Quý Sanh bên đó không nói gì, nếu như không tiếng rít xe, Lạc Thiển cũng có rằng anh căn bản không bắt máy.
Dường như linh cảm vậy, Lạc Thiển biết anh muốn tắt máy, vội vàng nói: “Quý Sanh, tôi rất sợ, cô một chút cũng không muốn ở đây, nhưng mà tôi không có nhà của mình nữa rồi, tôi không có nơi nào để đi, hơn nữa cậu cũng không quan tâm tôi.....” Cô càng nói càng ấm ức.
Quý Sanh vẫn như cũ không nói gì, gió lạnh bên đường đập trên khuôn mặt tái mét của anh, tay ấn màn hình điện thoại, chỉ cần nhẹ một chút có thể tắt điện thoại, nhưng mà Lạc Thiển bên kia dường như đang khóc......
Lạc Thiển nghẹn ngào nói: “Cậu không quan tâm tôi thì thôi, trong trường có người ức hiếp tôi, ở đó tôi càng ngày không ở được rồi, nhà của ông nội là bóng dáng của họ, ở đây tôi chỉ càng thêm buồn, hơn nữa họ đã không còn nữa rồi.....”
“Họ đã bỏ lại tôi, bây giờ đến cậu cũng bỏ lại tôi sao?”
Quý Sanh không có trả lời cô, anh không biết cái gì, chỉ biết là, thì ra gió mùa hè lại lạnh như vậy, lạnh đến mức anh rùng mình.
Lạc Thiển đầu dây bên kia dường như lảm nhảm trong mơ: “Tôi vốn cho rằng có một ngày khi tôi tỉnh dậy sẽ có một bắt đầu mới, nhưng con đường này quá khó đi, tôi một mình, dường như có chút không đi được nữa, cậu có thể đi cùng tôi không, Quý Sanh?”
“Quý Sanh, Quý Sanh, tôi rất nhớ cậu!”
Đầu dây bên kia vẫn như cũ không trả lời, chỉ có tiếng gió rít, thể giới yên lặng lại, điện thoại đen, thế giới của cô và anh cắt ra rồi.
Lạc Thiển cả đêm mơ ác mộng, những ký ức về kiếp trước và hiện tại giống như nước biển, khiến cô không đi được đâu cả, chết chìm trong biển cả.
Buổi sáng.
Lục Tuyết Kỳ dưới lâu đợi người không nhẫn nại, giục rằng: “Anh, chúng ta đi thôi! Nếu không đi sẽ trễ mất, đợi chút tài xế đưa cô ta đi vậy”.
Lục Tư Nghị ngồi bắt chéo chân ở đó, chế nhạo nói: “Tuyết Kỳ, cẩn thận bị tố cáo”.
Lục Tuyết Kỳ nhớ lại những ngày tháng ở nhà cậu toàn thân run cần cập, nhìn Lục Tư Hằng, để anh ấy quyết định.
Lục Tư Hằng lắc đầu, nhìn thấy người giúp việc gọi Lạc Thiển đi xuống, cô nói: “Tiểu thư nói cô không được khỏe, đã xin nghỉ phép, hôm nay không đến trường”.
“Ừm, vậy chúng ta đi thôi”. Lục Tư Hằng chào họ rồi đi.
“Cạn lời, cô ta tưởng mình là ai, không đi không nói sớm, chúng ta sắp trễ giờ rồi!” Lục Tuyết Kỳ đứng dậy đi ra ngoài, không quên nói Lạc Thiển mấy câu: “Hứ, không phải là trẻ mồ côi không ai cần, vẫn tưởng mình là đại tiểu thư!”
Lục Tư Hằng thở dài, nói: “Tuyết Kỳ, đừng nói nữa, nhanh đi thôi”. Ngồi trên xe, Lục Tư Hằng không cẩn thận nhìn thấy Lạc Thiển đứng ở ban công, không phải là không có chuyện gì sao?