Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 54



Editor: Sakura Trang

Một nơi khác ở Chiêu Quân điện.

Mấy nơi trong điện đều đốt lò sưởi, mặc dù là tới gần ban đêm mùa đông sương hàn, cung điện lớn như vậy nhưng vẫn là duy trì nhiệt độ tương đối ấm áp. Trang sức trong điện không phức tạp, nhưng nhìn hết sức trang nhã, đặc biệt hơn là trong các chi tiết nhỏ đều lộ ra sự khác biệt.

“Chủ tử...” Ngu Thư Ngôn hầu hạ bên người Kỳ Yến một bộ muốn nói lại thôi.

Người trên xe lăn vốn là tựa người vào lưng ghế, nửa khép tròng mắt, hiện nghe vậy tuy không lên tiếng, tầm mắt nhưng là hơi dời qua.

Ngu Thư Ngôn tiếp thu được ánh nhìn của y sau cắn môi dưới một cái vẫn là không nhịn được hỏi ra lời: “Chủ tử, tại sao vương... Bệ hạ lại chọn nơi này làm tẩm điện của ngài… Nơi này cách trung cung rất xa.”

Công tử nhà hắn là chính quân được Chiêu vương thú hỏi đàng hoàng, hiện dù chưa được phong hậu, cũng không phải nên là Quân hậu ván đã đóng thuyền? Coi như tạm không vào trung cung ở, dường như cũng không nên ở địa phương này.

Lông mi dài nhỏ hơi run run, dung nhan trong trẻo hiện lên chút hồng nhạt, nhưng một màn này Ngu Thư Ngôn lại cũng không thể bắt được.

Kỳ Yến yên lặng nhìn ở trong mắt Ngu Thư Ngôn là đối với chuyện này im lặng, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, hắn theo bản năng liền suy đoán theo phương hướng càng thêm xấu.

“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ bệ hạ nàng không chuẩn bị sách lập ngài làm Quân hậu sao?” Ngu Thư Ngôn sau khi nói xong chóp mũi đau xót, tựa như sắp khóc.

Từ ngày rời khỏi Liễu uyển, Vi Sinh Lan đối tốt với Kỳ Yến hắn là nhìn ở trong mắt, nhưng tình huống hiện giờ lại đặt rõ ràng ở trước mắt.

Vô luận là lúc ở phủ Tả tướng hay là ở Liễu uyển, Ngu Thư Ngôn đều nhớ hết sức rõ ràng khuôn mặt gió chiều nào xuôi chiều ấy cùng thái độ khinh thị lạnh nhạt của người hầu chung quanh. Vì vậy chỉ cần có người dùng ánh mắt một chút xíu khác thường nhìn về phía Kỳ Yến, hắn cũng có thể phát hiện... Ở trong cung này cũng là như vậy.

“Không cần suy nghĩ nhiều.” Kỳ Yến ngồi thẳng dậy, thanh âm lãnh đạm nghe không ra tâm tình gì, nhưng mi mắt lại đang hơi mềm xuống.

Ngu Thư Ngôn coi như thị tử thiếp thân của y, đúng là như lúc ban đầu y đã nhận định… Không thể trọng dụng, nhưng Kỳ Yến chưa bao giờ có ý tưởng thay đổi.

Một thị tử toàn tâm ở bên và nghĩ cho y, cho dù có không tốt lắm, so với những người khác cũng là muốn thắng được không chỉ gấp mấy lần.

Một ván cờ tự đánh còn chưa hạ xong, Kỳ Yến nắm tay dò vào trong hộp cờ cầm lên một quân cờ đen, nhìn ván cờ trắng đen đan xen. Cờ đen trong tay chuẩn bị hạ xuống, Ngu Thư Ngôn đứng hầu ở một bên chớp mắt liền quỳ xuống.

“Bệ hạ.” Đây là trở thành của Ngu Thư Ngôn. Huyền y huân thường, mười hai phù văn… Nữ tử trước mắt là quốc vương của Dư quốc, vào giờ khắc này hắn mới thật sự khắc sâu việc này.

Thông báo bên ngoài nghĩ đến là bị chặn lại. Kỳ Yến sợ run nhìn nữ tử đã kế vị trở thành tân nhậm Dư quốc quân vương đi về phía y, thậm chí đối phương đi tới trước mặt chỉ cách y không đến một bước, y cũng còn chưa phục hồi tinh thần lại.

“... Bệ hạ.” Kỳ Yến do dự gọi ra miệng.

Nhưng xưng hô nghĩ ngợi mãi mới kêu thành tiếng này vẫn là sai rồi.

“Yến nhi gọi ta cái gì?” Vi Sinh Lan nhẹ nắm được cằm của người trên xe lăn, ngữ điệu nhẹ chậm chạp hỏi lại.

Nữ tử trước mắt tự xưng là ‘ta’, cảm giác cục xương ở cổ họng bị đầu ngón tay quẹt qua, Kỳ Yến hơi ngửa đầu đối diện với đôi mắt đen như mực, theo bản năng nhẹ gọi: “Thê chủ…”

Sau một tiếng này y chỉ thấy nữ tử hạ mắt nhìn y, rút tay đang bóp trên cằm y lại, tháo quan miện mười hai chuỗi hạt châu trắng trên đầu xuống, gần như là tùy ý đặt trên bàn dài.

“Đứng lên đi.” Những lời này là nói với Ngu Thư Ngôn.

Vi Sinh Lan ngồi xuống ghế tử đàn bên cạnh, lấy đi quân cờ đen trong tay người trên xe lăn, một cái cũng không nhìn liền bỏ vào bàn cờ.

“Chàng chẳng qua là thay đổi nơi ở.” Dứt lời, vị trí Kỳ Yến ngồi từ xe lăn đổi tới trong ngực Vi Sinh Lan.

Hiểu rõ mình mới vừa rồi là làm sai, người trong ngực người trong lòng do dự chốc lát, Kỳ Yến liền chủ động xít lại gần hôn một cái lên bờ môi xinh đẹp của nữ tử… Mang theo mấy phần dè đặt. Làm xong động tác này, ngay sau đó lấy tư thái hết sức nhu thuận gọi hai chữ ‘thê chủ’.

Nếu như là Vân Sanh, hiện nhất định là tư thế mắt nhìn thẳng, nhưng mà Ngu Thư Ngôn thì… Trợn to hai mắt nhìn hai người tư thái thân mật, mặt đầy biểu tình ‘Công tử nhà ta làm sao có thể sẽ chủ động làm loại chuyện này’.

Phu lang nhà mình nhận sai nhanh chóng lại thái độ tốt… Sẽ không phải lần đó ‘trừng phạt’ ở trong thư phòng vương phủ để cho y nhớ quá sâu? Nghĩ đến đây Vi Sinh Lan không tự giác nhếch môi thành độ cong nho nhỏ.

“Cung điện này, Yến nhi ở đã quen chưa?” Nếu thái độ tốt, vậy cũng không có gì đáng truy cứu. Vi Sinh Lan ôm lấy vòng eo mềm dẻo của người trong ngực, giọng ôn hòa hỏi.

Rõ ràng có thể thấy ánh sáng trong đôi mắt đen tuyền kia thoáng lóe lên, Kỳ Yến liền tựa vào trong ngực nữ tử gật đầu một cái.

Sự thật là… Trước khi vào trong cung ở, Vi Sinh Lan đã trực tiếp hỏi qua y có thích cung điện nào không. Chiêu Quân điện là y chọn, không phải là do bắt buộc, lý do chẳng qua là vì cung điện này từng là tẩm cung Vi Sinh Lan sống khi ở trong cung.

Nơi mà người trong lòng đã ở mười bảy năm, bao gồm chín năm mà y chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn kia. Nếu muốn vào ở trong cần chọn một nơi để ở tạm, tất nhiên Kỳ Yến không chút suy nghĩ liền chọn nơi này.

Biết được chủ nhân trước kia của Chiêu Quân điện là ai, dĩ nhiên là không dám chậm trễ chút nào với vị chủ nhân mới vừa vào ở không lâu này.

Cho dù không vào trung cung ở, cũng không vào ở những cung điện xung quanh trung cung, nhưng có thể ở nơi này cũng đã là đủ biểu hiện thái độ coi trọng của tân quân.

“Nghe theo kiều đại phu giải thích, chưa tới nửa tháng, Yến nhi liền có thể thử nghiệm đứng dậy.” Tay Vi Sinh Lan đang ôm ngang eo Kỳ Yến chuyển sang đặt lên đùi, vì vậy cũng cảm giác được Kỳ Yến tựa vào trong ngực nàng hơi run một chút.

Phu lang nhà mình phải chịu tội nửa tháng cũng không phải là không có chút tác dụng nào, hai chân này đã có chút tri giác.

Tuy không rõ ràng, nhưng ít ra... Đối với đụng chạm của nàng là có cảm giác.

Hai chân vẫn là vô dụng gần hai mươi năm hiện đã có tri giác, cho dù nhẹ, nhưng đối với việc bị chạm vào vẫn là nhạy cảm khó kiềm chế… Huống chi là được người trong lòng chạm vào.

Vành tai trắng nõn lặng lẽ đỏ lên, Kỳ Yến thấp giọng đáp lời, đối với phản ứng của mình nhưng cũng không tự biết.

“Người hầu trong Chiêu Quân điện phần lớn là trước từng hầu hạ ta, nhưng cũng có chút mới nhậm chức hoặc có thể còn chưa hiểu hết quy củ. Nếu có dám mạo phạm, Yến nhi cũng không cần nương tay, trực tiếp xử trí là được.” Chuyện lúc trước xảy ra ở Liễu uyển là tấm gương, Vi Sinh Lan còn nhớ, nàng tất nhiên sẽ không để cho chuyện giống vậy xảy ra lần thứ hai.

Phu lang nhà mình nàng yêu thương sủng nịch cũng không kịp, sao có thể để cho những người khác bắt nạt.

Vi Sinh Lan vừa dứt lời, Kỳ Yến liền an tĩnh nghe, đợi cuối cùng liền gật nhẹ đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

“Ừm… Còn chuyện đại điển phong hậu, đến lúc đó trong cung tất nhiên sẽ có nhàn ngôn toái ngữ, Yến nhi chớ để bụng.” Dừng mấy giây, Vi Sinh Lan nói tiếp: “Nhiều lắm là một tháng, Yến nhi là có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí đó.”

Vốn lấy thân phận chính quân của Kỳ Yến, theo lý trong vòng bảy ngày sau khi nàng kế vị là sẽ được làm đại điển phong hậu, sắc phong làm Quân hậu. Vi Sinh Lan cũng không phải là không thể làm được điểm này, dẫu sao hạ thần nguyện ý ở lúc tân quân lên ngôi liền đứng ra nói ngược lại không nhiều. Nhưng một khi nàng làm như vậy, Kỳ Yến không thể tránh khỏi phải bị mọi người chỉ trích… Điều này hiển nhiên sẽ không là kết quả Vi Sinh Lan mong muốn.

Đợi thanh trừ hết việc dùng lý do lớn nhất là “người có bệnh ở chân” để phản đối, còn lại những tiếng phản đối khác cũng sẽ diệt hết.

Như vậy mới có thể xưng là danh chính ngôn thuận.

“Thê chủ có thể… Ở lại lâu hơn không.” Kỳ Yến một mực không nói lời gì bỗng dưng mở miệng, nữ tử trước mắt hôm nay mới vừa kế vị, chuyện cần xử lý không biết bao nhiêu nhưng còn đặc biệt tới cùng y nói những thứ này… Chuyện không quan trọng.

Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, Kỳ Yến vẫn là không nhịn được đi tham cầu thêm thời gian ở bên nhau. Trước kia từng hy vọng, hy vọng nữ tử trước mắt chẳng qua là đệ tử thế gia thông thường, bình dân bách tính cũng được.

Phần ý niệm này đến hiện giờ cũng không thay đổi, chẳng qua là y cho đến bây giờ đều biết chuyện này là không thể nào.

“Ta tới nhưng không định đi, chẳng lẽ là Yến nhi muốn đuổi ta sao?” Trên mặt đế vương trẻ tuổi mang nụ cười ôn nhã, khác xa với nụ cười khi đối mặt với thần tử trong triều.

Không mang theo phân nửa lạnh lẽo, chỉ có sự nhẹ nhàng ôn nhu.