Xuân Yên Chi càng nghĩ, trái tim càng đập mạnh hơn. Nếu Xuân Yên Chi trong trang note thực sự là cô, vậy là Hàn Hà vẫn chưa có bạn gái đúng không?
"Cậu đã có bạn gái chưa?" Xuân Yên Chi thốt lên.
Tiêu rồi! Cô đang nói cái gì vậy! Miệng ơi, mày còn nhanh hơn não là thế nào. T-T
Hàn Hà đang làm bài tập Toán, nghe cô nói vậy liền đơ mấy giây. Nhưng cậu nhanh chóng trả lời, khóe miệng câu lên: "Tớ chưa."
Thực sự là chưa có! Tâm tình Xuân Yên Chi như tháo gỡ được nút thắt: "Vậy liền tốt."
Hàn Hà nghe vậy, liền cười khẽ một tiếng: "Cậu nói xem tại sao lại tốt? Hửm."
Tiếng "hửm" cuối câu đặc biệt kéo dài, lại có chút quyến rũ mê người, chạm vào lòng Xuân Yên Chi luôn rồi.
Xuân Yên Chi nhận thấy mình thất thố, cô liền bối rối: "Cái kia...Tớ phát hiện chưa hiểu một số kiến thức Vật lý chưa hiểu, tớ đi tìm sách đây!"
Nói xong cô liền tức tốc chạy về phía giá sách. Thật là mất mặt quá đi. Nếu còn ở lại, không biết cô sẽ nói những lời ngốc nghếch như thế nào nữa.
Nhưng đến khi nhìn những cái tên ở bìa sách Vật lý, nào là "Đại cương Nhiệt lượng", "Ánh sáng dưới góc nhìn Vật lý",... cô bỗng thấy phiền muộn hơn.
Khó quá, đọc cũng không hiểu.
Xuân Yên Chi đảo mắt tìm tòi, cuốn sách "Vật lý cho người vội vã" lọt vào mắt cô.
Chính là thứ cô muốn tìm! Nghe tên sao mà dễ hiểu, hay ho đến thế. Xuân Yên Chi nhón chân toan vươn lấy cuốn sách. Xuân Yên Chi cao 1m65, so với các bạn học nữ không tính là thấp. Nhưng cố tình cuốn sách lại ở giá trên cùng, thực sự có chút khó khăn.
Đúng là cái gì muốn có thì lại khó đạt được! Đạo lí này cô đã sớm hiểu.
Xuân Yên Chi cố với lấy cuốn sách. Chỉ một chút, một chút nữa thôi...
Dưới ánh mắt của Xuân Yên Chi, một bàn tay tinh tế, ngón tay dài, mảnh khảnh đã dễ dàng lấy cuốn sách mà cô đang cần.
Xuân Yên Chi vội vàng xoay người lại. Hàn Hà đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Hàn Hà vẫn đang trong trạng thái giơ tay lấy sách, chưa kịp hạ xuống thì Xuân Yên Chi xoay người lại, không gian khá hẹp, khoảng cách giữa hai người gần như là sát nhau nên nhìn qua chẳng khác nào cô đang được cậu ôm nhẹ vào lòng.
Mùi hương đàn gỗ thoảng nhẹ, Xuân Yên Chi cảm nhận được đó là từ Hàn Hà toát ra. Đó là hương gỗ trầm đầy bí ẩn, cuốn hút, lại phảng phất mùi thơm đặc trưng. Từ khoảng cách này Xuân Yên Chi có thể cảm nhận được nhiệt độ của Hàn Hà. Da mặt cô lại một lần nữa đỏ lên.
"Cậu đang cần phải không? Của cậu." Hàn Hà cất giọng.
Vì Hàn Hà cao hơn cô một cái đầu nên Xuân Yên Chi ngước mắt lên nhìn cậu. Ngẩng đầu lên cô mới nhận ra, khi nhìn gần Hàn Hà còn cao lớn hơn nhiều, lông mi lại dài. Hàn Hà nhìn cô, chăm chú, ánh mắt tràn ngập ý cười. Khuôn mặt đẹp trai khi nhìn gần của Hàn Hà lại tăng sức công phá. Đôi mắt hoa đào bình thường lạnh lùng xa cách giờ phút này câu nhân vô cùng. Môi mỏng bạc phác họa thành một đường cong hút mắt, khiến người ta muốn chìm vào nụ cười ấy.
Đẹp trai quá đi.
Cô lén lút nghĩ.
"Cảm ơn cậu nhiều!" Xuân Yên Chi nhận lấy cuốn sách. Cô nhích người ra xa Hàn Hà một chút. Còn đứng gần thêm phút nào nữa cô lại không kìm lòng được đâu.
Hàn Hà thấy cô có ý định né tránh mình, cậu từ tốn bước lại gần cô, cúi người xuống, một tay áp lên giá sách, bao vây cô trong lòng, không cho cô đi.
Đầu óc Xuân Yên Chi xoay mòng mòng. Đây chính là Kabe - don trong truyền thuyết đó sao! Cô đã từng đọc nhiều truyện có cảnh này, không ngờ nó lại diễn ra ở chính mình. Hương gỗ đàn lại cuốn lấy chóp mũi Xuân Yên Chi một lần nữa. Tầm mắt hai người lúc này rất gần, vì thế Xuân Yên Chi không thể không nhìn thẳng vào mắt Hàn Hà. Càng nhìn càng thấy đôi mắt Hàn Hà rất đẹp. Mắt cậu bẩm sinh đã là màu xanh lam, sâu như biển, lại tinh khiết như tuyết tan, vừa bí ẩn lại trong trẻo mê người. Đối diện với đôi mắt ấy, Xuân Yên Chi không có cách nào kiềm chế được nhịp tim đang dần gia tăng của mình.
"Lúc nãy cậu chưa trả lời tớ, tại sao không có bạn gái, lại tốt?"
Xuân Yên Chi hoàn hồn, giọng nói ngày càng nhỏ dần: "Cũng không hẳn là không tốt. Ít nhất.. thì đối với tớ là tốt.."
Hàn Hà tựa như nghe được câu trả lời ưng ý, không tiếp tục hỏi khó cô nữa. Nhìn thiếu nữ mềm mại gần như trong lòng cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tinh xảo hoàn mỹ như tinh linh, pha thêm nét ngọt ngào của tuổi mới lớn, khiến cậu không kìm được mà xoa đầu cô một cái: "Tớ hiểu rồi."
Cậu hiểu cái gì!
Xuân Yên Chi bị Hàn Hà xoa đầu, cũng quên mất việc phản kháng mà đi theo cậu về chỗ ngồi.
"Cậu đọc sách, kết hợp với làm bài tập, chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tớ."
Lần này, Xuân Yên Chi dứt khoát hỏi: "Câu này có điểm tớ không hiểu, cậu nói tớ nghe chút." Cái gì mà đọc sách Vật lý khô khan, cô mới không thèm đâu!
Hàn Hà liền giảng cho Xuân Yên Chi. Giọng nói từ tính của cậu dễ nghe vô cùng, kiến thức trừu tượng được cậu tóm gọn một cách dễ hiểu nhất, đến gà mờ như Xuân Yên Chi nghe còn thấy hiểu, thấy hay.
Bỗng dưng Xuân Yên Chi cảm thấy Vật lý cũng thú vị đó chứ.
Nghe giảng, làm bài tập, học sinh chăm chỉ Xuân Yên Chi thành thật viết viết. Một buổi chiều, đề cương trắc nghiệm Vật lý dày cộm dưới sự chỉ dẫn của Hàn Hà cô vậy mà đã làm xong!
Đến lúc cất sách vở, thu dọn ra về, Xuân Yên Chi suy tư, sao từ buổi học nhóm hai người thảo luận, học hỏi lẫn nhau cùng tiến bộ, hình như hôm nay chỉ có mỗi cô là tiến bộ thôi nha!
"Hàn Hà, tớ phát hiện dường như cả chiều hôm nay cậu đã giảng bài cho tớ. Còn tớ lại chẳng giúp gì được cho cậu." Xuân Yên Chi áy náy.
"Vậy lần tới cậu bổ túc cho tớ, xem như bù cho lần này là được."
Xuân Yên Chi cảm thấy đây là một ý kiến hay: "Được! Lúc nào cậu rảnh, chúng ta cùng nhau học tiếp."