Bàn Về Một Trăm Cách Làm Rớt Tiết Tháo

Chương 2





[Quy tắc của kỵ sĩ] Điều cuối cùng: "Thân là kỵ sĩ của công chúa, phải bảo vệ công chúa dù có phải hy sinh cả mạng sống của mình, nhưng bất kể là kỵ sĩ nào cũng không thể có tình cảm ngoài sự tôn sùng và tôn kính đối với công chúa."
Dạo gần đây Milleres rất buồn bực, dạo này công chúa của hắn khổ luyện cơ ngực, hơn nữa dường như có hiệu quả rồi! Đây mới là điều đáng sợ.

Ngươi có thể tưởng tượng ra một công chúa không có ngực nhưng lại có cơ ngực không? Nhưng vì sao cho dù công chúa của hắn không ngực ngốc nghếch, hắn vẫn hy vọng công chúa có thể thích mình nhỉ? Milleres chán chường nghĩ thầm.

Chắc do sống chung quá lâu đi.

Hắn đã bắt đầu theo bên người công chúa từ lúc 8 tuổi.

Lúc đó công chúa mới 3 tuổi, mỗi ngày đều chảy nước miếng, gây rối khắp nơi.

Khả năng nghịch ngợm gây sợ có thể vượt mặt cả mười hai vị ca ca của nàng.

Mỗi ngày hắn đều làm mặt than bắt công chúa về, sau đó thuận tay đánh mấy cái vào mông nhỏ của nàng, lực rất nhẹ, nhưng mỗi lần tiểu ác ma đều sẽ khóc.

"O oa oa oa oa oa......!Tên ngu ngốc luôn trưng cái mặt than ra là muốn doạ tiểu bằng hữu của ta sao?!" Công chúa lúc 5 tuổi nói như vậy.


Milleres rất khó hiểu, chẳng lẽ mỗi lần công chúa đối nghịch với hắn cũng là vì mặt than của hắn sao? Mặt than thì có gì là sai chứ?! Hắn cũng có muốn mặt than đâu!
Sau đó, dưới dâm uy của công chúa, hắn bắt đầu học cười.

Mỗi lần hắn cười, công chúa và các bằng hữu của nàng đều cười ha ha và chạy khắp bốn hướng, kêu la: "Ác ma giết người! Giết người rồi!"
Lúc trước hắn còn tưởng vì hắn cười quá cứng nhắc, sau lại phát hiện, bất kể là hắn có cười thật sự như thế nào thì công chúa và bằng hữu của nàng đều tản ra xung quanh như chim sợ cành cong.

Hắn biết là công chúa đang trêu hắn.

Nhưng hắn không thể tức giận, khi đó hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử 11 tuổi, mặc dù ngoài mặt rất nghiêm túc, nhưng hắn vẫn có một trái tim trẻ thơ.

Sau khi trừng trị công chúa xong, hắn sẽ ngồi ở trên cửa số trong chốc lát, có đôi khi hốc mắt sẽ hơi đỏ một chút.

Có lần hắn lại bị công chúa khi dễ, ngồi ở trên cửa sổ, đôi mắt lại không cẩn thận đỏ lên, công chúa đột nhiên đi tới từ phía sau hắn, làm mặt quỷ doạ hắn, phát hiện hắn sắp khóc, lương tâm bỗng lòi ra khiến nàng dùng tay nhỏ bẩn hề hề lâu nước mắt không hề tồn tại của hắn: "Ngoan, không khóc nha không khóc nha, về sau ta sẽ không khi dễ ngươi nữa nha, thích mặt than thì cứ mặt than đi."
Milleres ôm lấy Giselle còn thấp hơn so với hắn, không lên tiếng, hít hít cái mũi.

Từ đó về sau, vận may của Giselle chấm dứt, nàng bị đưa vào một trường công lập, Milleres đưa đón nàng tới trường.

Nàng không muốn đến trường, oa oa khóc lớn, Milleres hé ra cái mặt than, bế nàng lên tựa đầu vào bả vai, có hơi xấu hổ cầm sô cô la tới dỗ nàng.

Giselle kiên định quay đầu đi, không để ý tới sô cô la, tiếp tục khóc.

Người qua đường nhìn thấy cảnh này, bắt đầu bán tán.

Đoán xem đại nam hài này làm gì mà khiến tiểu cô nương thương tâm như vậy, hắn xấu hổ suốt cả quãng đường, một bên vừa nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, một bên lại cố gắng mỉm cười dỗ nàng.

Sau này, mỗi lần nhìn Giselle, hắn đều nhịn không được mà mỉm cười, mặt than của hắn cũng dần tốt hơn.

Giselle dưới móng vuốt của Milleres cũng từ một đại ma vương biến thành một đại am vương hay xấu hổ.

Sau khi Giselle lớn lên, chỉ số thông minh của nàng vẫn không hề phát triển.

"Hoàng tử nhất định sẽ cứu ta khỏi sự giam cầm của ác long!" Giselle tràn đầy chí khí, vì muốn hoàng tử của nàng vừa gặp đã yêu, nàng đang cố đá bay mỹ thực hấp dẫn, cố gắng giảm cân.


Milleres nắm chặt bội kiếm bên hông, cố gắng bình tĩnh hoà nhã nói: "Không cần tới hoàng tử, ta có thể giải cứu người."
"Đừng có gây sự với ta." Giselle liếc qua: "Ngươi là huynh đệ, không thể làm lỡ hôn nhân tốt đẹp của ta."
Mép Milleres giật giật, không nói gì cả.

Sau đó lại cúi đầu nói: "Nhất định phải là hoàng tử sao? Bạn đời của người, không phải là hoàng tử không được sao?"
Giselle khó hiểu nhìn hắn: "Không phải hoàng tử?"
"Đúng vậy, người không phải là hoàng tử làm bạn đời của người, có thể không?"
"Công chúa và hoàng tử về một nhà không phải là đạo ký hiển nhiên sao?"
"Ta......."
Milleres ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Ta cũng nghĩ vậy....."
Đó là lần đầu tiên Milleres căm ghét xuất thân của hắn.

Vì sao làm người trong gia tộc Kaku cũng chỉ có thể làm kỵ sĩ.

Vì sao Giselle lại mang họ Leo, xuất thân hoàng thất.

Vì sao công chúa ở bên hoàng tử mới là đạo lý hiển nhiên?
Hoàng tử cũng sẽ có cô bé lọ lem của mình, chẳng lẽ công chúa không thể gả cho ai khác ngoài hoàng tử sao?
Không ai có thể cho hắn đáp án.

Người trong lòng là kẻ não tàn, vĩnh viễn không có khả năng thấu hiểu tâm tư của hắn.

Milleres đau khổ che mặt lại, cảm thấy đường tình gập ghềnh.

Hay là mang nàng đi trốn, nói là chúng ta đang tiến hành "kế hoạch tìm kiếm hoàng tử"! Nàng là kẻ não tàn, nhất định sẽ không phát hiện ra!
Milleres tính toán trong lòng, càng nghĩ càng thấy khả thi.

Hắn quyết định phải kính phát một chút nhiệt huyết của mình, bất chấp tất cả, trước bắt cóc công chúa rồi tính sau.

"Có Long! Có long! A a -------!"
Long.....?
Đồng tử Milleres co rút mạnh lại, chạy về hướng phòng ngủ của công chúa, hắn đau khổ nhìn công chúa của hắn đứng ở trên cửa sổ, phất phất khăn lụa nói: "Tới bắt ta đi ~ ác long ơi~"
"Công chúa, người mau xuống dưới đi, công chúa!" Mấy tỳ nữ phía dưới lo lắng sốt vó kìa!
Giselle mới mặc kệ, ở trong mắt nàng, ác long = bị giam cầm trên tháp cao = hoàng tử nghĩ cách tới cứu công chúa = hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.


Milleres hét lớn: "Giselle, CMN ngươi xuống ngay cho ta!"
Giselle ngẩn người ra, nhìn Milleres, cảm giác có hơi ngượng ngùng, cười với hắn.

Lúc này, ác long đột nhiên đánh úp tới, bắt lấy công chúa rồi bay về nơi xa xa.

"Công chúa a a a a!! Chúng ta nhất định sẽ bị chém đầu!"
Ngay lúc nghìn cân treo sợ tóc, Milleres đột nhiên bạo phát, hắn nhảy dựng lên, thế mà lại bắt được chân của công chúa.

"Hô......." Milleres nhẹ nhàng thở ra, hắn cũng hiểu được công chúa của hắn muốn được hoàng tử giải cứu, nhưng hắn nhất định không cho phép chuyện này xảy ra.

Giselle kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi đi theo làm gì? Ngươi cũng muốn sống hạnh phúc bên hoàng tử mãi mãi à?"
"Không." Lúc Milleres nói chuyện, hắn đã bò được lên lưng của ác long, một đầu tóc vàng của hắn tung bay trong trước gió, con ngươi đỏ sẫm gắt gao nhìn chằm chằm vào Giselle.

Hắn vươn tay, ý bảo Giselle cũng đi lên: "Ta muốn sống hạnh phúc bên người mãi mãi, ta hy vọng người gả cho ta, chứ không phải suốt ngày nghĩ tới vị hoàng tử nào đó, công chúa của ta."
Không biết vì sao Giselle lại đột nhiên đỏ mặt.

Nàng nắm lấy tay Milleres, được kéo lên lưng long.

Con ác long màu trắng này nhìn hai vật nhỏ không nghe lời trên lưng mình, không nói gì cả, chỉ là bay cách mặt đất càng xa hơn thôi.

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói: Ho ho ho ~ Còn bình luận mấy câu vô nghĩa nữa là ta sẽ đánh tiểu PP của các ngươi đấy nha~
Nhân tiện hỏi mấy bạn gái, ngực các ngươi cup bao nhiêu đấy╰( ̄▽ ̄), nếu có con trai thì...!ha ha ha...!kích cỡ phía dưới của các ngươi là bao nhiêu zợ ~? ﹏?
╮(╯3╰)╭ Yêu các ngươi nhiều ~
Người ta không hề đáng khinh chút nào nha ~ Nghe nói mỗi ngày một đề tài sẽ khiến đọc giả cảm thấy hứng thú hơn nên người ta mới hỏi thui~.