Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 109: 2 tiếng đêm khuya



Tiếng kêu cứu chỉ tồn tại một giây đã bị tiếng sấm che giấu, Túc Mạc gọi Chồn ra, có buff tốc nên cậu nhanh chóng trở lại căn nhà, nhưng tình trạng nơi này đã hoàn toàn trái ngược với sự bình yên lúc nãy. Trong mưa gió sấm chớp, khu nhà của ngư dân được bọc một sắc thái âm u, ở cửa chính còn xuất hiện vài con quái vật có hình hài dị dạng, giống cá mà không phải cá. Chúng có mình cá, nhưng lại có tứ chi của người, làn da trần trụi tán loạn những đường vân màu xanh đen, con ngươi đỏ tươi rét lạnh.

Túc Mạc không đánh rắn động cỏ, đứng ngoài sân quan sát tình huống bên trong.

Quái có chừng 5 con, đang bao vây căn phòng nhỏ chỗ bọn Hồng Quả Quả. Cửa phòng đóng kín, từ ánh nến chập chờn có thể thấy một người đang chặn sau cửa, ngoài ra không còn ai khác.

"Quả, có nghe thấy gì không? Thanh Phong? Apple?" Túc Mạc thử dùng kênh đoàn đội liên hệ người ở trong, tiếng sấm đì đùng gây ảnh hưởng rất lớn tới thông tin, cậu thật sự không nghe được gì. Túc Mạc dứt khoát chuyển sang kênh chat, gõ chữ ---

[Đoàn đội] Momo: Còn ở trong phòng không?

Một lát sau, dòng tin nhắn hỗn loạn của Hồng Quả Quả xuất hiện.

[Đoàn đội] Hồng Quả Quả số 14: Cứu em với, bọn kia phế rồi, em đang chặn cửa.

Phế? Chặn cửa?

Túc Mạc liếc nhìn bóng người đằng sau cửa, gõ thêm một dòng.

[Đoàn đội] Momo: Chỉ Qua Ngô Liêu trở về, Hồng Quả Quả cố chống đỡ thêm chút.

Hồng Quả Quả đứng chặn cửa, nhìn đồng đội nằm nghiêng nằm ngả trước mặt, nước mắt sắp rơi rồi.

Nhưng mà y không có thời gian để nhắn tin báo cho đại ca biết tình hình trong này, kênh voice báo hỏng, lại không thể giơ tay gõ chữ. Y cứ tưởng là cánh cửa này rất rắn chắc, ai biết cái cửa cả y và Thanh Phong đều không đẩy được, gặp quái bên ngoài lại mỏng manh dễ vỡ như thế. Nếu không phải vừa rồi y nhanh tay chặn cửa, e là lúc này đồng đội chết hết rồi.

"Sao tự dưng nước mưa chảy vào vậy." Apple nằm không thoải mái, chẳng biết từ lúc nào mà mặt đất đã lênh láng nước.

Bánh Gấu Nhỏ nói: "Hồng Quả Quả vất vả rồi, kiên trì thêm chút nữa, đợi mọi người trở lại là sẽ ổn thôi."

Trong phòng có tổng cộng 4 người, Apple, Thanh Phong, Bánh Gấu Nhỏ và Hồng Quả Quả.

Ba người kia chính là ba người duy nhất trong tổ 7 người uống trà lạnh do ngư dân rót. Lúc ấy họ không chắc lắm, vốn định để Thanh Phong và Bánh Gấu Nhỏ uống thử xem có thúc đẩy được cốt truyện không, về sau Vịt Nướng cam đoan ngư dân là người tốt, bọn họ mới nghĩ là không sao. Apple muốn thử vị trà, sau đó thành ra thế này.

"Tôi tưởng ở đây là an toàn nhất chứ." Hồng Quả Quả khóc không ra nước mắt: "Tại sao một trị liệu yếu đuối như tôi phải gánh chịu nhiều như vậy."

Thanh Phong hắng giọng: "Yên tâm đi người anh em, ông chết thì còn có thêm 3 người chết chung này, không lỗ."

"Bọn mình chết thì tự hồi sinh... Cái đệt! Bùa hồi sinh không thể sử dụng ở đây, đầu não lừa rồi." Thanh Phong lại phát hiện: "Trước đó vẫn cho dùng mà, trời vừa tối lại không cho nữa????"

Bánh Gấu Nhỏ: "Có thể là chúng ta đã vào cảnh đặc biệt, cột nhiệm vụ có đổi mới mà thấy không? Yêu cầu chúng ta sống sót."

Apple: "Nếu lát nữa đám Momo vẫn chưa về thì ông bỏ bọn tôi lại chạy đi, sống người nào hay người đó, ông còn là trị liệu nữa, là hi vọng của cả đội."

Tiếng rầm rầm trong mưa gió càng thêm rõ ràng, một giây sau có tiếng kính vỡ kéo lại sự chú ý của Hồng Quả Quả. Một con Quái Ngư thế mà phá vỡ kính trên cửa, sắp chui vào trong.

Cánh tay duỗi từ ngoài vào, dưới ánh nến cực kì rõ ràng, đó là tay người lại không hẳn là tay người.

Hồng Quả Quả nổi hết cả da gà, chân cũng mềm nhũn. Y chống lưng vào cửa, không nhìn thấy tay quái vật, nhưng có thứ gì nhơn nhớt ươn ướt đang nhỏ xuống đầu y, dính vào da, trượt xuống cổ.

"Cứu!!!!!!!"

"Đừng có hét." Giọng nói lạnh lùng vang lên trong kênh phụ cận, là Momo.

Hồng Quả Quả sắp khóc rồi, một giây sau y nghe được tiếng động rất lớn, quái vật đang bám vào cửa bị đánh bay.

Con Gấu xuất hiện trong sân, cơ thể to lớn chắn trước cửa phòng. Lôi Sư, Nguyệt Miêu cũng rơi xuống, hai con thú triệu hồi phối hợp với trào phúng của Gấu, khống chế năm con quái trong sân. Túc Mạc xuất hiện trước cửa ra vào, chú ý tới lá bùa dán trên cửa, bên trên viết một chữ cấm. Cậu xé nó xuống, nhắc nhở lập tức xuất hiện.

[Bùa phong ấn mạnh mẽ: Dán bùa này ở các cánh cửa có thể khiến nó mất hiệu lực, cửa sẽ không thể mở ngược hướng.]

Lá bùa được xé xuống, Túc Mạc đẩy cửa lại thấy không nhúc nhích, nhìn bóng người đứng đằng sau: "Quả, mở cửa ra đi."

Hồng Quả Quả: "Bọn em không mở được cửa."

"Giờ mở được rồi." Túc Mạc nói.

Hồng Quả Quả kéo thử, quả nhiên mở được: "Đùa nhau hả, ban nãy em tông cửa cũng không mở được."

Túc Mạc vào trong mới biết tình huống nghiêm trọng đến mức nào. Nhìn đồng đội xiêu xiêu vẹo vẹo, người duy nhất có thể hoạt động là Hồng Quả Quả. Cậu không có thời gian hỏi thăm tình huống cụ thể, họ không thể ở lại đây nữa. Bầy quái bên ngoài rất lạ, công kích của cậu chỉ đánh được vài máu, muốn giết nó rồi chạy là chuyện bất khả thi.

"Quả, tôi khống chế, cậu đưa họ ra ngoài." Túc Mạc nói.

Hồng Quả Quả choáng, nhìn mấy đồng đội: "Em mang kiểu gì bây giờ? Một mình em không cõng được nhiều như..."

Y còn chưa nói hết đã thấy một con rùa đen xuất hiện trước mặt.

"Rõ, em chuyển ngay." Hồng Quả Quả vỗ đùi, hóa thân thành công nhân bốc vác, dùng sức lực như bú mẹ nâng Thanh Phong dậy, nâng mãi không nâng được, chỉ có thể đổi thành vừa kéo vừa lôi người tới gần Huyền Vũ, lại đẩy lên từng tí một. Chuyển xong một người y đã mệt lả: "Sao mà nặng quá vậy."

"Vật lý kiếm có phòng ngự cao, đương nhiên sẽ nặng." Apple nói: "Đáng lẽ ông phải vác tôi trước, đảm bảo tôi là người nhẹ nhất."

Hồng Quả Quả: "..."

Nếu biết làm trị liệu sư chăm sóc người bị thương còn phải chăm sóc tới bước này, lúc trước y đã không cộng hết điểm vào may mắn, ít nhiều cũng cộng một chút vào thể chất hoặc công kích.

Chuyển Thanh Phong xong lại chuyển Apple, Apple nhẹ hơn rất nhiều.

"Quả, xong chưa?" Tiếng Momo truyền tới.

Hồng Quả Quả im lặng: "Anh chờ em tí, em cắn miếng thuốc."

Hai người nằm trên lưng Huyền Vũ đã kín chỗ, Hồng Quả Quả nhìn Bánh Gấu Nhỏ khó xử lý nhất, lục lọi thuốc sức mạnh quý báu đã cất giấu bấy lâu trong túi, ăn xong thể chất của nhân vật tăng 150 điểm, kéo dài 30 phút.

Dùng hết sức lực, Hồng Quả Quả cuối cùng cũng nhét được Bánh Gấu Nhỏ lên lưng thú triệu hồi, còn lấy ra dây leo từ đợt trước, buộc lại cho chắc.

Xong việc y chạy ra cửa, vừa giẫm lên đất bùn đã có bóng thứ gì lao tới. Hồng Quả Quả vội vàng tránh sang bên, nhìn thấy đại ca vung cây đèn, thêm một con quái nữa bay vào trong, tiếp tục cho thú triệu hồi khống chế, giữ bọn chúng trong phòng.

Triệu hoán sư thiên hệ vật lý có vật công rất cao, cây đèn vung lên cực kì có lực, lại thêm khả năng di chuyển nước chảy mây trôi của Momo, ba người trên lưng rùa nhìn cậu cho mỗi con một gậy, nguyên bầy quái vây quanh trông rất khủng bố, từng con bị cậu đánh bay vào trong phòng. Chỉ vài phút, 5 con quái hoặc là bị đánh bay vào, hoặc là bị Momo dùng từng chiêu đẩy lùi vào phòng. Chờ đến khi tất cả quái vật đã vào trong, Túc Mạc rút ra lá bùa ban nãy, bốp một cái dán lên cửa.

Bùa phong ấn vẫn có tác dụng, phù văn màu đỏ nhanh chóng lan ra khóa kín cánh cửa, mặc cho quái bên trong công kích thế nào cũng không nhúc nhích.

"Hay lắm, hóa ra ban nãy bọn mình không mở được cửa là do cái thứ khỉ gió này?" Hồng Quả Quả nói: "Anh đỉnh thật đó, vậy mà cũng nghĩ ra được."

Tuy Huyền Vũ có thời gian tồn tại dài, nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu, Túc Mạc vừa khóa cửa thì ba người kia lại rơi hết xuống đất.

"Em lại vác bọn họ à?" Hồng Quả Quả hỏi.

"Để xem." Túc Mạc nói nhanh: "Kể cụ thể mọi chuyện đi."

Lúc này Hồng Quả Quả mới nói hết tất cả những gì họ gặp phải, Túc Mạc nghe xong quan sát căn nhà, ánh mắt dừng lại vài giây trên danh sách thành viên. Nếu nước trà có vấn đề, vậy Ngô Liêu và Chỉ Qua hẳn vẫn an toàn, nhưng ba người đã mất liên lạc kia, nhắn tin cũng không trả lời, chỉ có thể là đầu não chủ động cắt liên lạc của họ. Chỉ cần không tử vong, bọn họ vẫn có thể dùng những cách khác để trao đổi với nhau, giờ cái khó nhất là phải vượt qua được 2 tiếng này.

[<Làng chài Đông Hải> đêm khuya, chúng ta có thể sống sót không?]

[Ban đêm còn 01:36:55]

Ánh mắt Túc Mạc không khỏi dừng trên ID của Úc Trăn, mặc dù biết không cần lo lắng, nhưng cậu vẫn có chút bận tâm. Bọn họ ở đất liền vừa bắt đầu đã dính bẫy, ba người ra biển chưa chắc đã khá hơn.

Một lát sau, Ngô Liêu và Chỉ Qua trở lại. Căn nhà này rất nguy hiểm, tốt nhất là tìm chỗ nào đó an toàn trốn 1 tiếng rưỡi còn lại.

Chỉ Qua nói: "Ban ngày đi dò đường em tìm được một cái hang ở gần đây, đường vào rất bé, nhưng nó thông tới một cái hang khác. Chỗ đó chắc quái sẽ không vào được, chúng ta có thể thử xem sao, nếu được thì trốn ở trong đó."

Quái Ngư to lớn, chỗ nhỏ hẹp đương nhiên không thể chui vừa.

"Mỗi người cõng một, chúng ta đi thôi."

Túc Mạc kéo Bánh Gấu Nhỏ, cõng lên lưng.

Hồng Quả Quả còn đang lưỡng lự giữa hai người, cuối cùng khuất phục trước vấn đề cân nặng: "Tôi cõng Apple, Ngô Liêu cõng Thanh..."

Còn chưa nói hết đã thấy Chỉ Qua thoải mái vác Thanh Phong lên.

Chỉ Qua: "Tốc độ di chuyển của em nhanh, em cõng một người cho."

Hồng Quả Quả lập tức cảm động: "Chỉ Qua, em mạnh thật đó."

Thanh Phong: "Ông mất mặt quá Quả ạ!"

Hồng Quả Quả: "Sức tôi yếu, có cái gì mà mất mặt!"

1

Đoàn người không do dự, nhanh chóng chạy tới chỗ hang động theo chỉ dẫn của Chỉ Qua, nhưng họ tiến vào rừng cây mới biết, trong rừng có vô số Quái Ngư giống mấy con chặn trước cổng ban nãy. Đám này không có mục tiêu lang thang trong rừng, chắc chắn là cản trở rất lớn với họ.

Lúc này 7 người chỉ còn cách hang động kia chừng 50 mét, phía trước lại có mười mấy hai mươi con Quái Ngư, còn đang phải cõng người, cứ thế xông lên chỉ có chết. Đúng vào lúc này, Hồng Quả Quả đột nhiên đi đến cạnh Ngô Liêu: "Người anh em, để tôi cõng cho."

1

Ngô Liêu nói: "Không sao, còn có một đoạn thôi, cậu heal mọi người là được."

Hồng Quả Quả: "Không không không, anh anh, để em cõng cho. Hãy cho em một cơ hội!!!"

Ngô Liêu không hiểu lắm, gã không ngờ còn có người tranh giành để được cõng người khác. Cõng người chạy cũng không đơn giản, nhất là khi đồng đội mất khả năng điều khiển, muốn cõng vững càng thêm khó: "Ờ, vậy cho cậu này."

3

Hồng Quả Quả: "Cảm ơn rất nhiều, cảm ơn anh ạ."

Ngô Liêu: "???"

Những người khác đều giữ im lặng, Hồng Quả Quả cõng Apple xong nhanh chóng lùi ra sau mấy bước. Ngô Liêu quay lại, ngạc nhiên khi thấy đồng đội đứng cách mình 3 mét, sau đó đối diện với cái nhìn tín nhiệm của Momo, cảm giác kì quái bỗng chốc thăng hoa. Gã cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chúng ta không xông lên sao?"

4

"Đương nhiên là có rồi." Hồng Quả Quả cõng người chuồn ra sau lưng Momo: "Anh xông trước đi, bọn tôi theo sau."

Ngô Liêu: "?"

Chỉ Qua và Hồng Quả Quả lại lùi hai bước, Apple và Thanh Phong trên lưng họ cũng im thin thít.

2

Lúc này chỉ huy Momo nói: "Căn cứ vào phạm vi chiến đấu, cậu chạy sang bên trái đại khái sẽ kéo 10-18 con. Với lượng máu của cậu hiện giờ, chống đỡ tấn công của chúng trong 1 phút là không thành vấn đề. Thời gian để bọn tôi vào hang đại khái chỉ cần 1 nửa, 30 giây sau, cậu hãy dùng hết kĩ năng phòng ngự, giữ lại ẩn thân với lẩn trốn là được."

Ngô Liêu: "Ơ? Anh bảo em à?"

"Chứ không thì ai?" Momo thản nhiên nhìn gã: "Bọn tôi đều cõng người, máu cậu dày, còn có thể ẩn thân."

Ngô Liêu sửng sốt: "Thế lỡ em chết thì sao."

Túc Mạc: "Chết thì tìm chỗ nào rõ ràng một chút, trời sáng bọn tôi sẽ đi cứu cậu."

Ngô Liêu ngay lập tức nhìn sang Hồng Quả Quả, người kia mặt tỉnh như ruồi, cõng người tiếp tục rụt về sau.

2

Tác giả có lời muốn nói:

Hồng Quả Quả: Cơ hội là do bản thân tranh thủ được!

Apple: Buổi sáng uống đúng trà rồi.

2

Gấu Nhỏ: Hóa ra đây là kế hoạch của các cậu...

Ngô Liêu:???