Một phút sau, Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng mang đi, trước khi mang đi, Lưu Thâm vẫn đang hút thuốc và bảo họ tắt điện thoại di động của Lạc Thiển ném chúng đi.
Đợi Quý Sanh tìm được đến đây, trong hẻm đã sớm không có ai, thảo nào nhìn xung quanh không thấy Đồng Mộc Ca, thì ra bị người khác bắt đi.
Việc khiến Quý Sanh buồn bã là, bản thân không kịp thời trả lời tin nhắn của Lạc Thiển, bây giờ hai người không thấy đâu, điện thoại bị vứt ở đây, bây giờ tìm người như mò kim đáy biển.
Quý Sanh gọi điện thoại tìm người, người đầu tiên anh nghi ngờ là Lưu Thâm.
Lần trước hắn ta sau khi bị Đồng Mộc Ca từ chối tức giận xem chút nữa đánh người, nếu bản thân không đến kịp, Đồng Mộc Ca bị đánh rồi, bản thân dạy hắn ta nên hắn ta mới dừng tay, nhìn hắn ta rời đi không cam tâm, không ngờ tìm cơ hội báo thù.
Nhưng mà bây giờ càng tồi tệ hơn, Lạc Thiển cũng bị họ dẫn đi, nhưng mà họ có chuyện gì, anh tuyệt đối không thể để Lưu Thâm sống yên.
Chỉ là bây giờ thời gian không đủ để báo cảnh sát, anh chỉ có thể tự mình đi tìm người.
Lưu Thâm đưa một vài người trực tiếp đến nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô trên một chiếc xe tải.
Trong một nhà máy lớn như vậy, Lạc Thiển và Đồng Mộc Ca ngẫu nhiên bị ném xuống đất, Lạc Thiển thậm chí còn ăn một ngụm đất, Phương Ninh rụt rè đi theo Lưu Thâm như một con chó, khi đi ngang qua họ ánh mặt áy náy nhìn Đồng Mộc Ca.
Đồng Mộc Ca tức giận đến hai mắt bốc hỏa, làm cái gì cũng giả vờ áy náy, cô ta chỉ nghĩ xé xác Phương Ninh, đáng tiếc miệng bị bịt kín, nếu không cô ta đã phải thăm hỏi gia tộc mấy đời của Phương Ninh.
Nhưng bây giờ cô chỉ có thể hét lớn “Huuuu”
Lưu Thâm ngồi ghế cách đó không xa, vẫn Phương Ninh lại nói: “Tiểu Ninh, qua đây”.
Phương Ninh xấu hổ qua đó, thẹn thùng gọi một tiếng “Anh Sâm” sau đó nghe lời ngồi trên đùi hắn ta.
Lưu Thâm sợ mặt cô ta, dường như khen con chó của nhà vậy: “Lần này là nhờ có em, nếu không anh đã không gọi được con mụ hôi hám đó rồi”. Vừa nói hắn ta vừa khinh bỉ liếc nhìn Đồng Mộc Ca đang nằm trên mặt đất.
Phương Ninh nhẹ giọng dịu dàng nói: “Có thể giúp được cho anh Thâm thì tốt”.
Lưu Thâm cười, sờ ngực cô, vừa nói thì điện thoại gọi đến, Phươn Ninh hiểu chuyện từ người hắn ta đi xuống đứng bên cạnh, hắn ta nghe điện thoại: “Alo, các anh nhanh chút, vẫn còn thu hoạch bất ngờ”. Hắn ta cười càng sâu sắc, nhìn Lạc Thiển, có thể 3 người cùng bán.
Lạc Thiển nghe được hắn ta nói hình như giao dịch người khác, không thể tránh khỏi họ bị mang đi, bây giờ phải làm sao?
Kiếp trước, cô cũng từng bị bắt cóc, nhưng mà lần này là sự cố, bọn bắt cóc tống tiền là muốn bắt cóc Lục Tuyết Kỳ, nhưng mà lúc đó cô vừa lúc ở cùng với Lục Tuyết Kỳ, kết quả hai người bị bắt cóc.
Sau đó Lục Tư Hằng đưa cảnh sát đến cứu người, dưới tình hình 2 chọn 1, anh ta ôm em gái rời đi, để cô một mình rơi vào nguy hiểm.