“Đừng khóc nữa, em gần như là một con mèo con vậy.” Phó Hoài nhẹ nhàng dỗ dành tôi.
Anh ấy còn bật chức năng camera của điện thoại lên cho tôi xem.
Nửa mặt tôi dính đầy iodophor, trông thật đáng thương và nực cười.
“Người giàu các người đều xấu xa.” Tôi cắn môi phàn nàn.
Đặc biệt, Hàn Lâm nói rằng tôi là món hàng được Phó Hoài mua, rõ ràng tôi đều chia tài chính với anh ta trong ba năm qua rất rõ ràng, nhưng tôi vẫn không tìm được bằng chứng thuyết phục nào để bác bỏ điều này.
“Đúng vậy, người xấu bọn ta không phải là người.” Phó Hoài ôm ta, chân thành thừa nhận sai lầm của mình.
"Chúng ta đã ở bên nhau ba năm, tôi không nghĩ mình từng cố ý lợi dụng anh, tôi không tiêu tiền anh đưa cho tôi, cũng không tùy tiện quẹt thẻ của anh, những biệt thự anh cho tôi, lúc tôi đi cũng không mang theo, cô ta dựa vào đâu mà lại nói với tôi như vậy!”
"Tô Tô chúng ta là khí phách nhất." Phó Hoài nói.
“Vậy lúc tôi đánh cô ta,sao anh còn giữ tôi lại?!” Tôi bất mãn hỏi.
“Em yêu, nếu anh không giữ em lại, em sẽ bị cô ta đánh c.h.ế.t, em biết không?” thấy tôi không tin, Phó Hoài nói thêm: “Cô ta có đai đen Taekwondo và cũng đã học Muay Thái, cho nên em chỉ lợi dụng lúc cô ta không để ý thôi, cũng có chút lợi thế.”
“Vậy thì cảm ơn anh nhé!” Không ngờ anh lại là cứu tinh của tôi.
Vì mặt tôi lấm lem nên tôi không thể về nhà bố mẹ được.
Tôi chỉ có thể nhờ Phó Hoài đưa tôi đến nhà Tiểu Thu.
Phó Hoài cứ đưa tôi lên lầu, lúc tôi đang định lấy chìa khóa mở cửa thì anh đột nhiên hỏi: “Tô Tô, nếu không phải lúc đầu tôi nhờ trợ lý Lâm tìm em, mà đích thân tỏ tình với em , thì em có đồng ý hẹn hò với tôi không?"
"Tôi... tôi không biết." Tôi chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này!