Bạn Từng Là Thiếu Niên

Chương 4: 4




Sự sắp đặt có chủ ý là thứ mà bạn không thể nào tránh khỏi hoặc khước từ.
-----------
Trường THPT Hoàng Gia là ngôi trường rộng lớn nhất của cả nước, tọa lạc tại thành phố X, Việt Nam.

Khoác lên mình vẻ nguy nga tráng lệ, thiết kế cổ kính nhưng cũng không kém phần hiện đại, tuy rằng mỗi năm đều được tu sửa một lần nhưng cũng không thể giấu đi được một vài nét hoang sơ xưa cũ còn sót lại nơi đây.
Trải qua nhiều năm thăng trầm, chứng kiến biết bao sự thay đổi, ngôi trường này chính là nhân chứng lịch sử lâu đời nhất, chân thực nhất cho sự đổi mới không ngừng của thành phố X.

Buổi sáng, chiếc BMW quen thuộc đưa rước Hạ vẫn như cũ dừng trước cổng trường rồi vội vã rời đi, cô bước xuống xe, gương mặt trầm tĩnh hướng thẳng cổng trường đi vào, trên đường đi đến lớp không ít lần có vài cắp mắt kín đáo ngắm nhìn cô.


Nhưng mà đối với Hạ chuyện này cũng đã quá đổi bình thường cho nên cô cũng không mảy may để ý đến, dáng người thẳng tấp, thản nhiên bước đi, tự tin đến bất cần.
Tiếng chuông vào học vang lên, báo hiệu một ngày nữa sắp bắt đầu, lúc Hạ ổn định chỗ ngồi, tập vở đã sẵn sàng vào tiết thì người nào đó vẫn còn hì hục chạy vào lớp, vừa đặt mông xuống ghế, Du thở phào nhẹ nhõm nói: " Hên quá, vẫn còn kịp."
"Nè, bà không thể đi sớm hơn được à, ngày nào cũng chạy như thế không thấy mệt hả?".

Lộc nói.
Du lấy tay chỉnh lại vài sợi tóc rối trước trán, liếc mắt nhìn Lộc: "Đồng hồ báo thức cho phép nhưng đồng hồ sinh học không cho phép a."
"Chỉ giỏi ngụy biện."
"Cả lớp...Nghiêm." Tiếng của lớp trưởng bất ngờ vang lên.
"Được rồi, các em ngồi xuống đi." Cô chủ nhiệm của lớp Du tên Yến, dạy môn Hóa.

Cô là người miền Bắc nhưng mà chất giọng cũng đã có phần thay đổi, có lẽ do cô sống ở miền Nam khá lâu rồi nên giọng nói mới thay đổi như thế, vừa dịu vừa ngọt, gương mặt lại hiền nên các bạn rất quý mến cô.
Cô chủ nhiệm lớp D3 từ năm lớp 10 đến bây giờ, cho nên các học sinh nếu không muốn học cũng không có phần lỗ m4ng giống như mấy tiết học khác, đa phần đều rất ngoan ngoãn nghe lời, trong đó có cả Du.
Thấy cô chủ nhiệm đã đến, Du cũng không lề mề nữa nhanh chóng ổn định chỗ ngồi.

Cô chủ nhiệm mang bài kiểm tra tuần trước đưa cho lớp trưởng, lớp trưởng hiểu ý liền đứng dậy phát bài.

Cô chủ nhiệm quét mắt nhìn lớp một lượt, sau đó ánh mắt ngừng lại trên người Du, hạ giọng nói: "Khánh Du..."
"Dạ".

Du bắt gặp ánh mắt cô chủ nhiệm, linh cảm nhiều năm cho cô biết sắp có điều chẳng lành xảy ra nên lập tức hướng mắt đi nơi khác tránh né, không ngờ linh cảm đúng thật, né thế nào cũng không tránh khỏi, lúc bị gọi tên Du cảm thấy hơi chột dạ, trong giọng nói có hơi giật mình.
"Bài kiểm của em lần này lại rất tệ." Cô chủ nhiệm bất mãn nói.
"Vâng, em biết..."
"Em tuy ngốc, nhưng khả năng tiên đoán tương lai của em cũng tốt lắm, lần nào phàn nàn em em cũng bảo là em biết, nếu như em biết mình học kém thì tại sao không siêng năng một chút, lần nào cũng làm cho cô thất vọng hết vậy.

Cô không cần em điểm cao chỉ cần em trên trung bình thì đã mừng lắm rồi, bài kiểm tra lúc nào cũng chỉ có ba bốn điểm thế này thì làm sao qua nổi kì thì tốt nghiệp đây."
Cô chủ nhiệm thở hắt, khoanh hai tay trước ngực, lấy hơi nói tiếp: "Nếu không phải mấy năm trước các thầy cô chăm chước cho em, thì chắc bây giờ em cũng đã ở lại lớp mấy năm rồi.

Cứ coi như em không màng đến thế sự thì cũng phải nghĩ cho tương lai của mình một chút chứ, đã thế lần trước còn gây sự đánh nhau ở căn tin, em thiệt làm cô tức chết mà."
Hóa ra đó là nguyên do mà cô chủ nhiệm tức giận, bình thường dù Du có tệ đến mức nào thì cô chủ nhiệm cũng rất nhỏ nhẹ kiên nhẫn khuyên bảo, bây giờ tức giận như thế chắc chắn có nguyên do.


Du ngồi ở bên dưới cuối đầu lắng nghe, từ đầu chí cuối không hé răng câu nào, phần vì cô biết mình dốt thật, phần vì hôm qua cô hơi bốc đồng, thế nên suy cho cùng câu nào cô chủ nhiệm nói ra cũng có lý cả.
Trước đây không phải Du chưa từng đánh nhau mà tất cả đều xảy ra bên ngoài trường học cho nên có thể nói hôm qua là lần đầu tiên cô đánh nhau trong trường, cũng may không có hậu quả gì lớn nên thầy giám thị mới không gọi về nhà.

Lộc ngồi ở bàn bên cạnh nghe cô chủ nhiệm mắng Du, có ý muốn đứng lên giải thích liền bị ánh mắt hình viên đạn của Du ngăn lại, ý muốn nói mọi chuyện đến đây đủ rồi, đừng làm rối thêm nữa.

Lộc hiểu ý bạn nên cuối cùng cũng chịu ngồi im.
Cô giáo mắng xong một tràn dường như cũng mệt, trở lại ghế ngồi uống một hơi hết gần nửa chai nước, sau đó cầm phấn giải bài kiểm tra.
Cuối tiết học, cô chủ nhiệm thông báo: "Cô quên nói với lớp, sắp tới Chiến dịch đồng học rồi các em cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, lớp chúng ta sẽ có một vài bạn có tên trong danh sách này, đặc biệt là Khánh Du, em nên chuẩn bị trước đi, tên của em là chắc chắn có đấy."
Cô chủ nhiệm vừa rời đi cả lớp lại một phen nhốn nháo, có người không nhịn được sự tò mò liền quay sang lớp trưởng hỏi: "Chiến dịch đồng học là gì thế?".