Lục Viễn nhìn chiếc vòng tay rồi lại nhìn phong bao Thẩm Đường vừa gửi.Khoé môi không tự chủ được mà mỉm cười trong lòng ấm áp không thôi.Anh cũng chẳng phải lần đầu tiên được tặng quà nhưng trước giờ anh có luật lệ riêng là sẽ không nhận quà của người khác đặc biệt là bạn khác giới thì lại càng không.
Bởi vì anh thấy nó không cần thiết để nhận,anh cũng chẳng thể cho họ thứ họ muốn được nên sẽ không nhận tấm lòng đấy.Lần này thì anh còn chẳng do dự liền đeo chiếc vòng vào cổ tay ngắm nghía một hồi lâu đến khi Mục Sơ từ phía sau lưng đi lên thất thanh.
“Này anh cười ngây ngốc cái gì vậy?”
Đôi mắt tinh nghịch của Mục Sơ thấy biểu cảm trên khuôn mặt của anh cứng đờ lại rồi lại nhìn về phía cô,hình như chuẩn bị mắng cô rồi.Mục Sơ liền nhanh miệng.
“Tại cửa phòng anh mở sẵn đấy chứ,em chỉ đi ngang qua thấy anh ngồi ngơ ở đây nên mới đi vào.Chứ em cũng tính gõ cửa mà tại cánh cửa mở trước mắt nên em mới đi thẳng vào”
“....”
Anh họ này của cô đặc biệt khó ở,căn phòng của anh ngay cả dì giúp việc muốn vào dọn dẹp anh cũng không cho toàn tự tay dọn thôi.Ai mà muốn vào thì phải gõ cửa xin phép này kia .Mục Sơ chỉ thấy qua ông nội cô được vào thôi còn cô thì trước giờ toàn gõ cửa rồi đứng trước cửa chứ chưa từng vào phòng của anh bao giờ.
Nhất thời tò mò nên vừa nãy cô mới tự động đi vào ấy chứ.
Tầm mắt của Mục Sơ nhìn chiếc vòng trên cổ tay của Lục Viễn.Biểu cảm trên khuôn mặt cô từ áy náy chuyển thành kinh hãi.
“Không phải anh ghét đeo vòng tay nhất sao”
“Mà khoan đây sao giống chiếc vòng Thẩm Đường lựa ở trung tâm thương mại vậy.Không lẽ.....”
Mục Sơ có nhắc qua việc Lục Viễn không thích đeo vòng tay với Thẩm Đường rồi,nhưng cô không ngờ Thẩm Đường lại thật sự mua nó.Nhìn xem anh họ của cô còn đeo nó kia kìa,trước giờ không phải anh cô ghét nhất đeo mấy thứ vướng víu này sao. Vị trí chị dâu này của cô chắc chắn thuộc về Thẩm Đường là cái chắc.Mục Sơ hơi tiến lại gần bắt đầu nở nụ cười gian manh trêu chọc.
“Ai da không ngờ nha.Anh họ này anh khai thật đi anh cũng có tình cảm với Thẩm Đường đúng không”
Suốt từ nãy đến giờ anh vẫn giữ nguyên cái mạnh lạnh đấy nhìn con em họ trước mắt này.Lải nhải sao mà lắm thế cơ chứ,anh không trả lời câu nào liền nắm cổ áo Mục Sơ ném ra ngoài cửa rồi đóng chặt cửa lại.
Mục Sơ hậm hực đứng ngoài cửa dậm chân mấy cái nhưng là kiểu dậm vào không khí.Cô sợ anh họ nghe được thì lại băm vằm cô mất.Cứ thế Mục Sơ tức giận đi xuống dưới lầu chơi.
Bên trong phòng Lục Viễn mở ngăn kéo tủ ,lấy ra một chiếc hộp y chang chiếc hộp của Thẩm Đường.Bên trong cũng là một chiếc lắc tay nhưng lại thiết kế theo dạng dây,màu bạc lấp lánh với những hạt charm tinh xảo.Anh còn đang suy nghĩ có nên tặng cho cô không thì liền nhận được quà của cô trước rồi.
Lục Viễn nhớ lại câu hỏi của Mục Sơ khi nãy thì bắt đầu đăm chiêu.Anh thật sự không xác định được cảm giác đối với Thẩm Đường là gì.Nguyên Do là trước đến giờ anh chưa từng thích ai hay yêu ai thật lòng cả.Anh thật sự coi trọng cô ,anh sợ kết luận tình cảm này quá nhanh về sau hai đứa lại xảy ra chuyện gì đó anh sợ cô bị tổn thương.Anh hiểu rõ bản chất của con người mình rất nhanh chán,hứng thú cũng mau chóng qua đi.
Anh chỉ biết rằng anh rất thích nhìn cô cười,cô giận anh thì tâm trạng của anh cũng rất bực dọc.Rất muốn dành nhiều thứ tốt đẹp cho cô.Anh sợ những thứ này chỉ là hứng thú nhất thời lỡ đâu nó qua đi nhanh chóng thì phải làm sao.Nên anh phải thật cẩn thận suy xét mới dám cho cô câu trả lời được.
Thẩm Đường khác với anh ,con người của cô rất kiên định đặc biệt không đem chuyện tình cảm ra chơi đùa.không thuộc dạng đào hoa bay bướm như anh được.
Cứ thế cả đêm không ngủ.Lục Viễn nằm trên giường suy nghĩ cả một đêm.Đến tận lúc sáng anh cũng chẳng thể ngủ bù được.Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới mà.
Anh phải cùng ông nội tiếp đón những vị khách đến nhà mừng tuổi.Sớm muộn anh cũng phải tiếp quản công ty của ông nội nên việc như thế quan trọng nhất là giao tiếp với nhiều cổ đông trong công ty.
Một ngày bận rộn với hàng loạt khách khứa ra vào trong Lục gia.Họ hàng xa họ hàng gần đều đến đủ.Còn chưa kể đến những đối tác làm ăn trong xã hội.Đến tận tối khuya thì Lục Viễn mới được thả lỏng.
Anh đứng ngoài lan can châm điếu thuốc hít một hơi rồi thả nhẹ làn khói trắng đục ra.Khuôn mặt của thiếu niên thoát ẩn thoát hiện trong làn khói trắng.Đôi mắt thâm sâu của anh nhìn mông lung trên bầu trời.Đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Anh dụi tắt tàn thuốc cất bước đi vào phòng vớ lấy chiếc điện thoại đang cắm sạc.Nói trắng ra là cắm sạc từ đêm hôm qua cho tới tận hôm nay.Quả nhiên một loạt thông báo nhảy trên màn hình khiến anh hoa cả mắt.
Đôi mắt nhìn lướt qua thì là chúc mừng năm mới từ bạn học nhưng anh không để những tin nhắn đó vào mắt.Anh lướt tìm tên của cô thì nó nằm gần dưới khung chat.Tổng cộng là 5 tin nhắn thời gian thì cứ cách hai tiếng lại nhắn một tin.
-Hôm nay cậu có đi chúc tết không.
-Tớ vừa đi sang nhà mấy bác mừng tuổi nè,mệt lắm luôn.
-Lục Viễn cậu đang làm gì thế,sao không xem tin nhắn .
-Bây giờ đã 5 giờ chiều rồi,không lẽ cậu ngủ nướng ngay đầu năm hả.
-Tớ nhớ cậu quá,cậu nhớ tớ không nè.
Đọc một loạt tin nhắn của cô thì khuôn mặt trầm ngâm của thiếu niên mới thoáng nở nụ cười.Anh trực tiếp ấn gọi video với cô.Không biết vì sao bây giờ anh thật sự muốn thấy nụ cười của cô.