Khi trời sáng, nhiệt độ cơ thể Amy rốt cuộc cũng hạ xuống, có điều là sốt cao từ 39.1℃ xuống sốt nhẹ 37.5℃, vẫn trong trạng thái phát sốt.
Điều này khiến Clark rất lo lắng, muốn đi mời bác sĩ đến khám lại, nhưng y tá mới đến lại an ủi anh rằng, người bệnh sốt cao bình thường ít nhất phải ba đến năm ngày mới có thể hoàn toàn hạ xuống nhiệt độ thường, Amy khôi phục như vậy coi như đã là nhanh lắm rồi.
“Thật ra bệnh của cô ấy không nghiêm trọng lắm, xin hãy tin tưởng năng lực và sự chuyên nghiệp của tôi.” Nữ y tá nói vậy. Cô đã gặp không ít người nhà lo lắng cho bệnh nhân, cũng hiểu được sự lo lắng của anh, nhưng tình hình khôi phục của Amy rất tốt, là Clark quá nóng ruột.
Trong khi Clark còn đang phân vân nên nghe lời y tá an tâm chờ đợi hay là nên mời bác sĩ đến khám lại một chuyến thì Amy trên giường chớp chớp đôi mi cong dày, từ trong mê man tỉnh lại.
“Clark… khát..” Amy cảm giác thấy trước mắt có bóng người chuyển động, chỉ là nhìn không rõ lắm, trực giác liền cho rằng thân ảnh quen thuộc đó là anh, cuống họng khô rát khó chịu như bị thiêu đốt, trí não dần dần thanh tỉnh dần dà ý thức được mình đang bị ốm.
Clark vừa nghe thấy tiếng gọi, lập tức bỏ qua lời cô y tá, cầm chén nước trên bàn rót chút nước ấm, nâng Amy dậy, kề sát chén vào miệng cô: “Đây.”
Cô y tác thấy vậy cười cười, rời khỏi phòng không quấy rầy bọn họ nữa.
Dựa lên tay anh, Amy uống hết nửa chén nước, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn. “Em làm sao vậy?”
“Không sao đâu, chỉ là bị sốt thôi, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt hơn.” Nhìn hai má Amy vẫn đỏ rực, Clark vừa lo lắng và đau lòng.
“Trời đã sáng?” Amy ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng rực, lại nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, đã sắp tám giờ. “Anh không chuẩn bị đi làm à?” Lúc này vào ngày thường, anh hẳn là đã xách theo cặp giấy tờ ra ngoài bắt xe đi làm.
“Anh đã xin phép tổng biên tập rồi, em như thế này sao anh có thể rời đi được?”
“Ồ, vậy anh cũng giúp em xin phép trường học đi.” Amy ngáp một cái, thoải mái dựa vào lòng anh, thân thể nóng rực vì sốt khiến đầu cô không thể giữ được tỉnh táo, cô cần ngủ thêm nữa, nhưng không nỡ ngủ. “Em mơ thấy ác mộng…”
“Mơ thấy cái gì vậy?”
“….Em bị xe ô tô đâm, văng mạnh ra xa… thân thể rất đau.. chỗ nào cũng là máu…” Đó là trí nhớ cuối cùng thuộc về thế giới cũ của cô.
Clark không biết cô đã trải qua những chuyện gì, chỉ cho rằng do cô bị sợ hãi, yêu thương hôn lên đỉnh đầu Amy, dịu dàng an ủi: “Đó chỉ là mơ thôi, em không sao cả.”
“Nhưng rất đau..”
“Vì em bị sốt ấy mà, chờ hết sốt sẽ không đau nữa. Em có đói không? Anh nấu cháo trắng, em ăn một chút rồi ngủ tiếp nhé.”
“Vâng.” Amy gật đầu, tuy cô không muốn ăn uống gì, nhưng vẫn biết lúc này nên có gì đó lấp dạ dày một chút.
Clark đang định buông cô ra đi múc cháo, cô y tá ngoài phòng khách đã giúp anh đem cháo vào.
“Phiền cô rồi, y tá Kimpton.”
Amy nhìn cô gái mặc đồ y tá trước mặt, rất nhanh đã đoán được cô ta hẳn là được mời đến để chăm sóc mình, vì thế liền nở nụ cười có phần yếu ớt: “Cám ơn.”
“Đây là công việc của tôi.” Y tá Kimpton đặt cháo lên tủ đầu giường, lại lấy thuốc từ trong lọ đặt bên cạnh: “Cô Lee, ăn sáng xong cô hãy uống hết chỗ thuốc này.”
“Được, tôi sẽ uống hết.” Amy gật đầu.
“Vậy tôi ra ngoài trước, có chuyện gì xin cứ gọi, chút nữa tôi sẽ tiêm cho cô một lần nữa, trưa nay bác sĩ cũng sẽ đến đây khám lại, tin rằng rất nhanh cô sẽ khỏe lại.”
Amy cảm thấy cô y tá họ Kimpton này thật sự rất chuyên nghiệp. “Phiền cô rồi.”
Y tá Kimpton đi rồi, Clark bưng bát cháo, cầm thìa múc lên, thổi cho nguội rồi đưa lên miệng Amy, Amy cũng rất vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của anh, hiện giờ toàn thân cô đang mệt nhoài, nếu không có Clark đỡ, chỉ sợ ngồi dậy cũng không nổi.
Cháo trắng không bỏ gia vị gì nhưng vẫn rất thơm, gạo được ninh rất nhừ, ăn vào miệng vừa mềm vừa dễ nuốt, vô cùng thích hợp cho tình trạng như bây giờ của cô.
“Không ngờ tay nghề nấu bếp của anh cũng không tồi.” Ăn một chút, Amy cũng có chút sức nói đùa, nhưng chỉ một câu nói ngắn ngủi cũng ho kèm theo mấy tiếng.
“Em đang chê cười anh đấy à? Chỉ cháo trắng đơn giản mà cũng làm không được, anh lại chẳng bị chết đói từ sớm? Anh đi du lịch nhiều như vậy, cũng phải luyện được chút tay nghề chứ.” Clark thấy cô ăn nửa bát liền không muốn ăn thêm nữa, cũng không miễn cưỡng, đặt bát xuống cầm thuốc và nước ấm bên cạnh đưa cho cô.
Amy uống thuốc rất nhanh, nếu là thuốc đông y cô còn có thể sợ đắng, còn thuốc tây thì không uống nước cô cũng vẫn nuốt được. “Vậy hai ngày này anh sẽ nấu cơm nhé.”
“Được, còn em cứ ngoan ngoãn nằm nghỉ, thuốc này còn có tác dụng gây buồn ngủ, em ngủ thêm một giấc dậy sẽ thấy khỏe hơn.” Clark đỡ cô nằm xuống, kéo chăn lại đắp xong cho Amy rồi ngồi ở đầu giường trông cho cô, chờ cô đi vào giấc ngủ.
Không bao lâu sau, thuốc phát huy tác dụng, Amy từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Amy bị bệnh ba ngày, Clark liền nghỉ ba ngày, nhưng không có nghĩa là anh không làm gì. Bí mật trong tờ giấy kia đã giải ra được, phía trên viết “tăng trưởng trí não số 5” anh cũng đã biết là gì – anh đột nhập vào phòng y tế trường Baker Worth, trộm ra một lọ nhờ chuyên gia xét nghiệm.
Có điều Clark trộm được không phải thuốc “tăng trưởng trí não số 5” mà là “tăng trưởng trí não số 6” mới nghiên cứu ra, loại thuốc mới này hiệu quả cao hơn so với loại số 5, nhưng tác dụng phụ cũng rõ rệt hơn nhiều, chúng quả thực có thể giúp người ta thông minh hơn một lần, nhưng một khi ở trong cơ thể người tích lũy đến một mức độ nhất định, vượt qua mức đó, sự hoạt động của đại não sẽ hạ xuống số 0, đại não sẽ bị cháy hỏng – chính là biến thành ngu ngốc.
Kết quả xét nghiệm vừa có, mọi người đều giật mình trước hiệu quả của nó, đồng thời cũng lo sợ trước tác dụng phụ.
Mà Anne Wadezi một trong bốn đứa trẻ chạy trốn để cứu em gái đã quay về trường và bị cảnh sát tóm được, cuối cùng Lois vì em gái Anne mà yêu cầu, cũng nhận được sự cho phép từ phía mẹ hai đứa trẻ, tạm thời chăm sóc Anne.
Nhưng cô nàng rất nhanh liền hối hận vì sự mềm lòng của mình, Anne không phải là một cô bé nghe lời, cô nhóc vốn rất thông minh, lại bởi vì uống thuốc “tăng trưởng trí não số 5” mà trở thành thiên tài, cho nên nó rất kiêu ngạo, lấy việc trêu đùa Lois làm trò vui, khiến cho Lois chịu không ít đau khổ.
Có điều tình trạng này kéo dài không lâu, khi thuốc “tăng trưởng trí não số 5” bắt đầu hết tác dụng, Anne sợ hãi vì mình bắt đầu không còn thông minh nữa, Lois an ủi nó, lúc này mới thật sự nhận được sự tin tưởng của con bé – nó đồng ý đưa cô nàng đi tìm ba đứa trẻ còn lại.
Philips Manning là đứa lớn nhất, có thể nói là đứng đầu cả bọn, trong khi Clark và mọi người đang tìm kiếm, nó và đồng bọn thành công bắt cóc Lex Luther, chúng đã biết hắn là người đầu tư cho thí nghiệm của bác sĩ Carlton, mà hiện giờ bọn chúng cũng đang cần một người có đủ lực ảnh hưởng để khiến Metropolis không đi bắt bọn chúng nữa đồng thời cũng thỏa mãn ý muốn của chúng.
Mà ở Metropolis, còn có ai nổi tiếng hơn Lex Luther? Ồ, siêu nhân sao? Nhưng bọn chúng lại tìm không thấy anh – Clark vì sự cảnh báo của Amy mà đề phòng, không bị bọn chúng phát hiện ra thân phận, tự nhiên là không bị uy hiếp.
Khi bọn họ tìm được Luther, bác sĩ Carlton đã bị cho uống một lượng lớn thuốc “tăng trưởng trí não số 6”, trở thành ngu ngốc.
Tin tức Luther bị bắt cóc vừa truyền ra ngoài, Bruce và Gloucester vẫn đang chú ý quan sát Metropolis tất nhiên là bắt ngay lấy cơ hội thôn tính không ít sản nghiệp trong tay Luther.
Khi Anne Wadezi mang Clark và Lois đến căn cứ bí mật của bọn chúng, rất nhanh, siêu nhân xuất hiện trước mặt Philips.
Philips bộ dáng như đã đợi từ lâu, còn Luther thì bị trói trên ghế, xung quanh rất nhiều những ống kim tiêm sắc nhọn đã nhắm ngay bên hông hắn, chất lỏng màu đỏ trong ống tiêm rất giống với thuốc tăng trưởng trí não số 6 mà nó đã trộm.
Điều khiển từ xa của đám ống tiêm đó nằm trong tay Philips. “Này, siêu nhân, cho dù là anh cũng không thể nhanh đến mức ngăn cản được tôi.” Tay nó đặt ngay trên cái nút, bộ dáng như sẵn sàng lúc nào cũng có thể đem chất lỏng trong ống tiêm tiêm vào người Luther. “Ngài Luther cuối cùng sẽ biến thành ngu ngốc.” Nó cười vô cùng tự đắc.
Clark phát hiện thấy có điều gì không đúng: “Philips, em không phải là uống thêm thuốc tăng trưởng trí não số 5?”
“Đúng vậy, là loại thuốc mới, đầu óc của tôi thật tỉnh táo.”
Luther vẻ mặt khiếp sợ: “Mày uống thuốc tăng trưởng trí não số 6? Nhưng tại sao mày vẫn…”
“Thông minh?” Philips tiếp được lời hắn, “Đúng, cách điều chế còn chưa hoàn chỉnh, nhưng tôi đã điều chỉnh lại.”
Điều này, hai người lớn kia cũng không thể không phục là nó thông minh.
“Những đứa trẻ khác muốn trở lại bình thường, còn em?”
“Bình thường rất nhàm chán.”
“Nhưng nếu làm người quái dị thì lại càng tệ, em không thể thích ứng, không thể hòa hợp với mọi người, em sẽ không hy vọng mình là quái thai chứ?” Clark muốn thuyết phục thằng bé, đây là cảm tưởng thật của anh.
“Philips, cháu không phải quái thai, cháu rất đặc biệt.” Luther không ủng hộ lời Clark, hiện giờ hắn cũng muốn thuyết phục thiên tài nhỏ này gia nhập phe mình. “Ta không biết bác sĩ Carlton dùng phòng thí nghiệm của trường làm thí nghiệm trên người các cậu, ta rất kinh ngạc, nhưng đúng là ta nên chịu trách nhiệm tất cả, hãy để ta bồi thường cho cháu và những bạn nhỏ khác.”
“Đừng nghe lời hắn..” Clark không ngờ Luther lại vô liêm sỉ như vậy, lúc này vẫn còn trốn tránh trách nhiệm.
“Hắn ta muốn cướp đi những thứ cháu đang có, ta lại muốn cho cháu.” Luther nhìn Philips, dụ dỗ.
“Đúng lúc ngược lại, đi theo anh, em sẽ thấy được…” Clark phản bác.
“Chúng ta ở đây có thể thấy được bất cứ điều gì.” Philips ngắt lời anh. “Chúng tôi ở Metropolis có dụng cụ theo dõi, không có chuyện gì là không biết hết.”
Clark lúc này mới cảm thấy mình sau khi nghe lời đề nghị của Amy, lúc biến đổi luôn luôn thật cẩn thận là đúng đắn đến cỡ nào, nếu không thì giờ đã phiền toái vô cùng.
“Tốt lắm, vậy thì công viên Metropolis.” Clark bảo Philips mở camera theo dõi.
“Ta có thể nói hai câu không?” Luther chen vào.
“Không được.” Hai người một lớn một nhỏ đều trừng mắt.
“Chỗ này, xem.” Trong màn hình, một cậu bé đang kéo sợi dây diều, muốn cho nó bay lên, nhưng làm thế nào cũng không bay lên nổi.
“Góc độ sai, phải ngược gió mới có thể bay lên, vật lý cơ bản.”
“Lần đầu tiên em đã nói đúng rồi.”
“Đều là như vậy.” Philips tắt camera đi.
“Nhưng em sẽ bỏ lỡ những trải nghiệm rất tuyệt vời trong quá trình học tập và trưởng thành, tại sao phải phủ định chính mình?”
“Bởi vì nó không muốn ngốc trở lại.” Luther đột nhiên lớn tiếng nói, giọng điệu cứng rắn không kiên nhẫn, hắn tuyệt đối không muốn nghe siêu nhân thuyết giáo. “Nó muốn có tất cả mọi thứ, nó muốn có trong tay lợi ích, đặc quyền và của cải.”
“Nhưng nó được vui vẻ sao?” Clark hỏi.
“Sao không vui vẻ chứ?” Luther hỏi lại.
“Một người đã siêu việt đến mức biến thành… một thứ gì đó khác?” Siêu nhân không thể nói thêm tiếng “quái dị” nữa, đó là điều mà anh cảm nhận về chính mình.
“Nói bậy, Philips, cháu cảm thấy thế nào?” Luther hỏi người trong cuộc.
“Nói thật, em cảm thấy tốt hay không tốt?” Siêu nhân cũng nhìn về phía thằng bé.
Philips nhìn hai người tranh cãi, cho dù có thông minh hơn nữa có lẽ cũng bị bọn họ làm cho lẫn lộn.
“Chỉ có chính em biết, cho nên chính em hãy quyết định.” Clark nói thành khẩn.
“Philips, ta đồng ý, cháu quyết định đi.” Luther cũng nói. “Trở lại làm trẻ con, hay là vĩ nhân?”
“Nếu như có thể, anh có muốn làm trẻ con không?” Philips nhìn về phía siêu nhân, hỏi.
“Không, anh đã trải qua rồi, anh phải tiếp tục đi tới.” Clark không lừa nó, anh thật rất muốn nói cho thằng bé suy nghĩ thật của mình, hiện tại chúng ta, thực ra là cùng loại… “Có một ngày, em cũng sẽ…”
“Làm trẻ con cũng không dễ dàng.” Philips cúi đầu.
“Chưa ai nói đó là chuyện dễ.”
Philips dường như hạ quyết tâm, nó không chút thân thiện nhìn về phía Luther, giơ tay lên, cho hai người nhìn thấy rõ điều khiển từ xa.
“Đừng làm chuyện khiến cho mình hối hận.” Luther cảm giác được nguy hiểm.
Philips dường như cũng đồng ý lời hắn nói, nó hạ cánh tay đang giơ cao xuống, nhưng ngay khi Luther thở phào một tiếng, nó lại giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấn…
“No!!!…”
Có điều, hình ảnh trong suy nghĩ của bọn họ không xuất hiện, Luther cũng không bị chọc thành tổ ong, chất lỏng trong ống tiêm chỉ phun tung tóe trên quần áo hắn, không gây thương tổn mảy may chút nào.
Luther không dám tin nhìn Philips, lại nhìn lại chính mình.
Philips cười cười bước đến, quệt tay vào chất lỏng màu đỏ, đưa lên miệng nếm.
“Uhm, vị anh đào.” Nó vô cùng đắc ý nhìn Clark, trông cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cũng rất đáng yêu. (Tác giả: nếu có thể trực tiếp tiêm chết Luther thì tốt rồi. = =)