Lời nói rất rõ ràng là hỏi Lạc Thiển, Lạc Thiển lập tức gập đầu nói: “Đến”.
Lạc Thiển chưa bao giờ chơi trò chơi của họ, lần đầu tiên thua rồi, cô gái hỏi cô chọn lời thật lòng hay là mạo hiểm, cô trả lời lời thật lòng.
Kết quả cô không ngờ cô gái kia thẳng thắn như vậy, đến trước hỏi: “Cô có phải có ý với Quý Sanh không?”
Lạc Thiển đối với ánh mắt khiêu khích của cô gái kia, không hoảng loạn nói: “Có chút”.
Phương Tử Chu nghe được cười lên, nhỏ giọng nói: “Được lắm, tôi biết cậu có ý đối vói Quý Sanh”.
Lạc Thiển cười, cẩn thận quan sát biểu cảm của Quý Sanh, phát hiện anh dường như không nghe lời cô nói vậy, vẻ mặt không có biểu cảm không biết đang nghĩ gì.
Cô gái đối diện lại hỏi: “Có chút là bao nhiêu”.
Lạc Thiển lạnh nhạt nói: “Đây là câu hỏi thứ hai rồi”. Ý là cô từ chối trả lời.
Phương Tử Chu bên này dường như bị xô đây nên cười chút, không vui, dùng lực vỗ vai Diệp Thanh.
Diệp Thanh trừng mắt nhìn cậu, không nói gì, lặng lẽ di chuyển ra một chút.
Đến Quý Sanh không nói gì đang quan sát cũng nhếch mép.
Cô gái đối diện biểu cảm cứng đờ, không nói thêm gì tiếp tục trò chơi.
Lần thứ hai Lạc Thiện lại thua, lần này cô chọn mạo hiểm.
Người con trai bên cạnh cô gái kia có ý xấu cười nói: “Bàn bên kia có tên mập, cô đi hỏi wei chat của cậu ta”.
Lời vừa nói ra, người xung quanh đều im lặng.
Đang ngồi có lẽ ngoại trừ Lạc Thiển ra, không có ai biết được tên mập kia là cái đồ gì.
Lạc Thiển không biết sợ, đừng càu nhàu, cầm điện thoại đi qua đó, nói với tên mập: “Xin chào anh trai, có thể kết bạn wei chat không?”
Kết quả tên mập đó quay người xém xíu nữa Lạc Thiển dọa sợ, đó là một người đàn ông không có nửa đầu bên kia, giữa mặt có một vết sẹo dài, giốn như con rết nằm đè lên người.
Vừa rồi qua xa, ánh đèn lờ mờ, Lạc Thiển lại gần mới nhìn rõ hắn ta, lúc này đến sáng mới nhìn rõ mặt hắn ta càng thêm đáng sợ.
Lạc Thiển sợ lùi phía sau, nhìn hướng Quý Sanh, hy vọng anh có thể gọi mình trở về.
Tên mập nhìn thấy em gái tìm hắn ta nói chuyện, mở miệng nói: Hahaha, nhà đầu cần cái gì wei chat, đi với anh”. Nói xong cánh tay lớn nắm chặt cánh tay Lạc Thiển đưa người ôm lấy.
Phương Tử Chu vừa nhìn thấy sự việc không đúng, lập tức đứng dây qua đó, bị Quý Sanh ép ngồi xuống nói: “Cậu không hiểu quy tắc trò chơi sao?”
Phương Tử Chu nhăn mày nhìn Quý Sanh, cậu cảm thấy Quý Sanh hôm nay rất kỳ lạ, Quý Sanh là người chưa bao giờ cố ý làm khó người khác, nhưng mà hôm nay, rất rõ ràng, Quý Sanh dung túng cho người xung quanh làm khó Lạc Thiển.