Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 51: Tử tự



Editor: Sakura Trang

Hiệu suất làm việc của quản gia vương phủ dĩ nhiên là vô cùng nhanh, cứng rắn là trong hai giờ lấy được tất cả mấy vị dược liệu trân quý dùng trong thuốc tắm.

Chuyện có thể hoàn thành vào hôm nay, Vi Sinh Lan cũng sẽ không kéo dài thêm một ngày.

Huống chi người có liên quan đến chuyện này vẫn là phu lang nhà mình.

Không ngờ vừa nghĩ đến, người nọ liền xuất hiện trong tầm mắt.

“Hỏi xong.” Vi Sinh Lan hơi hạ mắt yên lặng nhìn người nọ đẩy xe lăn dần dần đến gần.

Đến gần, người trên xe lăn mới hơi gật nhẹ đầu một cái, nhẹ “Vâng” một tiếng.

Sắc mặt người trước mắt hơi có chút tái nhợt so với trước, đôi mắt xinh đẹp kia… Dường như cũng ảm đạm rất nhiều.

Không đúng chỗ nào.

Vi Sinh Lan bỗng nhiên liền chẳng phải tự tin với suy đoán lúc với mình rời đi Minh Hâm các, nếu chuyện như nàng suy nghĩ, phu lang nhà mình làm sao cũng không nên là cái phản ứng này…

“Ta cũng có chuyện muốn nói với Yến nhi.”

Người trên xe lăn tuy không lên tiếng đáp lại, nhưng là dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lại, đồng thời theo bản năng ngồi thẳng lưng trên ghế.

Để cho y không có chút nào chuẩn bị…

“Một thời gian nữa, ta sẽ kế vị.” Tiếng nói rơi xuống, xe lăn người nọ không nghi ngờ chút nào là ngây ngẩn, sợ run như là đối với những lời này có chút khó hiểu.

“Kế vị…?” Giọng Kỳ Yến chậm chạp lập lại, lời nói nghe thật là tối nghĩa.

“Bệ hạ muốn thoái vị cho nàng.” Nhưng chỉ trong chốc lát y liền kịp phản ứng, hơi suy nghĩ liền ngay lập tức hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.

Thời cơ này… Đúng là không tệ.

Vi Sinh Lan nhẹ gật đầu, chuyện này là muốn báo cho phu lang nhà mình biết, nhưng nhưng đây cũng không phải mục đích lúc này nàng nói đề tài này.

“Đến lúc đó ta cùng Kỳ gia đối lập ước chừng là chuyện không thể tránh khỏi, mẫu hoàng liền hỏi ta... Định đối với ngươi như thế nào.” Không chịu để cho người trên xe lăn có thời gian thấp thỏm, từ vừa mới bắt đầu Vi Sinh Lan liền khuôn mặt nhu hòa mà đối mặt, cầm bàn tay xúc cảm ôn lạnh của đối phương.

Tất nhiên người trên xe lăn nhưng cũng không có phản ứng quá mức, chỉ hơi cúi đầu xuống, một tư thái hoàn toàn thuận theo.

Suy nghĩ một chút đến mười, đến mười nghĩ đến trăm… Nhưng nữ tử trước mắt nói một câu “Ta yêu chàng kia”, chính là thứ mà y khao khát nhất.

Vi Sinh Lan đưa tay nhẹ nắm cằm thon gầy của xe lăn người nọ, khiến cho đối phương ngẩng đầu chống lại ánh mắt nàng.

“Ta cũng chỉ thú một phu lang là Yến nhi, Yến nhi chính là chính quân của ta.” Vừa nói, Vi Sinh Lan liền thuận tiện ôm người trên xe lăn vào trong ngực. Cảm giác sức nặng trên đùi là hơi nhẹ chút, mấy tháng qua này phu lang nhà mình dường như gầy đi.

Vốn là thân thể bệnh yếu của người trong ngực nhìn thì đã là có chút đơn bạc… Suy nghĩ vậy Vi Sinh Lan cũng không khỏi hơi cau mày lại.

“Vị trí quân hậu là của Yến nhi.” Kéo xuống bàn tay đang vuốt ve lông mi của nàng, Vi Sinh Lan đặt một nụ hôn lên trên ngón tay thon dài đẹp mắt của người ở trong ngực.

“... Thê chủ.” Trong mắt Kỳ Yến thoáng sáng lên.

“Mẫu hoàng nói hành động này sẽ đưa tới chỉ trích, ta không phủ nhận điểm này.” Giọng Vi Sinh Lan bình tĩnh tiếp tục trần thuật, chơi đùa mái tóc dài đen như mực xõa sau lưng của Kỳ Yến, cuộn một vòng lại một vòng trên ngón tay.

“Nhưng chỉ muốn khi đó Yến nhi có thể đứng lên...” Lúc nói tới chỗ này nàng hơi dừng lại một chút, tiếp đó khuôn mặt càng thêm nhu hòa, ôn thanh nói: “Nếu có thể có mang tử tự, dĩ nhiên là tốt hơn.”