Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 809: Phiên Ngoại Mười Bảy



Hơi thở của tôi như nghẹn lại, tôi nghe Tông Thịnh nói qua điện thoại: “Alo, Ưu Tuyền.”

Giọng anh đầy lo lắng, mãi vài giây sau tôi mới lên tiếng: “Em không sao.”

Nói xong ba chữ này thì tôi không thể nói thêm gì được nữa, Tông Thịnh không cúp máy, lặng lẽ chờ đến khi tôi bìnht ĩnh lại.

Phía bên kia đã có nhân viên sân bay tới giải quyết, có người kêu mọi người giải tán. Nhiều người đã rời đi, tôi chậm bước về phía trước.

Mẹ Thẩm Hàm đã khóc tới mức không thể đứng vững, phải dựa vào nhân viên sân bay.

Bên cạnh bà ta, có người đang chăm sóc cho Thẩm Hàm đang nằm trên mặt đất. Máu đang chảy ra từ cổ cô ấy, mỗi lần mạch đập máu lại chảy ra thêm. Cả người cô ấy đầy máu, nhưng cô ấy chưa chết, nằm nghiêng và nhìn tôi. Nhưng tôi nhận ra, không phải nhìn tôi, mà nhìn cái gì đó sau lưng tôi, ánh mắt đầy sợ hãi và mang vẻ mặt không thể tin được đó là sự thật.

Tôi chậm rãi quay đầu lại, cách tôi chưa đến một mét, một người đàn ông đứng đó với khóe môi cong lên, nhìn Thẩm Hàm đang nằm trên mặt đất, không ai để ý đến ánh mắt của anh ta, chỉ có tôi và Thẩm Hàm. Tôi lại nhìn thấy một đôi mắt không có con ngươi, nhưng rõ ràng đang nhìn Thẩm Hàm.

Nhân viên đã dùng gạc sơ cứu để ép vào vết thương, nhưng đó là động mạch chủ, máu không ngừng chảy, 5 phút nữa sẽ chết, đây có lẽ là những giây cuối cùng của Thẩm Hàn!

Tim tôi lúc đó gần như ngừng đập, hơi thở lạnh lẽo phả ra từ sau lưng tôi, thời gian gần như ngừng trôi, khi tôi định thần lại thì một bác sĩ đã chạy tới, vừa thông báo thời gian tử vong. Sau lưng tôi là người đàn ông đó. Tôi không biết phải đi đâu nữa.

Đột nhiên, giọng của TÔng Thịnh vang lên bên tai tôi: “Ưu Tuyền, Ưu Tuyền!”

Tôi thở hắt ra một hơi thật dài.

“Thẩm Hàm đã chết ở sân bay. Đứt động mạch chủ, máu vẫn đang chảy ra, em không biết phải làm sao…”

“Em cứ ở yên đấy, anh đang trên đường, mười phút nữa có mặt.”

“Dạ! "Đầu tôi trống rỗng, trả lời mà không cần suy nghĩ. Tôi cúp máy, nhìn Thẩm Hàn, cô ấy đã chết, nhưng hai mắt không nhắm lại được, những người ra vào trong sân bay đã trở thành phông nền nhòe nhoẹt. Trong mắt tôi chỉ có mẹ của Thẩm Hàm đang gào khóc, và thi thể của cô ấy.

Tông Thịnh đi tới, anh ấy ôm lấy tôi: “Đừng nhìn.”

Tôi thì thào: “Một người nữa lại chết, chúng ta thật sự là không ai có thể thoát khỏi gã sao?”

“Chúng ta, anh, em và con mình sẽ không sao. Anh sẽ bảo vệ hai mẹ con.” Tông Thịnh buông tôi ra và đi về chỗ xác chết. Cảnh sát lập tức ngăn anh lại.

Mẹ Thẩm Hàm cũng nhìn thấy anh, bà ta chạy tới hét vào mặt anh: “Con tao chết rồi, nó chết vì mày.” Bà ta đưa tay lên tát anh, nhưng Tông Thịnh đã giữ tay bà ta lại.

“Bình tĩnh, tự mình suy nghĩ đi. Nếu không phải vì tiền thì tại sao bà và cô ấy ở đây? Làm sao Thẩm Hàm xảy ra chuyện? Đừng có trách người khác khi mình quá tham lam.” [Mèo: cho dzừa. Đọc mà hả lòng hả dạ ghê!]

Bà ta buông thõng tay, cả người đổ ụp xuống.

Tông Thịnh nhìn cảnh sát trước mặt rồi nói với bà ta: “Tôi muốn nói vài lời với Thẩm Hàm, điều đó tốt cho cô ấy. Mắt cô ấy vẫn còn mở."

Người cảnh sát nói, "Chúng tôi đã báo cáo rồi. Đi đi, nhiệm vụ của chúng tôi lúc này là giữ nguyên hiện trường và không cho phép bất kỳ ai đến gần cái xác. ”

Cảnh sát vừa dứt lời, thì Tông Thịnh đã biến mất trước mặt anh ta. Tôi biết rằng tốc độ của Tông Thịnh rất nhanh, nên với những ai chưa biết thì khó bề ngăn cản anh được.

Anh cúi đầu, nói gì đó bên tai Thẩm Hàn, liền thấy cô ấy nhắm mắt lại. Lúc cảnh sát kịp phản ứng thì Tông thịnh đã đứng lên và nói: “Thả lỏng đi, tôi không chạm vào cô ấy. Nếu nãy giờ có đụng chạm gì hỏng hiện trường thì anh có thể bảo bà ta thông báo với tôi.” Anh chỉ tay vào mẹ Thẩm hàm.

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, anh nắm lấy cánh tôi và rời khỏi sân bay.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột và hoàn toàn khác những gì tôi có thể hình dung ra.

Cái chết của viên cảnh sát già khiến chúng tôi ngạc nhiên. Còn cái chết của Thẩm hàm thì rõ ràng nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Lên xe, tôi cảm thấy khá chênh vênh.

Lời Thẩm Kế Ân cứ vọng lại trong đầu tôi. Gã nói, người tiếp theo là tôi và con trai. Gã nói, sẽ khiến Tông Thịnh tự tay giết tôi, để cho anh phải sống phần đời còn lại trong nỗi dằn vặt và đau khổ.

Hồi trước, Lão Bắc cũng từng nói tương tự, lão từng nói một ngày nào đó, Tông Thịnh sẽ giết cả tôi và anh.

Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ rằng mình sẽ phải chết trong tay Tông Thịnh, và điều đó sẽ khiến anh cảm thấy tội lỗi, đau đớn, thậm chí căm thù, phẫn uất, anh sẽ mất kiểm soát, và giống như những quỷ thai khác, giết người, phóng hỏa và làm những điều tàn nhẫn và bất hợp pháp. Điều gì sẽ xảy ra với anh? Bị cảnh sát bắn? Sống cả đời trong tù?

Tôi không dám nghĩ xa hơn, lòng tôi càng lúc càng hỗn loạn.

Xe dừng lại đột ngột. Tôi nhìn Tông Thịnh đang lái xe, khuôn mặt anh bình tĩnh, anh tháo kính râm, nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực: “Em đang nghĩ gì vậy? vẻ mặt em như chết đến nơi ấy!”

“À, em, em không có gì!”

“Làm sao? Em đang nghĩ cách trốn tránh câu hỏi của anh sao?

Tôi không biết phải trả lời như thế nào, đành cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.

Anh đưa tay ra, nâng cằm tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Thẩm Kế Ân đã nói gì với em?”

“Không, không.”

“Em nói dối!”

“Em…” Tôi mím chặt môi.

Anh nói: “Giữa chúng ta có huyết khế, nếu anh muốn biết em đã trải qua những gì thì đó cũng là chuyện rất đơn giản. Nhưng anh muốn em thành thật với em, Ưu Tuyền à.”

Tôi do dự, một lúc sau tôi nói: “Người kế tiếp là em.”

“Em không dễ dàng chết như vậy đâu, anh không cho phép! Thẩm Kế Ân hẳn sẽ nói vậy, lẽ ra anh phải đoán được. Anh khác với Thẩm Hàn và lão cảnh sát, dù cho huyết phù đã biến mất do em mang thai, nhưng huyết khế vẫn có thể cho anh cảm nhận được mọi thứ xảy ra với em.”

“Tông Thịnh!” Tôi ngắt lời, “Gã nói, em sẽ bị giết bởi anh, khác với họ. Gã sẽ dùng tay của anh để giết em, để anh phải sống cả đời trong sự hành hạ vì đau đớn và hối hận.”

Tôi ngước nhìn anh, liệu đây có phải là kết quả sau cùng của chúng tôi không?

Ai đó từng nói với tôi về cái kết này, lâu lắm rồi. Chỉ là tôi chưa bao giờ tin điều đó. Bây giờ tôi cũng không tin. Nhưng khi đối mặt với cái chết của lão cảnh sát và Thẩm Hàn, tôi không khỏi hoảng sợ. Tôi thực sự sợ rằng một ngày nào đó điều đó sẽ xảy ra.

Tông Thịnh đưa tay ra, kéo tôi dựa vào vai mình. Tôi nhẹ nhàng nói: “Tông Thịnh, nếu như, nếu như có một ngày như thế…”

“Anh sẽ không để ngày đó xảy ra.”

“Ý em là nếu…”

“Vậy thì anh sẽ cố gắng tự tử thôi. Nếu anh chết rồi, gã làm sao có thể mượn tay anh?!”

Giọng Tông Thịnh vang lên.

Tôi biết, Tông Thịnh yêu tôi, và tôi cũng yêu anh, nhưng tôi không ngờ tới anh lại nói như vậy.

“Đừng nghĩ vậy mà… Ý em lạ…” tôi hít một hơi thật sâu, nhìn anh rồi chậm rãi nói tiếp: “Nếu như có một ngày như vậy thì anh đừng chán ghét bản thân, cũng đừng ghét ai cả. Anh cũng đừng đau khổ, vì như anh nói, chúng ta có huyết khế. Dù cho em có chết đi thì em vẫn là vợ của anh. Em sẽ quay về bên anh. Chẳng phải chúng ta vẫn còn một sợi dây vô hình kết nối sao? Anh còn không? Em sẽ quay lại với anh, như anh sẽ quay lại với em, đúng chưa? Vì vậy, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa thì nhớ đừng trở thành người xấu, vì em sẽ mãi mãi đứng sau lưng anh.”

Trước đây, anh đã nói với tôi như vậy, giờ thì đến phiên tôi nói lại với anh.

Anh nghiêng đầu, cắn nhẹ lên môi tôi thay cho lời hứa.

Hai hôm sau, tôi thấy Ngưu Lực Phàm xuất hiện trong nhà với một lốc bia trong tay. Trong hai ngày qua, anh ấy không xuất hiện, chỉ theo dõi mọi chuyện của Thẩm Hàm. Việc của Thẩm Hàn rất rắc rối, vì hiện giờ cô ấy mang quốc tịch nước ngoài nên nhiều thứ chúng tôi không thể can thiệp.

Ngưu Lực Phàm hôm đó cũng đi theo nên biết trước khi chết Tông Thịnh có làm gì đó với Thẩm Hàm. Hắn hỏi anh đã làm gì.

Tông Thịnh lấy một lon bia, ngồi xuống rồi nhìn hắn, nói: “Tôi bảo cô ấy mau leo lên lưng tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi, nếu cô ấy ở lại thì coi chừng Thẩm Kế Ân sẽ bắt cô ấy đi.”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này, tôi sửng sốt nhìn Tông Thịnh, chẳng lẽ lúc chúng tôi trên xe Thẩm Hàm cũng ở đó và nghe mọi chuyện sao? Tôi cảm thấy ớn lạnh dọc theo sống lưng.

Tông Thịnh cảm nhận được điều đó, quay sang tôi nói: “Lúc lên xe anh đã phong ấn cô ấy vào trong túi rồi, túi đó vẫn trên xe và có niêm phong, Thẩm Kế Ân sẽ không thể tìm thấy cô ấy.”

Ngưu Lực Phàm cụng lon bia với anh, uống một ngụm rồi nói: “Cậu nghĩ người tiếp theo sẽ là ai? Tôi? Hay cậu? Hay mẹ của Thẩm Hàm? Chúng ta vẫn nghĩ rằng gã chỉ tấn công những ai có mặt vào đêm đó, nhưng không ngờ Thẩm Hàm không có mặt mà vẫn bị gã tấn công.”

Tôi cười khổ: “Tiếp theo, người tiếp theo gã nhắm tới là em.”

Ngưu Lực Phàm trố mắt nhìn tôi, mãi sau mới nói: “Xem ra anh không chết được rồi. Tông Thịnh sẽ không đứng nhìn em bị hại. nên mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây, đúng không?”

Hắn quay sang vỗ vay Tông Thịnh: “Cần giúp gì gọi nha.”

Tông Thịnh nghĩ một lúc rồi nói: “Mai tôi sẽ đi Ưu Phẩm, Ưu Tuyền và Tiểu Mễ sẽ tới Huyền Văn các mua chút đồ, tiện thể báo tin cho Ngưu tiên sinh. Ông ấy cảm thấy mọi chuyện đã chấm dứt, có lẽ đang thả lỏng. Còn anh, đi qua chỗ mẹ Thẩm Hàm xem tình hình thế nào đi.”

“Vậy là sao? Là cậu chưa nghĩ ra cách, hay nghĩ ra rồi mà chờ cơ hội?”

Tông Thịnh nhìn Ngưu Lực Phàm rồi nói sau vài giây: “Chưa nghĩ ra!”

Ngưu Lực Phàm sụp cả xuống.

Ngày hôm sau, Tông Thịnh đưa tôi đến văn phòng, tôi cũng mang theo cuốn sách to màu Khu vườn bí mật để giết thời gian. Tôi không biết Thẩm Kế Ân hiện đang ở đâu, nhưng tôi cảm thấy như gã đang luẩn quẩn quanh chúng tôi, nếu không gã sẽ không nắm rõ thời gian Thẩm Hàn trở về như vậy. Phải cố cư xử hành động thật tự nhiên vậy!

“Tiểu Mễ ơi! Nhớ chị quá đi!” Tôi nói khi vào cửa.

Văn phòng đã được quét dọn sạch sẽ. Tiểu Trần đang kiểm tra lại bản đồ khu Ưu Phẩm, có vẻ là dự án tiến triển khá tốt, hiện đã bán gần hết. Giai đoạn hai của dự án có thể sẽ sớm ra mắt.

Tiểu Mễ đang ăn sáng, nghe giọng tôi thỉ ngẩng đầu lên ngạc nhiên rồi cười: “Ưu Tuyền, chị tưởng lần trước em giận chị không tới nữa chứ.”

“Sao lại không đến nữa? À, bà chủ đó à?” Tiểu Trần quay lại nhìn tôi. “Sắp sinh rồi sao?”

“Còn hai tháng nữa, em ra ngoài giãn gân cốt thôi. ở nhà mỗi ngày mệt mỏi lắm.”

Tôi ngồi xuống nói khẽ với Tiểu Mễ: “Tiễu Mễ, ra ngoài shopping với em đi.”

TÔng Thịnh vừa lúc đó bước vào, nói: “Tiểu Trần, cho Tiểu Mễ đi công tác ở ngoài với Ưu Tuyền.”

Tiểu Trần gật đầu đáp lại.

Thông thường, các công ty sẽ thấy là vợ sếp thật sự quá quắt, bắt nhân viên đi mua sắm với mình trong giờ làm việc. Nhưng Tông An là công ty tư nhân nên dù cho nhân viên phải dọn phòng và giặt chăn cho mình thì cũng chẳng có vấn đề.

Tiểu Mễ cười, có vẻ cô ấy rất vui vẻ được đi ra ngoài mua sắm.

Tông Thịnh đi vào công trường, Tiểu Mễ sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi cùng tôi.

Do Tông Thịnh dặn trước, nên tôi rất tự nhiên đi tới Huyền Văn các cùng Tiểu Mễ. Trước đó, tôi cũng mua sắm khá nhiều đồ dùng trẻ em.

Trời gần đến trưa, nắng khá gắt. tiểu Mễ giúp tôi lễ mễ xách túi trong tay, tôi cầm dù trong tay và nói: “Tìm chỗ nào ngồi nghỉ nhé, em mệt rồi, mà em đoán chị cũng mệt.”

“Chị đang đi giày cao gót đó, bà chủ à, mai mốt mà muốn đi shopping nhớ báo trước một ngày cho chị biết đường đổi giày nha.”

“Lần sau nhé! Lần sau em sẽ báo! Ngồi đây nhé, em mời chị ăn trưa uống trà.” Ý tôi là quán café ngoài trời đằng kia, quán gần Huyền Văn Các, ngồi ở quán có thể thấy cửa Huyền văn các đang mở, có một chiếc ô tô đậu ở cửa, hình như có khách bên trong.