Cứ thế Thẩm Đường yên lặng ngồi kế bên đợi anh đọc sách,còn cô thì đem điện thoại ra giết thời gian.Sân vườn nhà của anh đặc biệt mát mẻ nha,ông cụ rất thích cảnh nên sân sau trưng rất nhiều cây,cây to cây nhỏ đều có đủ.Cô đây thật sự muốn đem cái sân này khiêng về nhà mình luôn.
Thấy trời bắt đầu ngả nắng Lục Viễn cũng đứng dậy gọi cô một tiếng rồi tiến vào bên trong.Cô cứ như cái đuôi nhỏ ấy cứ đi chậm bước sau lưng anh, nhìn còn có vẻ rất thích thú nữa chứ.Anh cố ý dừng bước chân lại,kết quả sao không cần nói cũng biết,chính là cái đầu nhỏ kia đâm thẳng vào tấm lưng rắn chắc của anh.
Thẩm Đường nhíu mày đưa tay lên ôm đầu khẽ xuýt xoa còn không quên liếc người gây họa một cái.Liếc xong rồi lại cười rộ lên,trông ngốc hết thuốc chữa.
Cái bộ dáng này của cô cũng phải khiến cái mặt lạnh như anh phải cười lên nữa là.Anh lắc lắc đầu vừa đi vừa nói.
" Này sao lúc đầu tớ không nhận ra cậu còn có một mặt này nhỉ ?"
Cô không thèm đi phía sau nữa thế là nhanh chân đi bằng anh rồi đáp.
" Tớ thì sao chính là siêu cấp dễ thương đấy"
Không đợi anh tiếp lời thì cô đã cong đít chạy nhanh vào nhà,không phải là cô sợ anh bắt bẻ mình sao,đến lúc đó người mất mặt chính là cô thôi.Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia anh cũng bất lực phì cười.
Cũng phải công nhận nhờ có cô ra ra vào vào căn nhà này mới có thêm tiếng cười.Tâm trạng của anh cũng tốt hơn nhiều,anh còn không biết bản thân mình còn tốt tính như thế mà nhẫn nhịn cô nhóc này.Đã vậy dạo này anh còn hay cười quả thật lạ hết thuốc chữa.
Chân anh dài bước vài bước đã đuổi kịp cô,anh đẩy cửa bước vào gian phòng khách rồi lại ghế sofa ngồi xuống.Ông cụ Lục đang du lịch nước ngoài rồi nên giờ chỉ có anh ở nhà với mấy dì giúp việc thôi à quên gần đây còn có thêm 1 cô nhóc nữa.
Cô lượn qua nhà bếp trò chuyện với mấy dì rồi cũng tiện tay giúp ba cái vặt vặt rồi lại chạy ra phòng khách.Cô đặt đĩa cam đã lột vỏ lên bàn cho anh.
" Cậu ăn đi này"
Anh đưa ngón tay thon dài của mình lên rồi lấy một miếng cho vào miệng,vừa nhai vừa xem điện thoại.Còn cô thì lại ngồi kế bên không có việc gì làm thì cũng lôi điện thoại ra bấm.Hoạt động của cô ở nhà họ Lục chỉ có đi theo anh rồi lại ngồi thẫn thờ xem điện thoại lâu lâu tiện thể ngắm anh vậy.
Qua một lúc lâu đột nhiên bả vai anh có thứ gì nặng nặng đè lên,anh chuyển tầm mắt nhìn thì ra là cái đầu nhỏ của Thẩm Đường cô ngủ rồi.Lục Viễn đưa tay khẽ bế bổng cô lên rồi tiến lên trên lầu.Mở phòng ngủ cho khách,rồi đặt cô nằm trên giường.Từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt ngủ say của cô trong lòng anh cũng bất giác thấy ấm áp rồi lại than khẽ.
"Cậu ấy đi theo sau mình cả ngày vậy không thấy chán sao"
"...."
Lục Viễn đứng nhìn cô một hồi rồi lại giơ ngón chỏ chọc chọc vào má cô.Thấy không đủ nên anh dứt khoác đưa tay bẹo bẹo má của cô.Khi cảm thấy hài lòng anh mới rời tay ra khỏi khuôn mặt của cô rồi cảm thán.
" Cũng đáng yêu đấy "
"...."
Cứ thế Thẩm Đường ngủ ở nhà họ Lục một mạch đến chiều,cô ngồi ngây ngốc trên giường rồi quan sát xung quanh một lúc.Cô đưa bàn tay trắng nõn lên che đi ánh sáng chói mắt qua khe cửa sổ rồi từng bước rời giường bước ra khỏi phòng.
Cô đi xuống lầu rồi ngồi trên sofa trong phòng khách,đôi mắt bồ câu ngó nghiêng khắp nơi như tìm kiếm thứ gì đó.Dì giúp việc thấy thế cũng hiểu ý liền lên tiếng.
" Cậu chủ vừa đi ra ngoài rồi.Tiểu Đường lại đây ăn cơm nè nãy cháu ngủ ngon quá không ai muốn đánh thức cháu cả"
Vừa nghe dì giúp việc nói xong thì vẻ mặt cô hơi buồn xụ xuống,vậy mà cậu ra ngoài cũng không nỡ gọi một tiếng nữa chứ.Rầu rĩ trong lòng một hồi cô nhanh chóng đáp lại dì giúp việc rồi đứng lên.
"Dạ thôi ạ,cháu về nhà ăn tối với ba mẹ luôn ạ"
Cô vừa cười tủm tỉm vừa lễ phép chào mấy dì rồi cất bước về nhà mình.Vừa đi cô vừa đá mấy viên đá dưới chân miệng nhỏ chu lên lẩm bẩm.
Sau kì nghỉ hè lại đến năm học mới. Năm nay bọn cô đã lớp 11 rồi có một việc khiến cho Thẩm Đường càng yêu việc học hơn đó chính là cô cùng với Mục Sơ vượt lớp hoàn hảo đậu vào lớp chọn.Thế là công cuộc theo đuổi nam thần của cô lại tiến triển một bước ngoặc rồi sao.
Nghĩ đến việc học chung lớp với Lục Viễn thôi mà cả chặng đường đi đến lớp học cô vui vẻ hơn bao giờ hết,cô yêu học tập,cô yêu thầy cô,cô yêu trường,cô yêu tất cả hahaha....
Cũng không chỉ một mình Thẩm Đường cười ngây ngốc mà ngay cả Mục Sơ còn phản ứng thái quá hơn nữa.Cậu ta chưa vào đến lớp còn chưa biết chỗ ngồi ở đâu thì dứt khoác ngồi xuống kế bên Tống Nhiên .Khiến cho Cố Nhiên nhìn hai con người kia đến ghét bỏ ôm cặp uất ức nhường chỗ .
Lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Đường hiểu được cảm giác bị bạn thân bỏ rơi là gì mà còn là vì trai bỏ bạn cơ đấy.Cô nhìn quanh lớp một hồi rồi lại nhìn phía bàn sau lưng của bọn Mục Sơ chính là bàn của Lục Viễn,cậu ấy ngồi một mình.Không nhiều lời, cô dứt khoác lại đó rồi đường đường chính chính ngồi xuống trước muôn vàn ánh mắt nhìn cô chằm chằm.