Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài

Chương 120: Chu Khoa



Úc Trăn vừa nói xong, kênh thống nhất đã nhốn nháo, dường như không ai ngờ người chỉ huy trong thời gian qua là Momo. Đại Ma Vương Momo quá nổi tiếng trên diễn đàn, không ít người biết thiên phú chỉ huy của cậu ở mảng pve. Nhưng chỉ huy 10 người 20 người khác với chỉ huy 20 đoàn, 100 đoàn, chỉ cần nền tảng tâm lý không vững hoặc chủ quan lơ là, chắc chắn sẽ khiến tất cả đoàn tinh anh thanh toán cho sai lầm của mình.

+

Từ lúc Thiên Hoàn ra mắt đến nay, có vô số chỉ huy xuất hiện, nhưng chỉ huy có thể chỉ đạo chiến trường, để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta lại vô cùng ít.

"Vãi, biết là Momo chỉ huy phó bản rất siêu, nhưng không ngờ cậu ta còn có thể chỉ huy nhiều mặt trận."

"Trước đó chỉ là nghe nói thôi, đây là lần đầu tiên em đánh boss cùng anh ấy, không biết nói thế nào, kiểu rất là khác lạ ấy."

"Ổng đang đánh boss nhỏ trong cảnh nhiệm vụ mà? Sao còn có thời gian ra ngoài vậy?"

"Chạy hai chỗ luôn, không hổ là Đại Ma Vương."

5

...

Kênh thống nhất vô cùng náo nhiệt, bàn tán không ngớt. Úc Trăn nói xong nhắn riêng với Đạp Vân Trung, giao việc dọn dẹp cho hắn, lại xin chức đoàn trưởng của Vịt Nướng Mật, đá hết những người không liên quan ra, để lại ID của đúng 10 người bọn họ.

Thảo luận ở kênh phụ cận vẫn còn đang tiếp tục.

Hồng Quả Quả lại hỏi: "Vậy là anh với Quy Chân Phản Phác chỉ là hàng xóm thôi à?"

Túc Mạc dời mắt khỏi Úc Trăn, đáp: "Hàng xóm. Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?"

"Em tò mò thôi mà, hãy tha thứ cho trái tim hóng hớt của một thương nhân." Hồng Quả Quả thở dài: "Bình thường anh không đọc chat của bọn em à? Trên diễn đàn ấy, trong khu tám chuyện có cái là tòa đồng nhân, chỉ cần là đại lão có chút danh tiếng trong game đều sẽ có một tòa. Anh thì hay rồi, một mình anh ba tòa."

Túc Mạc kinh ngạc nhìn y: "Ba tòa?"

Cậu đọc chat chỉ là lướt qua tóm lược nội dung, mấy kết nối diễn đàn Tinh Võng đều bị bỏ qua.

Hồng Quả Quả: "Một cái ship anh với Quy Chân Phản Phác, một cái ship anh với anh Hành, cái còn lại là all anh, CP gì cũng có."

1

Túc Mạc nghe đến đó, không khỏi liếc trận pháp sư một cái: "... Rồi sao? Cậu đọc những cái đó làm gì?"

Hồng Quả Quả bị hỏi: "... Thì đọc thôi, đọc cho biết cho vui."

2

Y lại bổ sung: "Anh cứ nói chứ, tác giả kia viết hay lắm á, đọc một hồi dễ bị kéo lên."

Túc Mạc: "Ồ, thế cậu lên rồi à?"

Hồng Quả Quả: "Em ở dưới*."

*Joke ở đây theo ý hiểu của tui là: Túc Mạc hỏi Hồng Quả Quả "lên" thuyền rồi à, Hồng Quả Quả lại nói vẫn "ở dưới" aka chưa lên - không ship, hoặc "lọt hố chưa trèo được lên". Nghĩa thứ 3 có thể là câu của Túc Mạc có thể hiểu lệch thành Hồng Quả Quả nằm trên à, Hồng Quả Quả mới đáp không ổng là bot. Nên Thanh Phong mới ba chấm không biết nói gì =))))

Thanh Phong: "..."

Apple không nhịn được nhìn về phía "Quy Chân Phản Phác" và Hành Chỉ Vô Câu, tự dưng thấy đúng là tò mò hại chết quỷ. Rốt cuộc hai người này còn quan hệ gì mà những người khác không biết nữa? Còn đặc sắc hơn cả tiểu thuyết.

Cả đội nhanh chóng tập trung lại, bên ngoài chỉ có 3 người là Hành Chỉ Vô Câu, Vịt Nướng Mật và Cá Mặn Không Cần Muối. Theo kịch bản mới, bọn họ phải tìm được Lưu Đại, nhờ Lưu Đại chèo thuyền tiến vào cảnh nhiệm vụ. Đoạn giết boss trước đó, tuy ba người ở ngoài nhưng vẫn nhận được phần thưởng, có vẻ như nhiệm vụ kỳ văn đoàn đội là thưởng chung, chỉ cần ở trong đoàn thì sẽ có phần.

Cái này khiến Vịt Nướng và Cá Mặn rất ngại, hình như họ không làm gì đã được phần thưởng quá phong phú.

Túc Mạc: "Bên ngoài cũng không dễ dàng, boss thế giới rất khó đánh."

Cậu lại nói: "Làm nốt nhiệm vụ này đi, chắc sắp xong rồi."

Về cảnh nhiệm vụ cũng không có việc gì làm, những người còn lại dứt khoát giúp ba người tìm Lưu Đại. Cũng may sau khi hoàn thành nhiệm vụ đánh giết, NPC trong làng chài và manh mối nhiệm vụ rõ ràng hơn nhiều, cuối cùng họ tìm được Lưu Đại đằng sau một ngọn núi. Vị trí rất kín đáo, may mà có Túc Mạc biết rõ địa hình dẫn đường, nếu không rất khó tìm ra.

Từ miệng Lưu Đại, bọn họ biết được bí mật của làng chài. Hóa ra chỗ đám Túc Mạc đang ở là bí cảnh, trong bí cảnh cũng có dân làng sinh sống, bọn họ lừa gạt dẫn người vào bí cảnh, cuối cùng để những người đó trở thành vật tế cho Chủ Nhân Biển Sâu.

Lưu Đại là một dân làng hiếm hoi còn tình người, biết họ muốn cứu đồng đội thì xung phong lái thuyền vòng ra sau, đưa họ vào bí cảnh.

Lúc này Túc Mạc mới phát hiện, Lưu Đại vốn luôn ở đây. Nếu lúc ấy cậu gửi một phần bản đồ trong bí cảnh cho Úc Trăn thì có lẽ Úc Trăn đã tìm được Lưu Đại, sau đó tập hợp với họ trong nhiệm vụ, đánh boss sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đây mới là phương pháp chính xác.

Chỉ tiếc bọn họ thả ra boss thế giới quá sớm, đám Úc Trăn bị Chủ Nhân Biển Sâu thu hút nên mới không vào núi tìm Lưu Đại.

Nghĩ đến đây, Túc Mạc lại nhìn ba người đang chuẩn bị lên thuyền rời đi.

Vịt Nướng nói: "Vậy bọn tôi lên thuyền trước nhé, các cậu đổi tài khoản đi, lát tập trung trong bí cảnh."

Úc Trăn lên thuyền, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Túc Mạc, người kia lại lập tức nhìn đi chỗ khác.

Con ngươi anh hơi thẫm lại, nhưng không nói gì.

Túc Mạc cúi đầu, đến khi ngẩng lên, thuyền đã đi xa.

Hồng Quả Quả hỏi: "Anh, mình đổi tài khoản à?"

"Ừ." Túc Mạc lơ đãng nhẹ nhàng thở ra.

Đi thuyền vào bí cảnh, lúc Túc Mạc đổi sang tài khoản Momo, có vẻ như thuyền cũng đã cập bến, kênh đoàn đội có thể sử dụng. Đợi chừng 10 phút, mọi người tập trung đông đủ rồi bắt đầu làm nhiệm vụ cuối. Đánh xong boss, nhiệm vụ không còn quá nhiều tính khiêu chiến, cái khó duy nhất là phải làm dân làng tỉnh ngộ, cho họ biết bí mật của Chủ Nhân Biển Sâu. Do bối cảnh nhiệm vụ và tín ngưỡng của ngư dân với quái vật đã in sâu vào trong tư tưởng, bọn họ chỉ có thể dùng các điều kiện hiện có làm ngư dân tỉnh táo lại. Những ngư dân hại người vì Chủ Nhân Biển Sâu đã biến thành quái vật biển xấu xí, cả đời không thể lên bờ, chỉ có thể vật vờ dưới đáy biển.

Một hồi vận động, đánh thức lương tâm, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ kỳ văn [Làng Chài Đông Hải].

Làm xong lại có phần thưởng, tất cả nhận được thưởng ở vòng này là [Quà tặng của ngư dân Đông Hải].

Nhiệm vụ kỳ văn 5 sao, làm xong có hai rương kỳ văn, cũng không quá tệ, còn mở khóa quyền vào bản đồ đặc biệt [Bí cảnh làng chài].

Hồng Quả Quả sốc: "Vậy chẳng phải là về sau luôn có thể tới đây câu Cá Tiểu Phúc?"

Apple: "Ông tưởng Cá Tiểu Phúc dễ câu lắm hả, không xem cốt truyện mới cập nhật à? Tỉ lệ câu là 0.0001%."

Hồng Quả Quả lập tức quay sang Momo, nhìn Thần tài của mình: "Anh, có muốn làm mối bán sỉ Cá Tiểu Phúc không?"

1

Túc Mạc đang sờ kỹ năng Cung Vạn Tượng, nghe vậy hững hờ đáp: "Rảnh rồi tính sau."

Không phải lần nào Cung Vạn Tượng cũng ra được may mắn. Lần này Túc Mạc lại lấy được một thuộc tính cậu chưa từng thấy, gọi là [chuyên tâm]. Chuyên tâm là thuộc tính chính diện thường dùng cho kỹ năng sinh hoạt, nó giúp tăng xác suất thành công khi rèn đúc/luyện chế, là một thuộc tính không thể thiếu cho các nghề sinh hoạt. Nhưng xác suất xuất hiện rất thấp, chỉ khi đang giác ngộ cái gì đó thì nó mới xuất hiện.

Nhận được thuộc tính chính diện hiếm có này, Túc Mạc thấy khá là mới lạ, dứt khoát mở luôn hai cái rương.

[Quà tặng của ngư dân Đông Hải] mở ra được một món trang bị pve cấp 80.

Túc Mạc hỏi: "Nhiệm vụ kỳ văn cũng ra trang bị à?"

"Có chứ, em nhớ có cái thông báo tuần từng ghi hệ thống kỳ văn là gộp chung, nó chỉ ghi anh đánh phó bản kỳ văn dễ ra trang bị pve hơn chứ không nói là nhiệm vụ kỳ văn không ra." Thanh Phong ngẫm nghĩ rồi tiếp tục: "Em nhớ mấy đại lão không hên lắm ít khi đánh phó bản, trang bị chủ yếu là đổi, hoặc là làm nhiệm vụ, nhiều đường để kiếm mà."

Trang bị pvp của Túc Mạc đã đủ, nhưng pve vẫn thiếu mấy món. Lần trước ở Ngục Tù Cơ Quan kiếm được một cái, không ngờ nhiệm vụ kỳ văn cũng có.

Thuộc tính của cái này cũng không tệ, vừa hay dùng được cho triệu hoán sư, cũng nằm trong nhu cầu của Túc Mạc, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.

Nhìn [Bí bảo của Chủ Nhân Biển Sâu] còn lại trong túi, Túc Mạc dứt khoát mở luôn. Lần này ra một món khá lạ, là vật liệu cậu chưa thấy bao giờ. Nó tên là [Nguyệt Mị], vật liệu vàng có cấp bậc cao nhất.

[Nguyệt Mị: Tinh hoa của trăng, vật liệu rèn đúc cực kỳ quý hiếm.]

Vật liệu cao cấp rơi ra đều sẽ có trong kho dữ liệu chính thức của Thiên Hoàn, tra một cái là biết công dụng, mà hơn nửa vật liệu cao cấp đều có thể giao dịch. Ví dụ như vật liệu rèn đúc, phần thông tin sẽ có đánh dấu thuộc tính hoặc là ghi chú dùng cho món nào, để tiện cho người chơi lựa chọn vật liệu thích hợp với bản thân khi rèn vũ khí trang bị. Nhưng cái [Nguyệt Mị] này chỉ có một câu giới thiệu, không có bất cứ nhắc nhở nào khác.

Úc Trăn thấy vẻ mặt Túc Mạc dần nghiêm túc, dường như là khó hiểu chuyện gì đó, bèn chủ động hỏi: "Sao thế?"

"Em mở ra một vật liệu rất lạ, còn cấm giao dịch." Túc Mạc gửi thông tin cho Úc Trăn xem, quay sang đã thấy trận pháp sư đứng ngay sát mình. Cậu vô thức lùi lại nửa bước: "Trong kho dữ liệu không có thông tin."

Úc Trăn để ý thấy động tác của Túc Mạc, sắc mặt vẫn như thường: "Có hai trường hợp không có thông tin, một là vật liệu quý hiếm dùng cho cách chơi nào đó trong tương lai, hai là vật liệu toàn năng, nó có thể dùng cho bất cứ món đồ nào."

Anh nói tiếp: "Vật liệu rèn đúc, câu này là nhắc nhở, vậy trường hợp thứ hai có khả năng cao hơn."

Túc Mạc hơi ngập ngừng: "Vật liệu toàn năng? Tức là món nào cũng dùng được."

Úc Trăn: "Đại loại vậy."

Thấy Túc Mạc mở rương, những người khác cũng liên tiếp mở, có người mở ra trang bị, có người mở ra đạo cụ kỹ năng, cũng có người mở ra trứng thú cưng.

Kênh đoàn đội náo nhiệt vô cùng, Túc Mạc chú ý thấy Úc Trăn không nói gì, nghĩ đến bầu không khí xấu hổ vừa rồi, cậu chủ động hỏi: "Anh mở ra gì vậy?"

Úc Trăn nghiêng đầu nhìn cậu, gửi hai thứ mình mở được cho Túc Mạc xem, một món trang bị và một kĩ năng.

Trang bị cũng là món pve đang thiếu, kĩ năng là cường hóa công kích khi nửa máu.

"Cái này chắc là không cần tẩy..." Túc Mạc đang nhìn, chợt nghe tiếng nhắc nhở, hóa ra đã tới 11 giờ.

Cậu không kịp giải thích, vội vàng offline, vừa mới ra khỏi game, nghiêng đầu đã thấy Úc Trăn bên cạnh đang tháo mũ đăng nhập xuống.

Chơi game lâu, dễ quên vài việc lặt vặt.

Ví dụ như từ tối qua đến giờ, Úc Trăn vẫn ở trong nhà cậu chưa về.

Túc Mạc nói: "Hình như Nhạc Nhạc đang nấu cơm trưa, để em qua xem."

Úc Trăn: "Ừ."

Túc Mạc vội vàng đứng dậy, đột nhiên thấy choáng, trước mắt đen kịt khiến cậu không đứng vững. Một bàn tay lập tức đỡ lấy cậu, giong nói quan tâm cũng vang lên ngay bên cạnh.

"Em không sao chứ?" Úc Trăn cau mày, lo âu nhìn Túc Mạc.

Túc Mạc mất một lúc để trả lời: "Không sao, tại đứng lên nhanh quá thôi."

Cậu ngồi lâu rồi đứng lên dễ bị hoa mắt chóng mặt, vừa rồi vội quá nên quên việc này.

Túc Mạc: "Để em vào xem."

Úc Trăn ngồi trở lại ghế sô pha, nhìn nam sinh đi vào nhà bếp, ánh mắt trở nên nặng nề.

Tất nhiên anh sẽ nhận ra, ví dụ như từ sáng Túc Mạc bắt đầu né tránh anh, hay ở trong game lúc thì nhìn lén, lúc thì né tránh ánh mắt. Ngay cả vừa rồi khi tháo mũ đăng nhập, chút cảm xúc chợt lóe lên trong đôi mắt thiếu niên.

Túc Mạc đang tránh né anh ư?

1

Nhạc Nhạc làm xong đồ ăn cho ba người, Túc Mạc muốn hỗ trợ bưng thức ăn thì bị người máy ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể đi lấy ít đồ ăn kèm.

Lúc ra ngoài, Úc Trăn đang ngồi trên ghế sô pha, hình như đang đọc báo trên quang não. Ánh mắt Túc Mạc lại không khống chế được quan sát anh, từ đôi tay đang cầm quang não cho tới khuôn mặt, lơ đãng là nhớ lại cảnh trong mơ nồng nàn đêm qua. Cậu lên tiếng: "Anh Trăn, ăn cơm thôi."

Úc Trăn thu hồi ánh mắt, nhìn mâm cơm đã dọn ra bàn, lời từ chối kẹt trong miệng.

Cuối cùng vẫn ở lại ăn cơm.

"Túc Mạc, chiều nay cậu muốn tới trường à?" Nhạc Nhạc nhìn về phía Túc Mạc: "Để tớ hẹn xe bay."

Túc Mạc nghe vậy, hỏi lại: "Đơn xin nghỉ của tớ đã được duyệt chưa?"

Nhạc Nhạc nói: "Đã được duyệt. Cậu có 5 ngày nghỉ, cộng với 2 ngày cuối tuần là 7 ngày."

Úc Trăn: "Em xin nghỉ à?"

"Vâng, thứ 4 em có lịch khám sức khỏe. Có vài mục kiểm tra xong sẽ không thoải mái lắm, với cũng cần thời gian để nghỉ ngơi chuẩn bị nữa."

Cứ một thời gian cố định Túc Mạc sẽ đi kiểm tra sức khoẻ, trước đó là ba tháng một lần, về sau đổi thành nửa năm một lần. Mỗi lần khám sức khỏe với Túc Mạc là một lần giày vò, có vài cái đơn giản, nhưng có vài cái khám xong sẽ rất khó chịu, thế nên cậu luôn xin nghỉ để thời gian cho mình điều chỉnh.

Lần khám này đã xác nhận trước với bác sĩ Ngô, có vài mục cần khám sâu, bác dặn Túc Mạc để sẵn thời gian.

"Chiều còn phải tới trường một chuyến bàn giao số liệu cho đàn anh."

Túc Mạc nghỉ một tuần nên phải sắp xếp mọi chuyện, để tránh làm trễ nải tiến trình thí nghiệm.

Nhạc Nhạc nhận lệnh của cậu chủ, mở kênh đặt lịch xe bay, chuẩn bị hẹn xe: "Giờ hẹn xe là?"

Túc Mạc đang định nói, Úc Trăn ngồi cạnh đã mở miệng: "Vậy để anh đưa em đi."

"Buổi chiều anh không có việc, đưa em đi rồi đưa về luôn."

Úc Trăn nói: "Làm phiền em từ tối qua đến giờ, chiều nay làm tài xế cho em coi như trả ơn."

Đã nói tới như vậy, Túc Mạc cũng không tiện từ chối, bèn đồng ý.

Chỉ là đồng ý rồi, cậu lại cảm thấy quan hệ của hai người dường như có hơi quá xa cách.

Rõ ràng hồi trước anh Trăn nói giữa cả hai không cần phải rạch ròi như vậy...

-

Buổi chiều, hai người không vào game mà tới đại học Thủ Đô.

Sau khi đến nơi, Túc Mạc vội vàng tới phòng thí nghiệm chỉnh sửa số liệu. Lúc cậu tới đàn anh không có ở đây, cậu đành phải nhắn tin, lúc đi ra thì thấy Úc Trăn đang đứng ở hành lang ngoài phòng thí nghiệm, nhìn bảng thông báo điện tử. Dáng anh cao thẳng, mặc quần tây áo sơ mi trắng càng khiến phần eo thẳng mà đẹp. Dù chỉ xa xa đứng đó, khí chất lạnh thấu xương độc nhất vô nhị trên người đã khiến Úc Trăn giống một thợ săn đang thủ thế đợi thời cơ, từng giây từng phút uy hiếp bốn phía.

Úc Trăn không nói gì thiếu mất sự dịu dàng, sắc bén như lưỡi dao.

Túc Mạc nghĩ đến đây, ánh mắt dừng ở cánh tay anh, dường như đường cong thon gầy lạnh lẽo lại đầy sức mạnh trong giấc mơ đang ở ngay trước mắt.

"Xong rồi à?"

"Túc Mạc?"

Túc Mạc sực tỉnh, phát hiện đối phương đang nhìn mình. Trong thoáng chốc, tim cậu đập điên cuồng, một cảm giác không tên dâng lên từ lồng ngực, thuận theo thực quản bò lên trên, khiến cậu cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

1

Bỗng nhiên, cậu quên phải nói chuyện.

Sự im lặng lan tràn giữa hai người. Đúng vào lúc này, tiếng quang não rung nhắc nhở cậu.

"Đàn anh không có trong phòng thí nghiệm, em có thẻ dữ liệu phải giao tận tay anh ấy." Túc Mạc cầm quang não, thấy tin nhắn của đàn anh Chu: "Hình như cũng không xa lắm, anh ấy đang ở trong tiệm của anh họ, nhờ em lát nữa về thì qua đó đưa."

Úc Trăn lại hỏi: "Đi luôn à?"

Túc Mạc chỉ máy tính bảng trong tay: "Số liệu cần được bảo mật, em phải qua chỗ giáo sư nộp tài liệu."

Nộp tài liệu xong cũng đã hơn 4 giờ.

Mỗi lần nói chuyện phiếm với thầy hướng dẫn, đối phương kiểu gì cũng sẽ quan tâm cuộc sống của Túc Mạc, hỏi cậu tình trạng sức khỏe ra sao, hỏi gần đây có gặp vấn đề gì không, như một vị phụ huynh hiền từ, cứ thế nói hơn nửa ngày. Túc Mạc đã quen, nếu là bình thường cậu có thể ngồi nói chuyện với thầy rất lâu, nhưng hôm nay rõ ràng Túc Mạc không được tập trung.

Giáo sư nheo mắt nhìn học trò, hiếm khi thấy Túc Mạc thất thần: "Sao vậy?"

Túc Mạc đối diện với ánh mắt của thầy: "Em có bạn đang đợi ạ."

Thầy hướng dẫn sửng sốt, cười nói: "Vậy mau đi đi, để người ta chờ lâu không tốt đâu."

Túc Mạc đứng dậy chào tạm biệt, đặt lá trà mang tới lên bàn làm việc của giáo sư.

Đợi nam sinh đi khuất, giáo sư bước tới trước cửa sổ, nghiêng người nhìn xem. Ông thấy Túc Mạc ra khỏi cầu thang, đi tới chỗ người đàn ông đứng cách đó không xa, hai người hình như nói gì đó.

"Làm gì thế? Trò cưng của ông vừa mới tới tìm ông mà đúng không?" Một vị giáo sư vừa bước vào hỏi.

Thầy hướng dẫn rời mắt khỏi hai người kia: "Đi rồi, thanh niên thì nên có bạn có bè, không nên cả ngày ru rú trong phòng thí nghiệm."

Vị giáo sư kia cười nói: "Học sinh của tôi mà tích cực được như Túc Mạc, tôi đã không phải đau đầu cả ngày chỉ lỗi luận văn cho chúng nó."

Thầy hướng dẫn cười: "Uống trà không?"

-

Phố Hàng Rong cách đại học Thủ Đô không xa, đi ra ngoài rẽ mấy bước đường là tới. Úc Trăn đi tìm chỗ đỗ, Túc Mạc cầm thẻ dữ liệu vào trong cửa hàng. Cậu rất hiếm khi tới đây, chủ yếu là linh kiện trong tiệm quá đắt, linh kiện cậu muốn mua hầu hết đều có thể kiếm được ở vựa ve chai vùng ngoại ô.

Vừa vào tiệm đã gặp học sinh làm thêm tới hỏi thăm, sau đó chỉ đường cho cậu: "Đàn anh đã dặn trước rồi ạ, nói là anh tới thì có thể ra đằng sau tìm anh ấy, anh ấy đang sửa máy."

Túc Mạc đi theo chỉ dẫn của cậu trai kia, vừa vào thì thấy đàn anh Chu đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quần áo ở nhà.

Người kia trông rất trẻ, thấp hơn đàn anh một chút, rất thanh tú, chỉ là đôi mắt có sự tính toán khôn khéo.

5

Y cầm máy tính bảng xem sổ sách: "Không ổn nha em họ, linh kiện này 300 tinh tệ, chú mày lại viết 350, tính lừa anh hả?"

Nghe thấy giọng này, Túc Mạc khựng lại, quen quá.

2

Đàn anh Chu nói: "Lừa ông làm gì, linh kiện 300, phí lắp ráp 50."

Đàn anh vẫy tay với Túc Mạc.

Người kia vẫn không rời mắt khỏi màn hình điện tử, lải nhải: "Mày ăn cướp đấy à? Những 50, mấy đứa trong tiệm anh cũng không đòi đắt như mày."

Đàn anh Chu: "Vậy ông đi mà tìm chúng nó, bọn tôi luôn lấy giá đó."

Người kia lại nói: "Hay là thế này đi, tính chung phí lắp ráp, anh cho mày tổng cộng 450 được chưa."

Đàn anh Chu: "Ok ok."

Thấy Túc Mạc tới, đàn anh kéo cậu qua giới thiệu với người đàn ông: "Anh, đây là đàn em cộng tác với em, cậu nhóc thiên tài mà hồi trước em kể ấy. Túc Mạc, đây là anh họ anh, Chu Khoa."

Chu Khoa quay sang, thấy đàn em của em họ nhìn mình thì nhiệt tình giơ tay: "Chào em chào em, anh là Chu Khoa, chủ tiệm Phố Hàng Rong, em cứ gọi là anh Chu được rồi."

1

Ánh mắt Túc Mạc trở nên kì lạ, cuối cùng bắt tay với y ---

"Chào anh, em là Túc Mạc."