Cô gái khóc đến mức không thở được, Đường Dục Dương không coi ai ra gì vẫn đang nhặt sách giúp tôi.
Thời điểm anh giúp tôi nhét cuốn sách giáo khoa vào cặp, còn có tâm tình đùa giỡn với tôi.
"Thế nào! không có anh bên cạnh, em liền bị bắt nạt thành dạng này?"
Sau đó tất cả chúng tôi được gọi đến văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Mỗi người viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ, ai cũng không thoát khỏi.
Đường Dục Dương đã vào lớp, giáo viên hóa cũng cầm giáo án bước vào.
Kết quả là tôi thấy anh ấy hỏi bạn cùng bàn vài câu hỏi.
Sau đó, trước mặt cả lớp và giáo viên hóa, anh cầm một tờ giấy và bước ra khỏi lớp.
Đương nhiên giáo viên hóa đã ngăn cản anh lại, cuộc trò chuyện giữa hai người như sau.
Giáo viên hóa: "Em đang làm cái gì?"
Đường Dục Dương: “Em muốn ra ngoài viết kiểm điểm.”
Giáo viên hóa: “Em không thấy cô đang dậy học sao?”
Đường Dục Dương: “A, em không muốn nghe.”
Im lặng một hồi lâu, cô giáo hóa mặt đều đỏ bừng vì tức giận.
Mấu chốt là cô ấy dường như bất lực trước Đường Dục Dương.
Đường Dục Dương bước ra khỏi lớp học, mặt mày liền cong lên khi nhìn thấy tôi.
Tôi thực sự thích nụ cười dễ thương và xấu xa của anh ấy.
"Bản kiểm điểm của em viết được bao nhiêu rồi?"
Anh cùng tôi đem tờ giấy đặt vào sát cửa sau lớp rồi hỏi tôi.
"........mới được vài chữ thôi."
Nãy giờ tôi chỉ lo xem anh và giáo viên hóa battle.
"Ai, thật sự không có cách nào mà. Anh trở về ngày đầu tiên, việc làm thứ nhất lại là viết kiểm điểm.”
Anh mắt của anh hài hước nhìn tôi, tôi không dám nhìn lại anh ấy.
"...là chính anh, muốn giúp em mà.” Âm thanh của tôi nhỏ như muỗi kêu.
"Ồ, cho nên?"
"Em lại bị bắt nạt? Em có thể đem mọi chuyện nói cho anh, sau đó anh sẽ giúp em giải quyết.”
Làm sao anh ấy có thể như thế này được?
Thật sự, sao anh ấy lại như thế này.
"Đường Dục Dương, đừng đối xử tốt với em như vậy."
Chữ dưới ngòi bút của tôi đã không thẳng hàng, tôi thậm chí còn không biết sắp xếp ngôn ngữ như thế nào cho câu tiếp theo.
"Làm sao? Anh muốn đối tốt với ai là tự do của anh."
"Em không cần xen vào."
15.
Sau đó, Đường Dục Dương liền đem Trương Phàm Vũ gọi vào nhà vệ sinh và đánh cho cậu ta một trận.
Tôi nghe thấy anh khoá trên vừa trong nhà vệ sinh đi ra thông báo, nghe nói tình hình chiến đấu tương đối thảm liệt, cả hai người này đến trưa đều không đi ra.
Sau đó, một bạn học khác chạy tới văn phòng tìm hiểu nói.
Lúc đầu, Đường Dục Dương là đơn phương đánh người ta.
Giáo viên hóa ở văn phòng tức giận đến nổi đi.ên, dọa sẽ không bao giờ dạy lớp chúng tôi nữa.
Kết quả, Đường Dục Dương tìm được bằng chứng cho thấy Trương Phàm Vũ đã bí mật hút thuốc trong nhà vệ sinh.
Lần này, giáo viên hóa đã không thể giữ được vẻ mặt của mình nữa.
Tóm lại là rất hỗn loạn, cực kỳ hỗn loạn.
Ở tuổi mười bảy, mười tám đều rất xao động, dù không nói thẳng ra nhưng mọi người đều không thích những giáo viên quá nghiêm khắc.
Tôi nghe nói rằng Trương Phàm Vũ đã lợi dụng sự thuận lợi của việc mẹ anh ta là giáo viên hóa, nên thường sử dụng các đặc quyền.
Điều đó khiến mọi người trong lớp đều không thích anh ta.
Bây giờ, tường đổ mọi người đẩy, ai cũng muốn đuổi tới góp một phần sức.
Nhân tiện, Đường Dục Dương đã trở nên nổi tiếng trong lớp một lần nữa.
Tại lễ chào cờ vào thứ Hai hàng tuần.
Đứng sau lưng tôi là cô em gái lần trước đóng vai đóa hoa nhỏ, thấy cô giáo đi về cuối đội nên lén nói chuyện với tôi.
"Anh Đường làm như vậy, cái này gọi là: giận dữ vì hồng nhan nha."
"Mọi người trong trường đang phát đi.ên lên đấy, chị biết không?"
"Hai người thật ngọt ngào~ em đã lên thuyền của hai người rồi."
"Đúng rồi, thực ra em còn vụng trộm viết về hai người. Chị có muốn đọc không?"
?!?! Dừng, dừng, nó không phải là vấn đề lớn đâu.
Nhưng trên thực tế, Đường Dục Dương đã trở nên nổi tiếng sau sự việc này.
Không chỉ là vì anh đánh nhau.
Vì trường chúng tôi luôn dành sự khen thưởng đặc biệt cho những học sinh đạt kết quả tốt trong các cuộc thi, hơn nữa lần này anh ấy còn giành được giải huy chương vàng Olympic Vật lý.
Anh ấy không chỉ được vào đội tuyển quốc gia mà còn được trực tiếp tiến cử vào Đại học Thanh Hoa.
Cho nên anh phải mang hoa hồng và bước đi trên thảm đỏ.
Sau đó, cảnh thú vị đã đến.
Sau khi hiệu trưởng và giám đốc khen ngợi, sau đó đến anh đọc bản thảo trên sân khấu.
Còn chưa có ai đi xuống.
Anh lại bắt đầu tự đọc những lời phê bình về mình.
Trường trung học liên kết đã hoạt động gần trăm năm và chưa bao giờ gặp phải những học sinh như vậy.
Khen ngợi, nhưng không hoàn toàn khen ngợi.
Phê bình, nhưng không hoàn toàn phê bình.
Hiệu trưởng chết lặng.
Một giây trước khuôn mặt còn tràn đầy vui mừng, giây tiếp theo thầy hiệu trưởng liền phải làm vẻ mặt nghiêm túc.
Trích lời của một nam sinh ngồi hàng cuối lớp:
“Anh Đường, anh thật ngầu.”
“Đánh người còn được khen ngợi, yêu đương, còn được tiến cử vào Đại Học Thanh Hoa.”