Amy nằm trong phòng sinh, kêu gào thảm thiết như xé gan xé ruột bao lâu, nhà Kent đợi ở ngoài cửa cũng lo lắng bấy lâu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đón chào mộtsinh mạng mới, cho nên không lời nào có thể diễn tả được sự căng thẳngcủa bọn họ, nếu như không phải vợ chồng già nhà Kent cố hết sức kéoClark, không thể biết được liệu anh có phá cửa phòng sinh mà xông vào ởbên cạnh người vợ đang đau đẻ hay không.
“Clark, bình tĩnh một chút, Amy rất nhanh sẽ không sao.”
“Mẹ, không phải nói là chồng có thể ở bên cạnh sản phụ lúc sinh sao? Vì sao họ không để con vào?”
“Con yêu, là Amy không cho con vào, conbé lo con không khống chế được cảm xúc đấy.” Mà siêu nhân một khi mấtkiểm soát, không ai có thể biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
“Nhưng giờ cô ấy cần con!” Clark ảo não vuốt mặt.
“Clark, yên tâm ở đây đi, con bé không muốn con vào đâu.” Jonathan vỗ vỗ vai anh.
“Để mẹ vào xem, hai bố con ở đây đợi.” Martha kéo hộ sĩ từ phòng sinh đi ra, nói với cô ấy, sau đó được cho phép đi vào.
Phòng sinh cách âm rất hiệu quả, nhưngkhông ngăn cản được Clark nghe thấy tiếng kêu rên đã cố kìm nén của Amy, anh không dám gỡ kính xuống nhìn tình hình bên trong, sợ mình khôngnhịn được mà vọt vào.
Tình huống của Amy kỳ thực không tệ, vị trí thai rất thuận tiện, sinh sản chỉ là vấn đề sớm muộn.
“Bác sĩ, Amy sao rồi?” Martha đứng bên cạnh Amy, để cô cầm tay mình, hỏi nữ bác sĩ đang đỡ đẻ cho Amy.
“Tốt.. Giữ nhịp hít thở, cô Kent, đúng,cứ như vậy.. nước ối vỡ rồi, cửa mình cũng mở.” Nữ bác sĩ vừa giúp Amyđiều chỉnh trạng thái, vừa giải thích cho Martha.
Amy đầu đầy mồ hôi, cả người chật vật,hai chân dạng ra nằm trên giường đẻ, để phòng ngừa cô tự cắn mình bịthương, bác sĩ kê vào miệng cô thứ gì đó, cho nên lúc này cô không nóinổi gì hết, chỉ có thể gắng hết sức hít thở.
Martha không sinh con, muốn mà chẳng thế giúp gì được Amy, chỉ có thể đứng bên vừa trấn an Amy, vừa chú ý bác sĩ nói.
Nữ bác sĩ rõ ràng không chút căng thẳng, rất thành thạo kiểm tra tình hình của Amy, đồng thời sai hộ sĩ chuẩn bị.
Amy cảm thấy đau đớn như thân thể bị xétoạc, đứa bé trong bụng như muốn mau chóng sinh ra, cố gắng chui rangoài, từng đợt lại từng đợt đau đớn cơ hồ chôn vùi hết sạch sự tỉnh táo của cô.
“Tốt lắm, đã thấy đầu, lại rặn mạnh thêm, hít sâu.. dùng sức, tiếp tục… hít sâu…”
Bên tai là tiếng nói kiên nhẫn của bácsĩ, ý thức của Amy đã hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn bản năng nghe theo, ngaysau đó cảm giác được một hồi đau đớn, có gì đó trượt ra khỏi cơ thể,thân thể liền nhẹ bỗng, cô ngất đi.
Martha thấy Amy ngất đi, căng thẳng: “Amy, Amy, bác sĩ, mau xem Amy sao rồi?”
Nữ bác sĩ cắt cuống rốn, vỗ vỗ mông đứabé khiến nó oa oa khóc, lúc này mới trao đứa bé cho hộ sĩ bên cạnh, kiểm tra tình hình của Amy, xác định không có những trạng thái như bănghuyết các loại, thở phào nhẹ nhõm: “Xin hãy yên tâm, cô ấy chỉ là mệtmỏi, nghỉ một chút là ổn.”
Martha nghe vậy, tâm trạng lo lắng lúc này mới yên lòng.
Bên cạnh, hộ sĩ đã tắm rửa sạch sẽ nướcối trên người bé con, dùng khăn bông mềm mại bọc lấy bé, ôm đến trướcmặt Martha: “Là một bé trai khỏe mạnh, nặng 3 ký rưỡi, bà muốn ôm mộtchút không?”
“Cám ơn.” Martha tay run run ôm lấy đứa bé nhỏ xíu, kích động không ngừng.
Bé con trong lòng rất nhỏ, tóc tơ sơ sinh mềm mại quăn quăn dán sát da đầu, cái mặt lộ ra ngoài vừa đỏ au vừanhăn nhó, giống như con khỉ không lông, khó coi chết đi được, nhưngMartha lại cảm thấy bé chính là đứa trẻ đáng yêu nhất trên thế giới, gần như thành kính khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của bé: “A..a.. Báu vậtcủa bà..”
Lúc này, Clark rốt cuộc cũng được chophép, cùng với Jonathan đẩy cửa bước vào, Clark vọt tới trước Amy đầutiên, xem tình hình của cô: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào?” Thậm chí anh cònkhông chú ý tới đứa bé trong lòng Martha.
“Cô ấy ổn, chỉ là mệt quá hôn mê thôi,ngủ một giấc là ổn. Giờ chúng tôi phải đưa cô ấy đến phòng bệnh, cầnphải ở lại bệnh biện 3 đến 4 ngày mới có thể xuất viện, mọi người đi bổsung thủ tục nằm viện một chút đi.”
“Để tôi đi.” Jonathan nhìn vợ ôm cháuthích đến mức không buông được tay, cùng với con trai dính chặt bên condâu không rời, liền nhận lấy nhiệm vụ này.
“Đăng ký phòng riêng ấy.” Martha dặn.
“Được rồi.”
Nữ bác sĩ bảo hộ sĩ hỗ trợ, đẩy Amy rờikhỏi phòng sinh đến phòng bênh gần nhất, nói một đống những điều nhữngviệc cần chú ý, để lại một y tá rồi rời đi.
Clark lúc này mới có tâm trạng quan tâmđến con trai, anh nhìn nhóc con trong lòng Martha, trong lòng ấm ápkhông nói nên lời: “Mẹ, để con ôm một chút.”
“Cẩn thận, đừng làm bé đau.” Martha không tình nguyện trao bé con cho anh.
Bé con trong lòng rất nhẹ, Clark hoàntoàn không cảm thấy chút trọng lượng nào, nhưng anh lại ôm cẩn thận vôcùng, đây là con trai anh, là người duy nhất cùng chung huyết mạch vớianh, nhìn khuôn mặt bé nhỏ ngủ say trong lòng, Clark cảm thấy khoảngtrống vẫn luôn tồn tại trong lòng giờ đã được lấp đầy.