*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguồn: mochamochicake
Edit: Phưn Phưn
Đầu tháng 12, Cảnh Lỵ ở nhà thu dọn đồ để nằm viện, bởi vì nguyên nhân thể chất nên lựa chọn sinh mổ, hai ngày sau là ngày giải phẫu, ngày mai sẽ phải vào viện.
Kinh Nhiên cầm một tờ danh sách, kiểm kê lại các món đồ nằm viện xem có bỏ sót gì không. Xác định không bỏ sót, anh mới đóng gói xách đến xe hơi ở bãi đỗ xe ngầm, tiện cho ngày mai xuất phát.
Cảnh Lỵ là lần đầu tiên sinh con, các trưởng bối lo cô sẽ sợ hãi, trước khi nhập viện gọi điện thoại cho cô dặn dò những việc cần chú ý, ngày mai mọi người đều sẽ đến bệnh viện để cô an tâm hơn. Trước khi giải phẫu phải nhịn ăn mười mấy tiếng, Cảnh Lỵ bảo bọn họ không cần tới chờ sớm như vậy, dù sao thì để các cụ gác đêm cho cô, cũng khiến cô cảm thấy áy náy.
Thời điểm Kinh Nhiên trở về từ bãi đỗ xe, Cảnh Lỵ cũng đã nói chuyện điện thoại xong được một lúc.
Kinh Nhiên vào nhà tùy ý hỏi: “Vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
“Với mẹ anh, mẹ bảo ngày mai vào viện với em, rồi ở với em đến khi sinh xong. Em bảo mẹ tới trước giải phẫu một hai tiếng là được, dù sao thì ngày mai em cũng chỉ đến bệnh viện để ngủ thôi, có anh ở bên là được rồi.” Cảnh Lỵ cầm lật xem quyển sổ giáo dục trẻ nhỏ.
“Ừ.” Kinh Nhiên gật đầu, đi đến sô pha ngồi bên cạnh Cảnh Lỵ. Anh nhìn chằm chằm bụng to của cô, duỗi tay sờ một cái.
Cảnh Lỵ để quyển sách xuống, nhìn anh, phát hiện vẻ mặt lo lắng của anh.
“Đang nghĩ gì đấy?” Cảnh Lỵ đặt sách ở trên sô pha, hai tay nâng mặt Kinh Nhiên, hai người nhìn nhau.
Công ‘trúa’ nhỏ yếu ớt xin lỗi: “Lỵ Lỵ, xin lỗi.”
“Anh sao đấy?” Cảnh Lỵ cảm thấy không thể hiểu được.
Ở giai đoạn đầu Cảnh Lỵ mang thai, Kinh Nhiên có một cảm giác vui vẻ khi làm cha, nghĩ đến sau này một nhà ba người ở chung là hình ảnh tốt đẹp đến nhường nào. Nhưng mang thai là một việc rất dài, theo lúc bụng Cảnh Lỵ càng lớn, phản ứng mang thai ngày càng rõ ràng, Kinh Nhiên thường xuyên lo lắng lại hối hận, cảm thấy không nên muốn có con sớm như thế. Thể chất Cảnh Lỵ hơi yếu, đi đến Hongkong công tác nửa năm đều ăn thức ăn nhanh, không chăm sóc tốt cho thân thể của mình. Bởi vì vấn đề thể chất nên cần phải sinh mổ. Nghĩ đến hôm sau, Cảnh Lỵ phải chịu đựng một đường dao mới có thể sinh con ra, ngẫm lại, trái tim khó chịu giống như bị ai nắm.
“Anh nghĩ đến ngày mai em sẽ bị rạch bụng, anh cảm thấy rất đau…” Kinh Nhiên nói chuyện có chút nghẹn ngào.
“Đồ ngốc, con dao này cũng không có kề trên người anh, anh khóc cái gì?” Cảnh Lỵ nghiêng người ôm cổ Kinh Nhiên an ủi, nói: “Bác sĩ nói là không đau, anh không phải sợ, không sao, rất an toàn.”
Thời điểm lúc đầu khi mang thai, bởi vì vấn đề thể chất, bác sĩ nói thai đầu của Cảnh Lỵ khá khó giữa lại, bảo cô phải giữ tâm trạng tốt. Đại khái là giữ suy nghĩ vui vẻ, giữ tâm trạng tốt, trong nhà lại chăm sóc tốt, bé con trong bụng phát triển khỏe mạnh, hiện tại còn sắp đến ngày sinh dự tính. Bé con cũng đã chịu không ít khổ, chỉ cần em bé khỏe mạnh sinh ra, sinh thường hay sinh mổ, ở trong mắt cô, đều không sao cả.
“Này, đừng khóc, đều làm ba rồi, sau này không được giống như công ‘trúa’ nhỏ nữa.” Cảnh Lỵ xoa tóc anh, nói.
Kinh Nhiên gật đầu, nói: “Lỵ Lỵ, chúng ta chỉ cần một đứa bé thôi, về sau không cần sinh nữa.”
“Ngốc, em không chịu đâu, em muốn sinh ba bốn đứa, như vậy bọn chúng lớn lên mới không cô độc.” Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên đều là con một, đã được trải nghiệm thời thơ ấu đầy cô độc của con một. Cảnh Lỵ muốn sinh thêm nhiều đứa, để chúng có thể làm bạn với nhau.
“Lỵ Lỵ, không cần sinh nhiều được không, sau này chúng ta ôm con của Văn Bân về chơi với bé con nhà mình là được.”
Cảnh Lỵ nhịn không được phỉ nhổ: “Nghe nói Trần Văn Bân lại chia tay, anh cảm thấy sinh thời cậu ta có thể kết hôn sao?”
Kinh Nhiên suy nghĩ một chút, nói: “Còn có Cẩm Hào.”
Cảnh Lỵ: “…”
Kỳ thật, thời thơ ấu của công ‘trúa’ nhỏ ngoại trừ việc cha mẹ quá bận rộn ra thì còn lại đều khá tốt, từ tiểu học đến cao trung đều cãi nhau ầm ĩ với một đám nam sinh, mắc trung nhị bệnh.
Cảnh Lỵ ngáp một cái: “Em buồn ngủ.”
Kinh Nhiên tự giác đỡ Cảnh Lỵ trở về phòng nghỉ ngơi.
*
Hai ngày sau, Cảnh Lỵ ở bệnh viện hạ sinh đưa bé mập mạp nặng bảy cân. Sau khi sinh mổ Cảnh Lỵ có chút suy yếu, nằm ở trên giường bệnh, người lớn đều đi xem em bé, trong phòng chỉ còn lại Cảnh Lỵ và Kinh Nhiên.
Cảnh Lỵ nằm ở trên giường bệnh hỏi: “Anh không đi xem bé con à?”
Kinh Nhiên ngồi ở trên ghế cạnh mép giường, nắm tay Cảnh Lỵ dán lên mặt mình, cười nói: “Lỵ Lỵ đẹp hơn.”
“Thôi đi, thấy là bé trai nên mới lười đi xem chứ gì?” Cảnh Lỵ nhịn không được vạch trần anh.
Trước khi sinh em bé, bác sĩ không thể tiết lộ giới tính của thai nhi. Kinh Nhiên vẫn luôn ở nhà tâm niệm là bé gái, muốn tập thắt bím cho con, bởi vì sau khi cử hành hôn lễ Cảnh Lỵ đã cắt đi mái tóc dài, anh đành phải ra ngoài mua một bộ tóc giả về, thường xuyên nhìn sách dạy thắt tóc cho con gái rồi tự tập một mình.
Cảnh Lỵ cười anh chuẩn bị quá sớm, dù có là bé gái, thì cô cũng định chờ đến khi bé lên nhà trẻ mới để tóc dài, dù sao thì tuổi nhỏ mà để tóc dài, sẽ không thoải mái cho lắm.
“Con trai cũng thích, đều là con của anh và Lỵ Lỵ.”
Cảnh Lỵ nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
Kinh Nhiên gật đầu: “Anh có thể cho thằng bé mặc đồ giống bé gái.”
Cảnh Lỵ: “Đừng, anh vẫn là cho thằng bé có một tuổi thơ bình thường đi…”
Cảnh Lỵ hỏi: “Đúng rồi, bé con còn chưa có tên đâu, gọi là gì?”
Trước kia, Kinh Nhiên cho là con gái, đã nghĩ đến rất nhiều cái tên dễ nghe, cuối cùng chọn là “Chỉ Lâm”. Hiện tại lại là bé trai, khẳng định không thể dùng tên như vậy.
Kinh Nhiên cũng không thèm để bụng trả lời: “Thì gọi là Tiểu Khang đi.”
Cảnh Lỵ khinh bỉ anh: “Này, anh còn có thể tùy tiện hơn nữa không?”
Kinh Nhiên trẻ con cãi lại: “Tiểu Khang là em nói, lúc Tiểu Tiểu Khang đi, em nói sau này con của chúng ta sẽ tên là Tiểu Khang.”
Cảnh Lỵ lại tặng cho anh một ánh mắt khinh bỉ, để chính anh tự cảm nhận. Lúc trước cho là bé gái, sao không nói thế đi?
*
Thời điểm Cảnh Lỵ xuất viện, cần phải điền thông tin đứa bé để làm giấy khai sinh. Mẹ Kinh ôm Kinh Tiểu Khang, đứng ở phía sau hai vợ chồng bọn họ, ở trên giấy đăng ký Kinh Nhiên điền tên con là “Kinh Tiểu Khang”, Cảnh Lỵ đánh lên tay đang viết chữ của anh, nói: “Phục anh rồi đấy, thật sự viết Tiểu Khang.”
Mấy ngày trước, hai người thương lượng về tên của bé con, Kinh Nhiên nói tên là Kinh Tiểu Khang, Cảnh Lỵ nói tên thật gọi là “Tiểu Khang” thì không ổn, con trai sao lại thêm một chữ “Tiểu” vào tên thật của mình chứ? Điều này không nam tính chút nào!
Vì thế Cảnh Lỵ đề nghị gọi là “Kinh Văn Khang”.
Kết quả, hôm nay điền thông tin, Kinh Nhiên lại viết “Kinh Tiểu Khang”.
Ở rất nhiều chuyện Cảnh Lỵ đều để mặc cho Kinh Nhiên đi xử lý, bao gồm những quyết định khi anh lên cơn ấu trĩ. Nhưng cái tên này lại đi theo cả đời của con, sao có thể dung túng cho anh làm bậy được?
Cảnh Lỵ hỏi y tá một tờ đăng ký mới, một lần nữa điền thông tin. Sau khi điền xong mới nói: “Nhiên Nhiên, đây là con của anh, tốt xấu gì anh cũng nên để bụng chút, đừng có coi nó trò đùa.”
Dáng vẻ của Kinh Nhiên đầy nghiêm túc: “Anh thấy tên Tiểu Khang dễ nghe mà.”
Cảnh Lỵ: “…”
*
Mấy ngày sau khi Cảnh Lỵ và Kinh Tiểu Khang về nhà, Kinh Nhiên đã tiếp nhận được sự thật là mình có một đứa con trai. Trong thời gian Cảnh Lỵ mang thai, Kinh Nhiên đã học chương trình dành cho người mới làm cha, biết được cách làm thế nào để chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh.
Buổi tối, Kinh Tiểu Khang ồn ào khóc lớn, Kinh Nhiên vô cùng có kiên nhân dỗ bé đi ngủ. Cho đến khi Tiểu Khang ngủ thiếp đi trong ngực anh, anh mới nhẹ nhàng đặt con vào giường em bé, đắp kín chăn. Cảnh Lỵ ngồi dựa ở đầu giường, nhìn Kinh Nhiên chăm sóc con, cảm thấy rất ấm áp.
Cô vẫn luôn cảm thấy Kinh Nhiên giống như một đứa bé ấu trĩ, cho rằng bé con không phải con gái, nhất định sẽ làm lơ con trai, nhưng không có, ngược lại anh còn chăm sóc cẩn thận hơn cả Cảnh Lỵ.
Kinh Nhiên nhìn tướng ngủ yên tĩnh của Kinh Tiểu Khang mới yên tâm. Đi trở lại giường lớn trong phòng, ngồi lên chăn, tính tình vẫn bình thản như cũ, nói: “Lỵ Lỵ, có thể ngủ rồi.”
Kinh Nhiên chờ Cảnh Lỵ nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng cho cô rồi tắt đèn ngủ.
“Nhiên Nhiên, mệt không?” Cảnh Lỵ nghiêng người ôm Kinh Nhiên, hỏi.
Trong nhà không có mời bảo mẫu, Cảnh Lỵ còn đang nghỉ thai sản, ban ngày bà ngoại và mẹ Kinh đều tới đây hỗ trợ, buổi tối sau khi bà ngoại và mẹ Kinh rời khỏi, Kinh Nhiên tan tầm về nhà phụ trách chăm sóc con, Cảnh Lỵ không quá vất vả. Ngược lại là Kinh Nhiên, ban ngày đi làm, buổi tối phải chăm con, có đôi khi nửa đêm Kinh Tiểu Khang òa khóc, Kinh Nhiên lại phải dậy đi dỗ bé.
Công ‘trúa’ nhỏ thật sự trưởng thành.
“Không mệt.” Kinh Nhiên nói: “Đây là con trai của chúng ta, sao có thể mệt được?”
Cảnh Lỵ cười dùng tay quệt mũi anh, không chừa mặt mũi nói: “Lúc Tiểu Khang mới sinh ra, không phải anh chê nó à?”
“Thất vọng là có một chút, nhưng anh chỉ có một đứa con trai này thôi, anh không thương nó thì anh thương ai?”
Cảnh Lỵ cố ý bắt lấy sơ hở trong câu nói của anh: “Chỉ thương thằng bé?”
Kinh Nhiên xoa tóc ngắn của Cảnh Lỵ an ủi: “Lỵ Lỵ, em đừng ghen, anh sẽ đối xử với em còn tốt hơn con. Chờ thằng bé lớn hơn một chút, anh sẽ đưa nó ra nước ngoài học, rèn luyện chút, sau đó chúng ta ở nhà tận hưởng thế giới hai người.”
“Lớn một chút là bao lớn?”
“6 tuổi.”
Cảnh Lỵ: “…”
Chuyện bên lề thứ n:
Ngày đầu tiên bánh bao nhỏ được cha mẹ đưa đến nhà trẻ, Trình Phồn Vũ một tay ôm cặp của bánh bao nhỏ, mà bánh bao nhỏ thì ôm cổ của anh, kêu trời trách đất: “Ba, ba, con không muốn đi học! Con muốn về nhà…”
Trình Phồn Vũ mềm lòng, đưa tay lau sạch nước mắt của cô công chúa nhỏ: “Được rồi, chúng ta về nhà, không đi học.”
Lâm Dịch Linh trừng mắt nhìn người “Cha hiền”, khinh bỉ nói: “Vũ ca, bánh bao nhỏ không đi học, vậy anh ở nhà trông con sao?”
Nửa năm sau khi bánh bao nhỏ ra đời, Lâm Dịch Linh vốn dĩ muốn trở lại đóng phim, nhưng là Trình Phồn Vũ yêu cầu Lâm Dịch Linh ở bên con đến hai tuổi, vì cha mẹ bầu bạn lâu dài nên bánh bao nhỏ vô cùng lệ thuộc vào cha mẹ, có lúc vợ chồng Trình Phồn Vũ bận rộn phải đưa bánh bao nhỏ đến nhờ ông bà nội chăm sóc. Bánh bao nhỏ không thấy hai vợ chồng bọn họ, lập tức than khóc không ngừng, khóc đến khi cha mẹ trở lại. Sau này, dù họ có bận đến đâu cũng đều dẫn theo bánh bao nhỏ. Vất vả lắm mới chịu đựng đến khi bánh bao nhỏ đến tuổi đi học, Trình Phồn Vũ lại muốn đáp ứng bé, không để cho bé đi học?
Bánh bao nhỏ thấy mẹ không đồng ý thì càng khóc to hơn: “Oa oa… Mẹ không thương con…”
Một cảnh tượng khác ở cửa nhà trẻ:
Kinh Tiểu Khang đeo cặp sách đứng ở trước mặt vợ chồng nhà Kinh.
Kinh Nhiên thấy những học sinh mới đều đang khóc sướt mướt ở trước cửa nhà trẻ, ở phía sau gọi con trai: “Tiểu Khang, sao con không khóc?”
Hai tay Kinh Tiểu Khang nắm ở hai bên quai cặp, xoay người hỏi: “Tại sao con phải khóc?”
Kinh Nhiên nói: “Con nhìn đi, nhiều bạn nhỏ không nỡ xa ba mẹ đều đang khóc, sao chút bày tỏ con cũng không có?”
Kinh Tiểu Khang: “Ba, ba có còn đến con về nhà không?”
Kinh Nhiên: “Đón chứ.”
Kinh Tiểu Khang: “Ba sẽ quay lại đón con, vậy tại sao con còn phải khóc?”
Cảnh Lỵ trừng Kinh Nhiên: “Đang yên đang lành anh chọc cho thằng bé khóc làm gì, lát nữa mà khóc thật, anh có dỗ con được không? Nếu anh không ngại mệt, vậy thì anh đến trông coi sửa sang phòng tân hôn thế nào đi, mỗi ngày đều phải chạy đến bên phòng tân hôn trông coi, mệt chết em rồi.”
Kinh Nhiên: “…”
Vất vả lắm mới đưa được những người bạn nhỏ vào trong lớp học, chỗ ngồi được tự do lựa chọn, bánh bao nhỏ là người cuối cùng bị đưa vào lớp, chỉ còn lại một chỗ trống, chính là chỗ trống bên cạnh Kinh Tiểu Khang.
Sau khi cha mẹ bánh bao nhỏ rời đi, bánh bao nhỏ vẫn liên tục khóc. Kinh Tiểu Khang nhìn bánh bao nhỏ, mặc chiếc váy công chúa màu hồng, cột một búi tóc tròn đáng yêu. Mặt tròn vo, trắng hồng đan xen, đáng tiếc vẫn luôn khóc, nếu cười lên thì xinh xắn biết bao.
Kinh Tiểu Khang tháo cặp trên vai mình xuống, mở dây kéo, cầm ra một hộp đựng cơm trưa, hỏi: “Cậu muốn ăn không?”
Bánh bao nhỏ di truyền bản chất ăn hàng của Lâm Dịch Linh, vừa nghe đến ăn liền ngưng khóc: “Có gì ăn thế?”
Kinh Tiểu Khang mở hộp đựng cơm trưa: “Bánh bà xã.” Bên trong chính là bánh xốp mềm thơm ngon màu vàng chanh.
Lần đầu tiên bánh bao nhỏ thấy bánh bà xã, hỏi: “Tớ có thể ăn không?”
Kinh Tiểu Khang nói: “Có thể, nhưng ba tớ nói, bánh bà xã là để cho vợ ăn.”
Bánh bao nhỏ nhìn cái bánh mềm xốp mê người, suy tư một chút: “Tớ có thể làm vợ cậu không?”