Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 791: Phiên ngoại thứ 2



Trên tờ giấy viết rõ ràng: Chuẩn bị nguyên bảo, quần áo, còn có nữ nhân, đêm nay 12 giờ, ở ngã tư đường thiêu cho ta. Xem như chi trả phần Tông Thịnh được ta chiếu cố.

Bất kể là ai, là chuyện gì, tôi không quan tâm. Chỉ với những lời này, tôi dám chắc anh ở gần bên tôi. Hơn nữa, anh bắt đầu liên lạc với tôi.

Tôi cầm tờ giấy định rời đi. Hiện tại, tôi phải đi chuẩn bị mọi thứ, nếu thuận lợi thì đêm nay tôi đã có thể nhìn thấy Tông Thịnh!

Tôi quay người đi thì Dương Tử ngăn tôi lại: “Ưu Tuyền đi đâu đó? Cần gì thì bảo tôi đi lấy cho cậu. Cậu nhìn cái bụng cậu đi, chạy tới chạy lui, ngã rồi sao?”

“Tôi, tôi.” Tôi nhìn quanh, hôm nay là ngày bảo vệ luận văn, không thể bỏ ngang được. tôi cắn môi, cũng chỉ có thể nghe theo lời Dương Tử, tìm một chỗ ngồi xuống.

Tay kia tôi cầm tờ giấy và luận văn, trong lòng nôn nóng không biết phải làm sao cho đúng. Tôi suy nghĩ vài phút để bình tâm lại. Tôi tự hỏi, làm sao để hoàn thành việc đêm nay?

Nguyên bảo thì tôi biết.

Quần áo, là quần áo thật hay là quần áo bằng giấy? Mà cho ai mặc? Tông Thịnh sao?

Còn nữ nhân? Nữ nhân gì? Đốt thế nào?

Tôi nhìn Dương Tử bên cạnh đang nói chuyện với các bạn nam khác. Tôi lại nhìn sang những bạn học nữ, ai cũng trang điểm kỹ càng, xinh đẹp. Ngành chúng tôi học đều yêu cầu phải khéo léo và xinh đẹp, người nào cũng chỉ có thể xinh đẹp hơn mà thôi.

Những điều trong lòng tôi, xem ra không thể tìm được câu trả lời ở đây. Suy nghĩ kỹ, tôi gọi cho Ngưu Lực Phàm.

Ngưu Lực Phàm đã rời khỏi thành phố này, hắn tìm một góc nhở ở một thành phố nào đó, mở một cửa hiệu cầm đồ, thực tế là cho vay lấy lãi.

Mấy tháng qua, hắn cũng liên hệ với tôi hai lần. Trong đó, một lần vào dịp lễ hội, hắn gọi nói là ở bên kia không có bạn bè. Nhưng mà hơn một tháng rồi không gọi điện. Có lẽ, hắn tìm được bạn ở nơi ở mới rồi.

“A lô, Ngưu Lực Phàm.”

Ngưu Lực Phàm đáp: “Làm sao? Anh đang bận. Nếu tìm anh nói chuyện phiếm thì anh không có thời gian.”

Tôi vội nói: “Tông Thịnh có tin tức.”

Tôi vừa nói xong thì nghe bên kia có tiếng đồ rơi rớt, nghe tiến đàn ông bên cạnh nói: “Cái gì vậy, rớt cả điện thoại?”

Sau đó, tiếng lạo xạo vang lên, rồi nghe yên tĩnh lại. Dường như Ngưu Lực Phàm đi tìm chỗ nghe điện thoại: “Còn sống sao?”

“Em không biết, ban nãy em có cảm giác có người đụng phải em, sau đó nhặt được một tờ giấy nói em đêm nay 12 giờ, ở ngã tư đường, đốt nguyên bảo, quần áo, cùng nữ nhân cho hắn, xem như chi trả chi phí chăm sóc Tông Thịnh.”

Đầu dây bên kia im lặng: “Không thấy ai đụng em à?”

“Không có, bóng người cũng không có.”

“Nhưng anh bên này đêm nay cũng bận.”

“Không sao, em tự làm được, chỉ cần anh nói cho em biết, quần áo người sống hay đồ giấy? Nữ nhân là sao?” Tôi hỏi.

Ngưu Lực Phàm nói thẳng nói: “Còn nhớ rõ Huyền Văn Các không? Em tới Huyền Văn Các tìm Ngưu tiên sinh. Ngưu tiên sinh mấy ngày trước mới vừa trở về Huyền Văn Các, em đi hỏi rồi nói ông ấy chuẩn bị cho em.”

Tôi gật đầu: “Được, chút em đi.”

“Em dám không đó? Nếu không dám thì đưa tiền, bảo Ngưu Tiên sinh đi cùng. Ông ấy biết thân phận em, cũng không dám làm gì đâu.”

“Em dám chứ! Chuyện này có gì mà không dám? Anh bận thì thôi nha. Chút em bảo vệ luận văn rồi đi tìm ông ấy.”

Cúp máy, ngẩng đầu tôi thấy Dương Tử cùng mọi người đều đang ngơ ngac nhìn tôi.

Tôi cười ngượng ngùng: “Sao tự dưng nhìn tôi vậy?”

Dương Tử trợn to mắt: “Tông Ưu Tuyền, cậu dám đốt nữ nhân á???”

“Tôi…” Tôi há hốc miệng, nhưng không đáp lại được, chỉ có thể cúi đầu, giả ngu không nói lời nào.

Bảo vệ luận văn là khi trước lớp trưởng đã trao đổi với thầy cô sửa sang lại hêt rồi phát lại, nên việc trả lời cũng không có gì khó khăn.