Trong cảnh Làng Chài Đêm Khuya, ban đêm còn không tới nửa tiếng. Ngô Liêu không hiểu lắm, thấy Chỉ Qua theo vào thì nói: "Em có cần phải vào không?"
"Cậu canh ở bên ngoài đi." Túc Mạc cầm quyển trục chiếu sáng, soi tình trạng trong động. Dưới ánh sáng từ quyển trục, vết tích trên tường hiện rõ, xám xanh phân tầng, vết nông vết cạn.
Chỉ Qua đi vào: "Anh phát hiện ra gì rồi?"
"Hang động này ngang với mực nước biển bên ngoài, thậm chí nó còn bị thủy triều ảnh hưởng, khiến mực nước trong này cũng dao động." Túc Mạc vừa đi vừa chiếu từng vết: "Thấy mặt đá không?"
Chỉ Qua nhìn vách đá, phát hiện những dấu vết không quá rõ trên này.
"Đá ngâm trong nước biển sẽ có màu khác với đá chưa bị ngâm, chỗ này có một vệt rất rõ ràng, nếu thuận theo vệt nước này sẽ thấy nó cao bằng hòn đá chặn trước cửa hang." Túc Mạc nói tiếp: "Đá có chặn kín đến mấy thì chắc chắn vẫn sẽ có một ít nước biển thấm qua khe hở chảy vào hang động toàn xương kia. Điều này chứng tỏ cái gì?"
Chỉ Qua hiểu ra: "Một vài người nằm ở gần cái hang này sẽ có cơ hội tiếp xúc với nước biển."
Cô hiểu được ý của Túc Mạc, nơi này có vô số bộ xương, trừ khi dời hết toàn bộ đống xương đó đi, còn không họ rất khó kiểm chứng tình huống ở dưới này. Nhưng hòn đá đó lại cố tình chắn ở trước cửa hang, mục đích rõ ràng là để những người vào sau không thể tiếp xúc với nước biển.
Túc Mạc hỏi: "Có đạo cụ chai lọ nào không?"
Chỉ Qua mở túi đạo cụ: "Có đây, để em lấy thử ít nước."
Đám Hồng Quả Quả ở trên hoàn toàn không hay biết gì, đợi mãi mới thấy đám Momo thuận theo dây thừng leo lên, tay còn cầm một cái đạo cụ dạng bình.
Mấy người nằm dưới đất nhúc nhích tròng mắt, nhìn thứ trong tay Túc Mạc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe được triệu hoán sư lời ít ý nhiều ra lệnh: "Quả, mở miệng họ ra."
Apple: "?"
Hồng Quả Quả lập tức làm theo: "Anh lấy nước gì vậy?"
Túc Mạc: "Nước biển, thử xem sao?"
Trong game thực tế ảo, tất cả đều có kĩ năng bơi lội cơ bản, tình huống bị sặc nước là cực kì hiếm, chứ đừng nói là bị người ta mạnh mẽ cạy miệng ra rót nước biển vào. Đời này Thanh Phong chưa từng có trải nghiệm như thế, bị sặc cực kỳ khó chịu.
Thanh Phong mất một lát mới nói được: "Này có ổn không đấy? Lỡ uống xong em ốm thì sao?"
"Ai cũng thế mà, đằng nào cũng tốt hơn là không có thuốc chữa." Hồng Quả Quả nói: "Chỉ Qua ới, còn nữa không? Thanh Phong bảo muốn uống thêm bình nữa này."
Thanh Phong: "???"
1
Uống xong nước biển, ba người khó chịu một lúc lâu, đột nhiên Thanh Phong phát hiện tay mình có sức lực: "Hình như có tác dụng thật này, tay em cử động được rồi."
Apple hỏi: "Sao tôi vẫn chưa được?"
"Chắc là do uống chưa đủ đó, đợi chút, tôi xuống lấy thêm cho." Hồng Quả Quả đánh bạo dùng dây thừng trượt xuống, vừa xuống đã ngã vào đống xương, đành giãy giụa bám lấy vách đá rồi men theo đó chầm chậm tới chỗ cửa hang kia.
Momo trong hang còn đang quan sát những vật khác, y thấy vậy dứt khoát múc nước đi ra ngoài. Vừa mới cầm dây thừng đã nghe được tiếng gì đó ầm ầm trên đỉnh hang, sau đó một cái xúc tu khổng lồ đập thủng một lỗ, luồn thẳng vào trong khua khoắng.
Tiếng sấm đì đùng chui vào theo cái lỗ, nguy hiểm bùng phát trong chớp mắt.
Hồng Quả Quả bị đánh, đâm vào vách đá ngã xuống biển xương: "Cái đậu má! Sao nó còn thò được từ trên đó xuống vậy!"
Túc Mạc nghe tiếng chạy ra, thấy thế khựng lại, triệu hồi luôn hai con thú tới trợ giúp Hồng Quả Quả.
Nhưng cái xúc tu này hiển nhiên nhằm vào bọn họ, liên tục đập phá, quét rơi mấy người không thể cựa quậy ở trên xuống đống xương. Khó khăn lắm mới khôi phục được chút sức, Thanh Phong còn chưa đứng lên được đã ăn đòn, ngã cái rầm, không dậy nổi nữa.
"Chỉ Qua, Ngô Liêu tìm người, kéo bọn họ qua đây." Túc Mạc đá văng mấy khúc xương vướng víu trước cửa hang, nhường đường cho đồng đội, còn điều khiển mấy con thú triệu hồi tới khống chế xúc tu để tranh thủ thời gian.
Cái động xương này rất rộng, tìm người đã tốn thời gian, huống hồ là kéo người đó lên bơi qua đống xương tới vị trí cửa hang.
Hồng Quả Quả cách Apple khá gần, kéo hắn, men theo vách đá lội về phía trước: "Má! Cái này đánh đau thế."
Xúc tu luồn từ trên xuống hiển nhiên đã phá hủy trần hang, Túc Mạc ngửa đầu lên nhìn mới chú ý tới ở trên nóc thật ra có một chỗ chỉ có tảng đá che hờ, xúc tu va chạm là sẽ thủng. Thứ quỷ quái này hiển nhiên nhằm vào bọn họ, nó đuổi theo mùi tới tận bên này, sức tấn công là một cấp bậc hoàn toàn khác với Quái Ngư, bị đánh một cái là còn không tới 30% HP.
Túc Mạc quả quyết triệu hồi Gấu, để Gấu làm điểm tựa cho đồng đội giữa biển xương: "Qua đây, mau lên."
Ngô Liêu mỗi tay túm một người, chạy về phía trước.
"Ngô Liêu, lần đầu tiên tôi cảm thấy ông man như vậy." Thanh Phong cảm động nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi thừa nhận ông là thích khách đỉnh hơn Dưa Hấu."
4
Ngô Liêu: "... Cảm ơn, tôi vốn đỉnh hơn nó."
Chỉ Qua chạy bên cạnh gã, dùng kĩ năng dọn chướng ngại vật giúp Ngô Liêu: "Gấu không còn nhiều máu nữa, đi mau."
Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Chỉ Qua: "Chỉ Qua à, em cũng rất siêu."
1
Có sự yểm hộ của thú triệu hồi, nhóm bốn người đồng loạt ngã vào trong hang trước khi bị xúc tu sờ tới. Xúc tu mất mục tiêu, chuyển sang điên cuồng đập phá. Túc Mạc kéo bọn họ vào chỗ sâu hơn, đúng lúc có ao nước biển, cậu dứt khoát ném cả ba vào trong đó ngâm nước.
Lúc này Hồng Quả Quả mới có thời gian heal cho mọi người, đoàn 7 người cực kì chật vật, ngoài Momo vẫn khá khỏe mạnh ra thì những người khác gần như là hấp hối. Nếu thật sự phải đối mặt với cái xúc tu kia, chỉ e bọn họ không chống đỡ được bao lâu đã chết sạch.
"Nó là boss à? Không thể đánh được." Hồng Quả Quả nói: "Em mới bị nó quét có một phát đã có cảm giác tê tê như bị điện giật ấy."
"Không thấy nó có động tĩnh gì nữa." Chỉ Qua nói.
"Hết thời gian đêm tối rồi." Túc Mạc chỉ vào thanh nhiệm vụ, thời gian đêm khuya đã về 0, chuyển thành ban ngày.
[Ban ngày còn 01:59:02]
[<Làng Chài Đông Hải> dường như khôi phục sự bình yên.]
"Anh đi đâu vậy?" Hồng Quả Quả sửng sốt.
"Ra ngoài xem thử."
Túc Mạc đi thẳng ra khỏi hang, vừa ra ngoài đã thấy xúc tu vẫn còn ở trên nóc, nhưng không nhúc nhích. Thấy vậy, cậu càng thêm chắc chắn suy đoán trong đầu, mà đúng lúc này, Túc Mạc cũng liên tiếp nhận được thông báo tin nhắn, mở ra thì tất cả là tin của Úc Trăn.
Cậu mới trả lời một câu, đối phương đã gửi lời mời voice chat.
"Không sao chứ?"
Túc Mạc vừa kết nối đã nghe được giọng nói trầm thấp của Úc Trăn.
Rõ ràng mới chỉ không gặp nhau 2 tiếng, nhưng nghe được giọng anh, không hiểu sao Túc Mạc lại cảm thấy tảng đá trong lòng được đặt xuống.
"Không sao, bên bọn em coi như an toàn rồi."
"Bên anh thế nào? Trên biển..."
Úc Trăn nói: "Trên biển không có gì, vấn đề hiện tại là boss thế giới."
Hệ thống tin nhắn và cổng thông tin với bên ngoài khôi phục, nhưng kênh đoàn đội thì chưa. Túc Mạc và Úc Trăn trao đổi tin tức trong và ngoài, mới hiểu được cụ thể tình huống của cái nhiệm vụ kỳ văn này.
Boss thế giới có liên quan tới nhiệm vụ kỳ văn 5 sao Làng Chài Đông Hải, sau khi họ thả ra boss thế giới, bản đồ ở thế giới bên ngoài chịu ảnh hưởng cực lớn. Độ khó của Chủ Nhân Biển Sâu với các boss thế giới trước kia của Thiên Hoàn là một trời một vực, bên ngoài đánh gần một tiếng mà HP của nó mới mất 5%. Chẳng những thế, con bạch tuộc đó còn tới cứ điểm của bang Trái Cây, bắt đầu cướp đoạt số tài nguyên còn lại. Những tài nguyên này không chỉ có thể hồi máu, thậm chí còn tăng cường sức chiến đấu cho nó.
"Cứ điểm của bang Trái Cây bị cướp?" Túc Mạc rất bất ngờ.
Úc Trăn giải thích: "Chỉ còn một chút, hầu hết đã được vận chuyển đi rồi nên không phải vấn đề lớn."
Sức chiến đấu của Chủ Nhân Biển Sâu quá mạnh, một phần là kĩ năng của nó phức tạp, phần còn lại là do phòng ngự của nó quá cao, nó còn có thể cướp đoạt tài nguyên để hồi sức. Toàn bộ người chơi đang online đều nhận được nhiệm vụ [Đánh bại Chủ Nhân Biển Sâu], người chơi tụ tập ở làng chài Đông Hải mỗi lúc một đông, nhưng độ khó của con quái hoàn toàn không hạ xuống.
Trừ cái đó ra, cậu và Úc Trăn còn so sánh thử, tổng kết ra được vài tin tức.
1. Đêm tối và ban ngày sẽ thay phiên nhau, mỗi cái kéo dài 2 tiếng. Ban đêm, quái ở trong làng chài và boss thế giới bên ngoài đều sẽ mạnh hơn. Ban ngày, bên họ là khôi phục yên tĩnh, còn boss thế giới thì đứng im, có điều phòng ngự cực kì cao.
2. Nhiệm vụ chi nhánh của Vịt Nướng Mật thực chất là nhiệm vụ mở đầu để mở khóa boss khu vực Đông Hải, bọn họ hoàn thành nhiệm vụ bên này sẽ nhận được các thông tin tương ứng, cung cấp cho người chơi trên cả server để đánh bại boss thế giới.
Tóm gọn là nhiệm vụ của họ sẽ thu về thông tin của Chủ Nhân Biển Sâu, hoặc là cách phá giải phòng ngự của nó.
Đây không phải là nhiệm vụ kỳ văn bình thường, mà là một nhiệm vụ cho toàn server. Chỉ e từ khi đầu não yêu cầu họ tách đoàn, nó đã định để tổ nhiệm vụ và tổ đánh boss thế giới cùng hợp tác. Mà kỳ văn này lại không phải kỳ văn duy nhất, chỉ cần chưa có tiên phong thì người chơi ở ngoài vẫn có thể làm nhiệm vụ chi nhánh để tìm kiếm cơ hội kích hoạt cảnh đặc biệt.
Nói chung, phải làm xong nhiệm vụ kỳ văn này thì boss thế giới mới trở nên đơn giản.
Úc Trăn: "Nhiệm vụ mở đầu... Rất có thể mọi người đã nhảy cóc, bỏ qua một phần cốt truyện nên mới kích hoạt boss sớm."
Túc Mạc nghe vậy sững sờ: "Vậy thì bọn em phải trở lại chỗ ban đầu, có thể đã bỏ sót cốt truyện nào đó."
"Hẳn là vậy." Úc Trăn nói: "Sau khi có sự đồng ý của Vịt Nướng, bọn anh đã lấy được danh sách nhiệm vụ chi nhánh. Nhưng không chắc có cần làm theo trình tự hay có quy luật gì không, độ khó rất lớn, có vài đoàn tinh anh đã xuất phát, nhưng tạm thời mọi người vẫn là đội có hi vọng nhất."
Túc Mạc nghe đến đây, trong lòng có một ý tưởng kì lạ: "Anh nói là boss cướp tài nguyên ở cứ điểm rồi đứng yên? Nó xông vào khu vực an toàn?"
"Đúng." Úc Trăn thoáng suy tư, sau đó nói tiếp: "Cứ điểm Đông Hải sản xuất rất nhiều loại tài nguyên vật liệu, bọn anh không thể xác định rốt cuộc nó bị hấp dẫn bởi cái gì, nhưng trước mắt thì tất cả những thứ còn lại trong đó đã bị càn quét."
Túc Mạc cau mày: "Nếu em nhớ không nhầm thì làng chài Đông Hải cách thành Lạc Nhật không xa?"
"Đúng rồi, khá gần, truyền tống thì chắc tầm 2-3 phút. Boss không truyền tống được, có người chơi ngăn cản nữa, để nó tới được đó tối thiểu cũng mất một tiếng."
Túc Mạc à một tiếng: "Có thể nó sẽ vào thành Lạc Nhật."
Rồi cậu hỏi tiếp: "Boss sao rồi?"
Úc Trăn: "Không nhúc nhích, nhưng phòng ngự cực kì cao, bọn anh gần như không đánh được mấy máu, trước đó còn không thể tới gần nó, cận chiến gần như vô dụng, bị xúc tu của nó đánh trúng đều nhận trạng thái Chết Lặng."
"Chết Lặng?" Túc Mạc liếc nhìn hang động: "Hay anh thử ném nó xuống biển rồi đánh xem? Biết đâu có hiệu quả."
Úc Trăn nghe vậy nhìn đám người chơi xung quanh còn đang cố đánh quái, lại nói: "Sắp đến giờ rồi, ban ngày có 2 tiếng đúng không?"
Túc Mạc nhìn đồng hồ: "Vâng... Lát nữa em phải offline, chắc tiến độ bên này không nhanh được."
Cậu đột nhiên nhớ ra: "À anh, hay là lát nữa anh vào nick em xem thử đi."
Úc Trăn nghe ra chút vui vẻ trong giọng thiếu niên, không kìm lòng được nói: "Ừ."
Trong động xương, ba người ngâm nước biển dần khôi phục tri giác.
Hồng Quả Quả thò đầu ra khỏi cửa hang, phát hiện đại ca đứng ngay bên ngoài, còn không nhúc nhích. Y nhỏ giọng hỏi Chỉ Qua: "Anh ấy đang làm gì vậy, sao không nhúc nhích?"
"Hệ thống bạn bè khôi phục rồi, em mới nhận được tin nhắn từ ngoài." Chỉ Qua suy tư vài giây: "Chắc là đang nói chuyện với người bên ngoài."
Ngô Liêu cũng tò mò: "Nói chuyện với ai vậy, nói gần hai mươi phút rồi."
Hồng Quả Quả nghe vậy nghiêng đầu nhìn Ngô Liêu: "Còn ai nữa, chắc chắn là anh Hành rồi."
"Gì cơ gì cơ?" Thanh Phong đỡ tường đứng dậy, cơ thể cậu ta đã dần khôi phục cảm giác: "Đại ca đang nấu cháo điện thoại với người khác?"
Bánh Gấu Nhỏ: "...?"
Apple thở dài: "Sắc đẹp hại người mà."
"Buôn chuyện xong chưa? Có thể nhúc nhích không? Thích khách theo tôi ra ngoài tìm manh mối, lát nữa tôi còn offline ăn cơm." Túc Mạc đổi sang kênh đoàn đội, nhìn Apple và Gấu Nhỏ vẫn còn trong ao nước, giải thích sơ lược với họ tình huống bên ngoài. Đám người nghe xong choáng, không ngờ boss thế giới ở bên ngoài lại móc nối với họ.
Hồng Quả Quả nói: "Vậy anh tranh thủ còn đang là ban ngày thì ăn cơm sớm đi."
Thanh Phong: "Đúng đúng đúng, anh ăn sớm rồi về bảo vệ bọn em."
Túc Mạc: "... Chưa tới giờ cơm."
Hồng Quả Quả: "Mình ăn sớm được mà."
"Từ từ... Đại lão." Apple giờ mới có phản ứng: "Bang bọn tôi bị trộm sạch á?"
"Không, nghe nói là trong cứ điểm chỉ còn một ít tài nguyên thôi." Túc Mạc thản nhiên nói: "Trộm xong cứ điểm của các cậu chắc nó sẽ tới thành Lạc Nhật."
"Tới thành Lạc Nhật làm gì?"
Túc Mạc giải thích: "Gần thành Lạc Nhật có cứ điểm của các bang khác, mà bản thân thành Lạc Nhật cũng có không ít tài nguyên. Mọi người đã lên kênh thế giới truyền tin rồi, để người chơi trong thành sơ tán tài nguyên trước."
Hồng Quả Quả đột nhiên nhớ ra: "Vãi nồi!? Thành Lạc Nhật, khoan... Em còn mười cái quầy hàng đang để clone treo máy bên đó!!"
Làng chài Đông Hải, Chủ Nhân Biển Sâu leo lên núi xong bất động, trên đường mòn có một đống người chơi đang tấn công.
Úc Trăn kết thúc trò chuyện với Túc Mạc, thuật lại tình huống cho nhóm Đạp Vân Trung: "Chắc là sẽ còn phải chờ tiến độ của họ trong đó, giờ chỉ có thể nghĩ cách chặn nó lại thôi."
"Vậy boss này xử lý sao?" Đạp Vân Trung hỏi.
Úc Trăn xem khoảng cách từ bên này tới biển: "Thử biện pháp của Momo đi."
Đoàn tinh anh bên ngoài cứ điểm Đông Hải đã cạn mana mà con bạch tuộc khổng lồ này vẫn trơ ra đấy không mất một giọt máu. Biết bao nhiêu người chơi trên khắp server đều tụ tập hết ở đây mà cũng không đánh nổi con boss. Lúc nó còn nhúc nhích thì có thể đánh, nó bất động thì ngang với tường đồng vách sắt. Mấy đoàn trưởng đoàn tinh anh tập trung lại, các bang đã tạm thời ngừng chiến, không tranh đoạt, đồng tâm hiệp lực nghĩ cách.
Đúng lúc này, tổ quản lý ở tuyến đầu truyền tới tin tức ---
"Các đại lão bảo có cách rồi, phải ném con quái này vào trong biển."