng tôi ngồi uống trà sữa trong tiệm. Trong tay tôi cũng có một túi giấy, quần lót cho thai phụ. Hiện giờ bụng tôi đã khá rõ ràng, có lẽ không tới một tháng nữa là sẽ lộ rõ rồi, nhưng lúc đó cũng vào đông, mặc áo bông thật dày.

"Ưu Tuyền,” Tiểu Mễ ngồi cạnh tôi lên tiếng, “thời gian tới, tốt nhất là em đừng có ở một mình, không thì đi tới văn phòng đi, không đi làm, tới ngồi như bà chủ với bọn chị cũng được.”

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

"Mấy hôm trước, văn phòng có nhận một bưu kiện gửi cho em.”

“Bưu kiện?” Tôi ngạc nhiên.

Tiểu Mễ vỗ vỗ toi: “Không cần cắt ngang lời chị, nghe tiếp. Món bưu kiện đó là chuyển phát trong ngày, từ cùng thành phố. Quản lý ký nhận hộ, vì nghĩ là tiểu lão bản ngày nào cũng đi làm công trường, về mang về cho em là được. Ai ngờ, món đồ đó giống như còn sống, động đậy gì đó, sợ là ai gửi thú cưng cho em, lỡ làm chết thì sao, nên Tiểu Trần nói mọi người làm chứng, anh ấy mở món hàng. Bên trong là...”

Tiểu Mễ không có nói tiếp, mà do dự một chút, mới nói: “Dù sao thì thứ đó rất là ghê tởm. Tiểu Trần cũng đã báo chuyện này cho tiểu lão bản. Mọi người cũng đoán là tiểu lão bản sẽ không kể cho em nghe chuyện này. Kẻ đó, chắc chưa biết dạo này em không đi làm nên mới gửi thứ đó đến văn phòng, nếu bữa sau biết là không đi làm, đem thứ ghê tởm gì đó gửi thẳng tới nhà em thì sao? Nếu vậy chi bằng em cứ tới văn phòng, không làm việc thì ở đó tâm sự với bọn chị chẳng phải tốt hơn sao.”