Bạn Trai Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Yêu Thương

Chương 26: BẠN TRAI CŨ, TỐN CHÚT TIỀN GIÚP BẠN GÁI CŨ CÓ GÌ SAI?



Editor: Yangda


Sau khi Trình Lộc xuất viện, cô gặp Lâm Phùng nói cảm ơn, còn nói lần sau muốn mời anh ăn cơm, chỉ là sau đó trong cục nhận một vụ án lớn, bận tối mày tối mặt, nên cô đã quên mất chuyện này.


Rất nhanh đã đến cuối tháng 9, Trình Lộc mới có thể rảnh rỗi, Tần Văn Hương đã xuất viện về cô nhi viện.


Trình Lộc đang ăn cơm trưa với Tần Văn Hương và bọn nhỏ trong cô nhi viện, nghỉ ngơi được một lát thì nghe tiếng thông báo của điện thoại vang lên.


Cô lấy điện thoại, mở WeChat ra xem, là bạn học trong nhóm tag cô.


Vừa nhấn vào thì thấy, người tag là Đỗ Khê.


Lướt lên xem tin nhắn một chút, thì biết là Đỗ Khê tổ chức một buổi họp lớp, đúng ngay ngày lễ Quốc khánh, có rất nhiều bạn học nghỉ làm, nên đề nghị của Đỗ Khê được ủng hộ rất nhiều.


Đỗ Khê còn đang liều mạng tag Trình Lộc, hỏi cô có thời gian đi hay không.


Trình Lộc nhìn thấy vài người bạn chơi cùng với mình đều đi, mấy người bạn tốt còn khuyên cô đi, Trình Lộc đồng ý, nhắn vào trong nhóm.


Lập tức có người hóng hớt nhảy vào chê cười Trình Lộc: [ Trình Lộc cậu thật sự muốn tới à, tiếc là Hứa Qua không có tới ha ha ]


Trình Lộc còn chưa có phản ứng gì, Đỗ Khê đã nhắn vào nhóm: [ Hướng Đông cậu có ý gì? Hiện tại Hứa Qua đã kết hôn, cậu còn nói loại lời nói này, rõ ràng cậu không muốn Hứa Qua với Trình Lộc hòa nhau? ]


Trong nhóm hiện một loạt dấu chấm hỏi, hình như không thể nào hiểu kịp, Đỗ Khê luôn đối nghịch với Trình Lộc, sao bây giờ lại nói giúp Trình Lộc?


Trình Lộc cũng đoán được lí do, đại khái là Đỗ Khê vì chuyện ở ngân hàng Phổ Thiện nên muốn tỏ lòng cảm ơn cô, cô cũng không nhắn vào trong nhóm nữa, ném điện thoại sang một bên, kêu Tần Văn Hương uống thuốc đi.


Buổi tối, Trình Lộc tìm Lý Thừa Nguyệt mượn chút tiền, cuối cùng cũng đủ 60 vạn để trả lại cho Hứa Qua.


Cô gọi điện thoại cho Hứa Qua, giọng nói anh ta khàn khàn, dường như đang bị cảm, Trình Lộc không nói chuyện khác, trực tiếp mở miệng nói: "Hứa Qua, anh đưa số tài khoản cho tôi đi, tôi chuyển tiền cho anh."


Giọng nói Trương Xảo Yên ở trong điện thoại vang lên, lười biếng hỏi một tiếng: "Ai vậy?"


Hứa Qua không có dấu diếm, anh ta nói với Trương Xảo Yên: "Là cảnh sát Trình."


Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói với Trình Lộc: "Em không cần trả lại cho anh, cậu nhỏ của anh đã giúp em trả." Anh ta có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, "Còn thuận tiện cho anh thêm mười vạn tiền tiêu vặt."


Trình Lộc nhíu mày, đầu tiên là cảm thấy dùng mười vạn để tiêu vặt thật đúng là xa xỉ.


Lúc sau mới nghĩ tới, sao Lâm Phùng lại giúp cô trả tiền?


Hiện tại tất cả tâm tư của Trình Lộc đã đặt trên người Lâm Phùng, không muốn nhiều lời với Hứa Qua, lập tức cúp điện thoại.


Cô mở WeChat do dự một hồi lâu, nhìn lần cuối cùng liên hệ Lâm Phùng, là một tháng trước, khi đó, cô còn ở bệnh viện, ngày nào Lâm Phùng cũng chạy đến bệnh viện.


Kỳ thật Lâm Phùng là một người khá tốt, chỉ là tính cách có hơi khuyết tật, trong lòng nghĩ cái gì, luôn không cho người khác biết, chỉ có một khuôn mặt lạnh đó, bộ dạng xa cách ngàn dặm với người khác.


Như vậy cũng có thể nói, Lâm Phùng vẫn là một đối tượng lý tưởng.


Nếu không phải vì gia thế hoặc là Hứa Qua, có thể Trình Lộc thật sự bị Lâm Phùng làm cho cảm động.


Cô nặng nề mà thở dài, gửi cho Lâm Phùng một tin nhắn: [ Giáo sư Lâm, tôi nghe Hứa Qua nói, lần trước anh trả tiền giúp tôi, số tài khoản của anh là gì? Tôi chuyển tiền cho anh]


Cô đợi thật lâu, Lâm Phùng cũng không trả lời tin nhắn.


Cô hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi Lâm Phùng nhìn thấy tin nhắn của cô đã ngồi trước bàn làm việc sửng sốt một hồi, ngay cả cuốn sách đang mở trước mặt cũng không lật sang trang mới một lúc lâu.


Ngón tay Lâm Phùng dừng ở trên màn hình điện thoại, trên màn hình vẫn là lịch sử trò chuyện cùng Trình Lộc.


Trình Lộc nói muốn trả tiền cho anh.


Có hơi tức giận, anh là bạn trai cũ, tốn chút tiền giúp bạn gái cũ thì có gì sai? Tại sao còn phải nói tới chuyện trả tiền?


Lâm Phùng càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, lòng dạ của phụ nữ đúng là thay đổi thất thường, lúc trước còn thích anh thì anh đi đâu cũng tìm cơ hội để chạm mặt anh, còn hiện tại cô đang ở đâu? Một khi chơi chán rồi, thấy anh thiệt tình, liền tùy tiện ném đi!


Thật sự cho rằng Lâm Phùng anh không thể quên được cô sao?


Lâm Phùng tức giận mà rời khỏi giao diện nhắn tin với Trình Lộc, rồi mở ra một cái khác, anh gửi cho Hứa Tú một tin nhắn thoại: "Làm sao để làm cho con gái vui?"


Hình tượng giáo sư sụp đổ, phải đi xin tư vấn trực tuyến.


Cả ngày của Hứa Tú đều rất nhàn rỗi, lúc nhận được tin nhắn của Lâm Phùng .


"A a a a? Cậu nhỏ cậu là muốn lấy lòng chị tiểu Lộc hả?"


"Một cô gái như chị tiểu Lộc mà nói, cháu cảm thấy cô ấy có hơi thẳng thắn, cậu hãy thể hiện ra mình là một tổng tài bá đạo đi."


Tin nhắn Hứa Tú gửi đến không ngừng, Lâm Phùng click mở nghe từng cái một.


Cái thứ nhất còn xem như bình thường, cái thứ hai thì làm Lâm Phùng có hơi nhíu mày buồn rầu, tổng tài bá đạo là cái gì?


Chờ đến khi Hứa Tú gửi qua tin nhắn thoại thứ ba: "Cậu nhỏ cháu có một cách tuyệt diệu! Cậu nhất định phải bế cô ấy lên bàn, đè lên tường, các loại nào mà có thể đè được! Làm chị Tiểu Lộc bị mê hoặc bởi sự bá đạo của cậu, ở trong lòng cậu không thể nào thoát ra!"


Tay Lâm Phùng run lên, cảm thấy Hứa Tú thật sự không biết xấu hổ chút nào, anh cảm thấy mình cần phải thảo luận về vấn đề giáo dục của Hứa Tú với Lâm Bích một chút, không thể chỉ lo cho Hứa Qua mà quên đi Hứa Tú.


Việc đè lên người này, là một cô gái như vậy có thể nói sao?


Thực sự quá sức tượng tượng của anh!


Lâm Phùng anh, một giáo sư, là một người làm việc trong ngành giáo dục, sao có thể làm chuyện đè người ta lên tường được!


Nhưng mà âm thanh tin nhắn trong điện thoại vang lên không ngừng, Hứa Tú vẫn mải mê gửi tin nhắn qua, Lâm Phùng sợ cô sẽ tiếp tục gửi một tin nhắn không biết xấu hổ nữa, lòng anh nhảy dựng, trực tiếp xóa Hứa Tú!


Thế giới rốt cục cũng an tĩnh lại.


————————————————


Hôm nay là lễ Quốc Khánh, Trình Lộc nghỉ phép.


Buổi họp lớp dự định là sẽ tổ chức vào ở giữa trưa, cô lăn lộn trên giường tới giữa trưa mới đi xuống lầu chuẩn bị đón xe qua tiệm cơm đã hẹn.


Mới vừa xuống lầu, thì nhìn thấy lớp trưởng lái xe đến, anh ấy hạ cửa kính xe xuống, nhìn Trình Lộc cười một cái, "Tiểu Lộc, thật trùng hợp, có phải cậu cũng đi họp lớp không?"


Trình Lộc đi tới, cũng nhìn lớp trưởng cười: "Đúng vậy."


"Vậy thù tốt, cậu lên xe đi, chúng ta cùng đi, khỏi cần phải gọi xe."


Trình Lộc gật đầu, cũng không làm ra vẻ, có người cho đi nhờ xe miễn phí thì đi thôi.


Cô mở cửa sau ngồi xuống, theo bản năng nhìn lên kính chiếu hậu thì nhìn thấy lớp trưởng cũng thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, cô không để ý lắm, nghe lớp trưởng nói: "Bây giờ còn rất sớm, Đỗ Khê cũng vừa mới nói với tớ, mấy bạn học đến chưa tới một nửa."


Anh lái xe, mà Trình Lộc ngồi mở WeChat ra, nhìn tin nhắn tối hôm qua cô gửi cho Lâm Phùng, hiện tại anh vẫn chưa trả lời.


Trình Lộc thất thần đáp lại một tiếng: "Chắc mọi người đều muốn xuất hiện cuối cùng."


Lớp trưởng tiếp tục đáp lời Trình Lộc: "Ha ha, hồi đó mọi người đều giống như bây giờ, đều không tích cực, mỗi lần huấn luyện, cũng chỉ có cậu đi sớm nhất."


Trình Lộc nhấc mí mắt lên, "Đúng ha, lớp trưởng đi cũng sớm mà."


"Cũng không sớm lắm." Lớp trưởng nói xong, trong xe bắt đầu an tĩnh.


Những lúc an tĩnh như này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, lớp trưởng tìm đề tài nói: "Trình Lộc, cậu nói xem sao Đỗ Khê bỗng nhiên tìm cậu mời cậu đến họp lớp vậy?"


Trình Lộc đóng điện thoại lại, bỏ vào túi xách màu đen.


Giọng nói của cô nhàn nhạt, nói: "Lớp trưởng, thật ra cậu không cần phải kiếm đề tài để nói với tớ, hơn nữa, buổi sáng hôm nay chúng ta vốn dĩ không phải tiện đường, có phải không?"


Sau khi lớp trưởng tốt nghiệp thì đi công tác ở khu Hoa Đông bên kia, cho nên mua phòng cũng mua ở bên kia, mà bên kia với nhà của Trình Lộc, là hai hướng khác nhau, cho nên làm sao có thể tiện đường.


Lớp trưởng là cố ý tới đón cô.


Bị Trình Lộc vạch trần như vậy, lớp trưởng có hơi xấu hổ.


Lớp trưởng há hốc miệng, đang muốn nói chuyện, thì Trình Lộc nói tiếp: "Cậu thấy tớ chia tay với Hứa Qua, bây giờ cậu tới tìm tớ, là để lấp đầy khoảng trống của tôi, cậu cảm thấy chúng ta có khả năng?"


Cô chính là một người cảnh sát nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, trên người hoàn toàn không có gì cả, cho nên hiện tại Trình Lộc, là điều duy nhất lớp trưởng muốn.


Lớp trưởng mím môi, tốc độ xe nhanh một chút, cười có hơi miễn cưỡng, nếu đã bị Trình Lộc phát hiện, anh cũng không cần phải giấu diếm nữa, đơn giản nói thẳng: "Tiểu Lộc, cậu cũng biết, lúc còn học đại học tớ đã thích cậu, nhưng khi đó cậu ở bên Hứa Qua nên tớ không nói, hiện tại Hứa Qua đã kết hôn, cậu cũng......"


Trình Lộc ngắt lời lớp trưởng, lơ đãng vuốt tóc. Cô vén tóc ra sau tai, để lộ vành tai trắng muốt.


Cô nhìn quang cảnh chợt lóe rồi biến mất bên ngoài cửa sổ, nói: "Chuyện này, tớ sẽ suy nghĩ."


Lớp trưởng có chút kinh ngạc, không nghĩ Trình Lộc dễ nói chuyện như vậy.


Có điều nghĩ lại cũng đúng, tuổi Trình Lộc cũng không nhỏ, mà bình thường cô ngoại trừ vụ án thì vẫn là vụ án, người bình thường cũng sẽ không thông cảm cho công việc của cô, ngoại trừ anh.


Lớp trưởng nói: "Cậu cứ suy nghĩ lại, nghĩ kĩ rồi thì hãy trả lời tớ."


"Ừm."


Trình Lộc nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay mặt trời hơi chói mắt, vốn dĩ tối hôm qua xem thời tiết dự báo nói còn có giông, nhưng buổi sáng vừa thấy, trời vẫn sáng chói, một chút cũng không giống trời sẽ có mưa, nên cô cũng không mang theo dù.


Hai ngày trước trời vẫn mát mẻ, không nghĩ tới vẫn còn một chút dư âm của mùa hè, hôm nay có hơi nóng.


Rất nhanh đã đến địa điểm hẹn họp lớp.


Đỗ Khê đặc biệt kiếm một nhà hàng vịt cao cấp, lớp trưởng với Trình Lộc cùng nhau đến, hơn một nửa bạn học vẫn chưa tới, lần này chủ tọa Đỗ Khê cũng khoan thai tới muộn.


Lớp trưởng tìm được phòng, giúp Trình Lộc mở cửa, Trình Lộc đi vào, liền nghe được một tiếng "Trình Lộc" vang lên, có người kêu cô.


Trình Lộc nhìn qua, ngồi ở giữa các bạn học, có một tên đầu hói bụng bia, trong một khoảng thời gian ngắn Trình Lộc không nhận ra là ai, lúc trước mọi người cùng học trong một trường cảnh sát, huấn luyện cường độ cao, rất ít ai có dáng vẻ này.


Một hai năm trôi qua, các bạn học cũng khác đi quá nhiều.


Lớp trưởng từ phía sau Trình Lộc đi lên, thấy bộ dáng phát ngốc của cô, liền biết Trình Lộc không nhận ra ai, thấp giọng nói bên tai Trình Lộc nói: "Đây là Hướng Đông."


Trình Lộc bừng tỉnh, nhìn tên bụng bia kia đúng là có chút hình bóng của Hướng Đông.


Cô nhàn nhạt nhìn Hướng Đông gật đầu, cũng không muốn phản ứng lại, dù gì ngày đó ở trong nhóm, Hướng Đông cũng trào phúng cô.


Trình Lộc đi tới chỗ mấy bạn học cô thân thiết ngồi xuống, có bạn đang kể chuyện mình đi công tác, còn có trong công ty anh lừa tôi gạt, rồi đủ loại mạo hiểm, Trình Lộc chống cằm cẩn thận nghe, thỉnh thoảng gật đầu.


Nói đến làm việc, Hướng Đông nhịn không được chen vào nói: "Các cậu thì là cái gì chứ, tôi này, luôn phải thức đêm, và đây là những gì tôi làm ra, nhìn xem xe gì mà tôi chẳng có?"


Hướng Đông đặt chiếc chìa khóa Mercedes-Benz lên bàn, đám bạn kế bên thay nhau thổi phồng.


Trình Lộc chỉ nhàn nhạt liếc mắt, rồi dời mắt sang chỗ khác.


Hướng Đông tiếp tục lớn tiếng nói: "Lúc ấy tôi không làm ở cục cảnh sát Lâm Sơn, không nhận được phỏng vấn, liền xoay người đến Thượng Ngô, há, một năm nay, cũng có một chút tên tuổi, một hạng mục cũng chỉ lời khoảng một trăm vạn thôi!"


Người bạn ngồi kế Trình Lộc thầm nói, "Vẫn thích khoe khoang như trước."


Hướng Đông tiếp tục nhìn về phía Trình Lộc, có chút châm chọc cười ra tiếng nói: "Theo tôi, làm cảnh sát thì được gì chứ đi ra ngoài bán bảo hiểm còn tốt hơn, cậu nói có phải không, Trình Lộc?"


Trình Lộc đón nhận ánh mắt của Hướng Đông, đường nét trên mặt dữ tợn, đôi mắt cười đến nheo lại, làm người ta thật sự không thoải mái.


Trình Lộc kéo khóe môi, không khỏi híp mắt lại.