Linh Thành buổi chiều tuyết rơi dày đặc, cơn gió mùa đông đến càng làm cho nhiệt độ nơi đây càng lạnh hơn. Xuân Yên Chi vừa tan trường, trên đường có ghé qua quầy xiên nướng. Cắn một miếng thịt thơm phức giữa trời đông lạnh giá thật hạnh phúc biết bao. Vừa định cho vào miệng, chợt gần lề đường có một thứ làm thu hút sự chú ý của cô.
Một chú mèo đen tuyền đang nằm dưới cái cây đã rụng hết lá. Màu lông đen tuyền càng làm cho nó nổi bật giữa nền tuyết trắng. Một lớp tuyết mỏng đã đọng lại trên thân mèo. Mắt nó nhắm nghiền, dường như không còn hơi thở.
Xuân Yên Chi bèn chạy lại gần xem thử chú mèo còn sống hay đã chết: "Thật tội nghiệp, Linh Thành mùa đông thực sự quá lạnh! Biết bao động vật nhỏ đã chết trong mùa đông năm nay rồi." Vừa nghĩ Xuân Yên Chi vừa áp tay sờ mèo: "Ngực còn phập phồng, xem ra là còn sống!" Cô sung sướng nghĩ thầm.
Xuân Yên Chi ôm nó vào lòng, gạt phần tuyết còn đọng trên thân mèo, tháo khăn choàng cổ quấn mèo lại giữ cho nó bớt lạnh. Cô ôm nó chạy về nhà thật nhanh. Mong là mèo sẽ trụ được.
Vào phòng ngủ của mình, cô vội vàng đặt mèo vào chăn, chỉ để phần đầu mèo thò ra, bật máy sưởi. Căn phòng nhanh chóng ấm lên. Thoáng sau, cô sờ sờ mèo, nhiệt độ đã ấm lên rất nhiều. Xuân Yên Chi nhìn chằm chằm nó không rời, rốt cuộc mèo cũng tỉnh.
"Cuối cùng mày cũng tỉnh!" Xuân Yên Chi vui vẻ nói. Nếu mèo nhỏ bị chết cóng giữa mùa đông này thì thật tội nghiệp biết bao.
"Cảm ơn cậu rất nhiều."
Xuân Yên Chi: "???"
Con mèo này vừa mới nói chuyện với cô ư? Nhất định là do cô quá hoảng loạn nên nhất thời tưởng tượng ra mèo con đang đáp lời.
Mèo đen thấy cô nửa ngày trời không phản ứng, đành lặp lại: "Tớ biết cậu đang bất ngờ, nhưng tớ thực sự đang nói chuyện với cậu!"
Xuân Yên Chi hóa đá. Này thật sự không phải cô đang mơ đó chứ: "Cậu thật sự biết nói chuyện ư?"
Mèo nhỏ có giọng nói đặc biệt dễ nghe, nghe như tiếng chuông bạc: "Ừm á." Mèo nhỏ mắt tròn xoe, lại nói: "Cậu đừng sợ, tớ không phải yêu mèo đâu, chỉ là tớ có thể hiểu và nói tiếng người thôi. Cảm tạ ơn cứu mạng của cậu, tớ nguyện lấy thân báo đáp!"
Xuân Yên Chi nuốt nước bọt, tuy cô rất yêu thích mèo, nhưng mèo biết nói tiếng người thì vẫn dọa cô có chút sợ: "Ừm, tớ hiểu rồi. Nhưng cậu không cần báo đáp đâu."
Mèo nhỏ nghe vậy liền có chút bối rối: "Cậu đã có bạn trai rồi ư?"
"Không phải, tớ chưa có bạn trai, nhưng tớ đã có người tớ thầm thích!"
"Là ai vậy, cho tớ biết được không?" Hai tai mèo có chút rủ xuống, mắt tròn rưng rưng.
Xuân Yên Chi nghĩ thầm mèo này có chút lạ, dù cô không có người mình thích thì cũng không thể thu nạp mèo làm bạn trai có được không! Nhưng cô vẫn thành thật: "Là Hàn Hà, bạn cùng trường của tớ."
Mèo nhỏ nghe vậy bỗng vui vẻ, nó thoát ra khỏi chăn, dùng chân trước chạm vào tay cô, dõng dạc tuyên bố: "Vậy được, tớ giúp cậu tán Hàn Hà!"
Xuân Yên Chi nghe vậy, cho rằng mèo đang trêu cô, cười cười: "Cảm ơn cậu nhé! Bây giờ cậu muốn thức ăn mèo vị thế nào, tớ đi mua cho cậu."
"Tớ muốn ăn cơm cá".
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ! 2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa" 3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! 4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô =====================================
Xuân Yên Chi: "..." Vẫn là xuống bếp kho cá cho mèo đi.
Cô xuống bếp, thành thật kho cá, gỡ xương, trộn với cơm mang cho mèo. Nó thế mà ăn rất nhanh, có lẽ đang đói. Xuân Yên Chi hoa mắt, sao mèo rõ ràng đang ăn cô lại cảm giác cách ăn của nó có chút thanh tao?
"Này mèo, cậu tên gì, nhà cậu ở đâu tớ mang cậu về."
Mèo con ăn xong, nghĩ một chút, meo meo nói: "Tớ là mèo hoang, không có nhà. Cũng không có tên. Hay cậu đặt tên cho tớ đi?" Ánh mắt nó trông đợi nhìn về Xuân Yên Chi.
"Vậy cậu có muốn ở lại nhà tớ không?" Xuân Yên Chi nhìn mèo. Quả thực từ lâu cô đã muốn nuôi một chú mèo lông đen tuyền. Có người nói mèo đen kém may mắn, nhưng cô thấy điều đó thật vớ vẩn. Mèo đâu có thể tự quyết định màu lông của mình, nói vậy chẳng phải là phân biệt chủng mèo hay sao!
Mèo con chỉ chờ có vậy, gật đầu: "Tớ muốn!"
Xuân Yên Chi ôm mèo vào lòng: "Tốt lắm, tớ gọi cậu là Chích Chích nhé."
Mèo - Chích Chích - con: "..." Cảm thấy cái tên này không phù hợp với hắn chút nào, nhưng nếu cô đặt thì nhận vậy.
"Ừm á, tớ thích cái tên này lắm."
Xuân Yên Chi cảm thấy dường như mèo nhà cô dường như đang thở dài.