Chủ nhật tại công viên trượt băng S bao giờ cũng đông khách nườm nượp. Nghe nói công viên trượt băng này có quy mô rất lớn, lại chú trọng được đầu tư nên lợi nhuận hàng năm không đếm xuể.
Trước cổng công viên xếp hai hàng dài, mọi người đang háo hức mua vé để vào.
Xuân Yên Chi hôm nay thả tóc dài ngang eo, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng lại tinh tế. Một đôi mắt hạnh nhân to tròn, ánh mắt ngập nước giống như một dòng suối, phản chiếu ánh sáng lóng lánh. Cánh mũi tinh xảo, môi anh đào được thoa một lớp son bóng nhìn qua thật mềm mịn, khiến cho người ta có một loại xúc động muốn xem thử có vị gì. Nhìn như thế nào cũng là một tiểu mỹ nhân đáng yêu động lòng người.
"Mẹ nhìn kìa! Tinh linh mà cũng đi trượt băng giống chúng ta sao?" Bé gái chỉ tay vào Xuân Yên Chi thắc mắc hỏi mẹ khi đi qua cô.
Bà mẹ thấy con gái hỏi, liền búng má nhẹ bé một phát: "Ngốc ạ, đó là chị gái xinh đẹp nha!"
Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện mà không biết đoạn hội thoại vừa nãy đã lọt vào tai Xuân Yên Chi. Cô đỏ mặt sờ sờ má.
Không bao lâu sau thì Hàn Hà cũng vừa đến.
"Cậu đến rồi." Hàn Hà vừa thấy Xuân Yên Chi liền chào hỏi.
"Tớ cũng vừa mới tới thôi." Xuân Yên Chi ngước nhìn chàng trai đang bước lại gần. Hôm nay Hàn Hà mặc chiếc blazer màu be, trùng với màu chiếc váy Xuân Yên Chi mặc. Nhìn thế nào cũng giống một đôi tình nhân nhỏ!
"Chúng mình qua đó xếp hàng mua vé đi." Cô đề nghị. Bây giờ đã rất đông người xếp hàng.
"Không cần đâu, tớ đã mua sẵn 2 vé, chúng mình liền vào thôi." Hàn Hà vừa nói vừa rút ra hai tấm vé màu bạc.
"Cậu đỉnh quá! Vậy chúng ta có thể tiết kiệm được thời gian bên nhau rồi." Xuân Yên Chi vui vẻ, phải biết số lượng vé đặt trước của công viên S rất ít, nghe nói Lam Hòa lần trước đặt cũng mất 2 tuần.
"Ừm. Liền tiết kiệm được thời gian bên nhau." Hàn Hà nhắc lại câu nói của Xuân Yên Chi.
Xuân Yên Chi chợt phát ra câu nói của mình có điểm mập mờ, cái gì mà tiết kiệm thời gian bên nhau, bọn họ cũng không phải loại quan hệ yêu xa đâu!
"Ý tớ là chúng mình có thể tiết kiệm thời gian xếp hàng." Xuân Yên Chi cố gắng mạnh mẽ giải thích cho câu nói của mình.
Hàn Hà không đáp trả, bật cười nhìn cô.
Xuân Yên Chi: "..."
Vẫn nên bỏ qua chủ đề ngại ngùng này đi!
Hàn Hà không tiếp tục trêu chọc cô: "Đi theo tớ nào."
Xuân Yên Chi đi theo cậu vào công viên S. Bên trong công viên thực sự rất đẹp. Xuân Yên Chi liền dán mắt vào vòng đu quay trên cao phía trước. Nghe nói tỏ tình với crush khi trên đỉnh vòng quay sẽ thành công...
"Khu trượt băng phía trước chơi khá được, cậu có muốn thử không?" Hàn Hà đề nghị.
"Lâu rồi tớ chưa trượt băng, tìm lại cảm giác cũng không tồi." Xuân Yên Chi đáp. Trượt băng xong cô nhất định sẽ rủ Hàn Hà lên vòng đu quay!
Khu trượt băng rất rộng, còn phân ra hai khu vực trượt đua tốc độ và trượt băng bình thường.
"Tớ đoán là cậu ít khi đến đây, chúng mình trượt nhẹ nhàng ở đây đã nhé." Hàn Hà chỉ vào khu trượt bình thường, chưa dứt lời đã thấy Xuân Yên Chi từ lúc nào đã ở bên khu trượt đua.
"Hàn Hà cậu mau tới đây." Xuân Yên Chi phía trước hô.
Hàn Hà: "..." Này cũng không giống như cậu nghĩ đâu!
Ở trên khu đua đường băng, người ta thấy hai thân ảnh đang đuổi theo nhau.
Xuân Yên Chi trượt với tốc độ rất nhanh, thế nhưng cô còn thua Hàn Hà một khoảng cách xa. Từ nhỏ cô đã học khiêu vũ trên băng, ở bộ môn này có chút thiên phú, nhưng không ngờ Hàn Hà trượt còn nhanh hơn cô nha.
Sao cậu ấy cái gì cũng biết thế nhỉ?
Thế nhưng ai có thể nói cho cô biết vì sao Hàn Hà phía trước lại đột ngột dừng lại hay không!
Xuân Yên Chi vì bất ngờ nên chậm tốc độ để dừng lại, thế nhưng cô ở ngay sau lưng Hàn Hà nên không kịp rẽ hướng sang chỗ khác, theo quán tính vẫn đâm thẳng.
Toang rồi! Cô sẽ đâm vào Hàn Hà mất!
Thế nhưng cú tai nạn mà Xuân Yên Chi tưởng tượng không xảy ra, vì Hàn Hà nhanh chóng xoay người lại, vừa vặn ôm lấy Xuân Yên Chi đang lao đến. Hàn Hà ôm chặt lấy Xuân Yên Chi ngăn không cho cô bị ngã, cậu dùng kỹ thuật trượt băng lùi chuyên nghiệp để giữ thăng bằng cho đến khi cả hai dừng lại.
Hú hồn con chồn!
Tim Xuân Yên Chi đập thình thịch, rất may cả hai không sao.
Nhưng quan trọng hơn là cô vẫn đang trong vòng tay của Hàn Hà!
Lồng ngực thiếu niên vừa rộng vừa ấm, đối lập với nhiệt độ sân trượt băng. Lại là mùi gỗ trầm thoang thoảng từ cậu. Ban đầu mùi rất nhẹ, gần như không phát hiện được, nhưng càng về sau mùi thơm càng đậm, không ngừng xâm nhập vào người đối diện. Mùi thơm vừa ngọt lại vừa có chút thanh lãnh. Hai tay Xuân Yên Chi vòng qua eo cậu, cảm giác tiếp xúc thân mật như thế này cô vẫn chưa bao giờ có đâu. Nhất thời Xuân Yên Chi không biết nên đẩy cậu ra lập tức hay duy trì trạng thái này...
Hay là vẫn cứ ôm đi! Xuân Yên Chi lén lút nghĩ.
"Người cậu thơm thật đấy!" Xuân Yên Chi không kìm được thốt lên.
"...Hả?" Hàn Hà đối diện tưởng như mình vừa nghe nhầm.
Xuân Yên Chi nhận ra câu nói của mình thất thố!
Sao hôm nay cô luôn nói những câu ngu ngốc với Hàn Hà là như thế nào!
"Tớ muốn hỏi cậu dùng nước hoa gì, mùi gỗ thơm rất ấn tượng." Xuân Yên Chi nói rõ.
Hàn Hà tựa như hiểu được câu hỏi của cô, ánh mắt cậu rơi vào Xuân Yên Chi, thấy cô dường như chưa kịp nhận ra bản thân vẫn đang ôm lấy cậu, nên Hàn Hà vẫn tiếp tục duy trì tư thế: "Không phải nước hoa đâu. Tớ thường hay mất ngủ nên buổi tối thường đốt một chút gỗ trầm an thần. Có lẽ mùi hương đã ám vào đấy."
"Hóa ra là vậy. Trước đây tớ cũng bị mất ngủ, có vài phương pháp nhỏ chữa trị, tớ sẽ gửi qua tin nhắn cho cậu nhé." Xuân Yên Chi lo lắng đáp.
"Được. Cảm ơn cậu." Hàn Hà vui vẻ.
Tiếp đến cậu nhẹ nhàng buông Xuân Yên Chi ra, chỉ về phía trước: "Cách chúng mình ba mét có một đoạn dài có chướng ngại vật. Tớ để ý cậu trượt rất nhanh nhưng khả năng né tránh chưa nhuần nhuyễn lắm. Tớ sợ cậu sẽ gặp trúc trắc, không có cách nào khác đành phải dừng lại, thực xin lỗi cậu."
Phóng tầm mắt đến chỗ Hàn Hà chỉ, Xuân Yên Chi quả thật thấy một đoạn băng chỗ lõm chỗ không, nếu cô trượt với tốc độ nhanh như ban nãy có khi sẽ bị ngã đau nha! Xuân Yên Chi giỏi nhất là khiêu vũ trên băng, đối với loại vượt chướng ngại vật kiểu này cô quả thật không tránh được.
"Phải là tớ cảm ơn cậu mới đúng!" Xuân Yên Chi vội cảm kích.
Cô và Hàn Hà không tiếp tục trượt nữa, cả hai cùng chơi rất nhiều thứ ở công viên S.
Lúc vui chơi luôn cảm thấy thời gian trôi rất nhanh, mới đó mà trời đã tối. Đèn đường bật sáng trưng, ánh đèn nhấp nháy lung linh. Cả công viên bỗng bớt đi vài phần náo nhiệt, thêm vào đó không khí lãng mạn, ấm áp.
Vòng đu quay buổi tối càng trở nên rực rỡ, Xuân Yên Chi kéo tay Hàn Hà đến vòng đu quay: "Cậu nhìn xem, ngắm Linh Thành từ trên cao xuống hẳn sẽ rất đẹp."
Hàn Hà chiều theo ý Xuân Yên Chi, cả hai vào cabin trong vòng quay, ngồi ở hai ghế đối diện nhau.
Cabin ở vòng quay công viên S không quá lớn, đầu gối Xuân Yên Chi sắp đụng tới đầu gối thiếu niên đối diện rồi. Vòng quay quay chậm rãi, bản dương cầm "Kiss the rain" đang được chơi qua chiếc loa nhỏ trong cabin, Xuân Yên Chi cảm thấy khá hồi hộp.
"Cậu biết người chơi bản nhạc này không?" Hàn Hà lên tiếng phá vỡ không khí im lặng.
"Là Yiruma. Những bản nhạc của anh ấy rất trong sáng, còn có một chút da diết." Xuân Yên Chi nói tiếp: "Anh ấy là người sáng tác nhạc khúc phụ cho bộ phim tớ yêu thích."
"Là phim "Bản tình ca mùa đông"?" Hàn Hà hỏi.
Xuân Yên Chi ngạc nhiên: "Cậu biết sao?"
Mái tóc Hàn Hà còn vương một vài bông tuyết chưa tan, làn da cậu có vẻ trắng hơn vì lạnh. Chiếc áo khoác xanh dương tông lạnh càng làm cho Hàn Hà thêm thanh lãnh. Khoảnh khắc nhìn thấy bộ dáng này của cậu Xuân Yên Chi cảm thấy cậu là nam chính trong "Bản tình ca mùa đông".
Khác với bộ dáng lạnh lẽo, giọng Hàn Hà trầm ấm: "Trước đây tớ có dịp đến Vòng quay London Eye, hôm ấy đeo tai nghe, ứng dụng có phát ngẫu nhiên cho tớ bài nhạc phim này. Tớ tìm hiểu nên biết Yiruma phổ nhạc."
"Thật sự rất trùng hợp." Xuân Yên Chi nhếch môi cười nhẹ.
"Phải. Hôm ấy cúi nhìn dòng sông Thames thơ mộng qua cửa kính cabin, thu hết mọi cảnh vật rực rỡ rộng lớn vào tầm mắt, một ý định bỗng lóe lên trong đầu tớ."
"Là gì vậy?" Xuân Yên Chi tò mò.
Hàn Hà nhìn thẳng vào mắt Xuân Yên Chi, ánh mắt cậu trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cậu nói chậm rãi, từng chữ một: "Tớ đã nghĩ, lần tiếp theo nhất định tớ sẽ đi vòng quay cùng cô gái tớ thích. Cô ấy sẽ ngắm nhìn thế giới lấp lánh này từ trên xuống. Còn tớ sẽ ngắm cảnh vật được thu hết vào mắt cô ấy."
Bản dương cầm vẫn đang được bật, nhưng Xuân Yên Chi cảm thấy tiếng tim mình đập càng ngày lấn át tiếng nhạc.
"Vậy sau đó cậu đã đi được vòng quay cùng cô ấy chưa?" Cô hỏi.
Hàn Hà không trả lời ngay vấn đề cô đặt ra: "Cậu nhìn qua cửa kính đi, chúng ta sắp lên đỉnh vòng quay rồi."
Cảnh vật ngày càng thu nhỏ lại, Xuân Yên Chi ngắm bên ngoài cửa sổ, đúng như lời Hàn Hà nói, chỉ một chút nữa thôi chỗ của bọn họ sẽ ở nơi cao nhất.
Xuân Yên Chi rối rắm nghĩ, kế hoạch tỏ tình của cô có nên triển khai hay không?
Đúng là khi nghĩ sẽ rất lãng mạn, nhưng nếu bị từ chối thì có phải hay không sẽ mất đi tình bạn này?
Không đâu Xuân Yên Chi, mi có thể làm được! Mau nói ra lời trong lòng của mi đi!
Chỉ một chút nữa là bọn họ sẽ tới điểm cao nhất rồi. Lấy hết dũng khí của mình, Xuân Yên Chi quyết tâm thổ lộ hết những điều trong lòng. Bây giờ đếm đến ba, cô sẽ quay lại, đối diện với ánh mắt Hàn Hà, thẳng thắn bày tỏ!
Một.
Hai.
Ba!
Xuân Yên Chi quay người lại: "Hàn Hà, tớ có điều..."
"Yên Chi, chúng mình ngưng làm bạn nhé."
Xuân Yên Chi còn chưa kịp nói hết: "..."
Mắt hạnh thiếu nữ tròn xoe, ngỡ ngàng, dường như đang cố tiêu hóa lời Hàn Hà nói.
Nhận thấy Xuân Yên Chi vẫn ngơ ngác, Hàn Hà tiếp tục: "Tớ biết cậu bất ngờ. Nhưng quả thật từ lần đầu tớ gặp cậu trước đây, tớ đã không ngừng theo dõi cậu. May mắn có cơ hội làm bạn với cậu, tớ rất trân trọng. Nhưng tớ muốn chúng mình ngừng làm bạn, thay vào đó cậu có thể làm bạn gái tớ không?"
Vừa nói, Hàn Hà vừa cẩn thận lấy ra từ trong túi áo một chiếc hộp, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây chuyền hình giọt nước pha lê trong suốt.
"Tớ nghiêm túc thích cậu, muốn theo đuổi cậu. Cậu nghĩ như thế nào?"
Xuân Yên Chi hoàn toàn rung động. Cô không ngờ rằng crush của mình cũng thích mình.
Cảm giác này thật...ảo đó nha!
Cô không đáp, mà dưới ánh mắt Hàn Hà, Xuân Yên Chi cũng lấy ra một chiếc hộp nhung, mở ra: "Thực ra tớ cũng thích cậu từ rất lâu rồi, chiếc nhẫn này vốn là muốn đem tặng bạn trai tương lai."
Hàn Hà không giấu nổi niềm bất ngờ, hóa ra cô ấy cũng thích mình, còn muốn hôm nay cũng tỏ tình!
Cả hai người không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng. Hàn Hà tiến qua chỗ Xuân Yên Chi, ôm lấy thiếu nữ mềm mại vào trong lồng ngực: "Mong bạn gái từ hôm nay sẽ chiếu cố cho tớ!" Vừa nói, cậu vừa khéo léo đeo sợi dây chuyền vào cổ cho Xuân Yên Chi.
Xuân Yên Chi cảm nhận cổ mình có thêm sợi dây chuyền, cô cảm thấy đây là sợi dây chuyền đẹp nhất từ trước tới nay.
Mà Xuân Yên Chi cũng đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón trỏ Hàn Hà. Bàn tay thiếu niên to hơn tay cô rất nhiều, khớp xương tinh tế, ngón tay cũng rất dài. Từ lâu cô đã cảm thấy nếu tay Hàn Hà có thêm một chiếc nhẫn chắc chắn sẽ rất phù hợp.
"Chiếc nhẫn này thực sự rất hợp với cậu!" Xuân Yên Chi nâng tay Hàn Hà lên, vừa ngắm vừa khen ngợi.
"Tớ thấy tớ cũng rất hợp với cậu." Hàn Hà vừa nói vừa ghé sát lại Xuân Yên Chi, gần đến mức Xuân Yên Chi tưởng như có thể đếm được lông mi của cậu.
Ngắm khuôn mặt đẹp trai kề sát mặt, nhịp tim Xuân Yên Chi không tự chủ đập loạn. Ánh mắt cô cũng không biết từ khi nào mà trở nên nhiễm một tầng sương mù.
Hàn Hà cúi người, đem thiếu nữ giam trong lồng ngực, đến khi môi hai người chỉ cách nhau một chút, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở đối phương, cậu thì thầm: "Có thể không?"
Xuân Yên Chi khẽ nhắm mắt.
Đợi một lúc vẫn không có gì xảy ra, cô hoài nghi mở mắt.
Nhưng ngay lúc này Hàn Hà liền lấy tay che mắt cô, trao cho cô một nụ hôn sâu.
Nụ hôn này vừa dịu dàng, lại vừa cảm nhận được sự ôn nhu của chàng trai.