Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 1: Đoàn tàu Bắc Quốc



“Kính thưa quý vị hành khách, chào mừng đến với đoàn tàu Bắc Quốc. Chuyến tàu lần này xuất phát từ Bắc Kinh đến ga cuối ——- hồ Thanh Hải. Xin quý hành khách vui lòng tuân thủ pháp quy yêu giới, chớ ồn ào hay đùa giỡn, bằng không cảnh sát trên tàu lập tức bắt ngài đem đi cắt lát. Cảm ơn sự phối hợp của quý hành khách.”

Theo giọng nữ phát thanh viên dịu dàng ôn hòa như nước, cơn gió sớm mai màu đen thổi tung đám chuông vàng nhỏ treo hai bên toa tàu, “Đinh đang đinh đang”, gõ mở cánh cổng thông giữa hai giới.

Trên sân ga, đám yêu quái đến tiễn đưa hoặc vận âu phục giày da nhân mô cẩu dạng, hoặc thoải mái hóa thành nguyên hình, cực kỳ náo nhiệt.

Cô gái nhỏ tuổi nhút nhát rụt rè xách chiếc vali hồng nhạt bước trong buồng xe, bất cẩn đạp phải cái đuôi của vị hành khách nào đó thả rơi dưới đất, ánh mắt chạm vào cánh tay tráng kiện của đối phương, liên thanh xin lỗi một tràng rồi nhanh chân tránh xa.

Chỗ này là ga Tây Trực Môn tại Bắc Kinh, địa phương vô hình đối với nhân loại trong truyền thuyết, nơi có một đoàn tàu ma thuật có thể tự do qua lại giữa hai giới nhân và yêu, vượt qua các tỉnh, cuối cùng đến trung tâm hồ Thanh Hải.

Song, mọi người không biết rằng, thực ra xưa nay người và yêu đều sinh sống ở cùng một không gian, bản chất cái gọi là yêu giới chính là tổng hòa các kết giới và các khe nứt trong trời đất, còn đoàn tàu ấy có tên là ——— Đoàn tàu Bắc Quốc.

Tiếng còi hơi e e đượm đà hơi thở thời đại vang vọng, hơi nước trắng xóa dâng lên phất qua cửa sổ xe, phút chốc làm nhạt nhòa khái niệm về không gian và thời gian, đưa anh từ đô thị hiện đại thẳng tiến vào thế giới yêu quái lạ lùng.

Chốn đây có đường ray tràn ngập tường vi đẹp như thơ, có cự long đã ngã xuống tại đỉnh Côn Luân chạy dài mấy chục dặm, là một thế giới kỳ diệu khác hẳn rừng rậm sắt thép.

Cô gái trẻ tuổi “lặn lội đường xa”, rốt cuộc tìm được vị trí của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô nhanh chóng gặp phải vấn đề nan giải mới, bởi vì giá hành lý quá cao, cô bẩm sinh thấp bé, giơ vali nửa ngày cũng chưa xếp lên được.

“Phụt.” Tiếng cười khẽ nhanh chóng chui vào lỗ tai làm cô đỏ bừng đôi má.

Những tiểu yêu quái được sinh ra trong thời đại mới giống như cô hoàn toàn lớn lên ở xã hội loài người, việc tu hành thực sự rất khó khăn, chẳng khác mấy so với hai chữ vô dụng.

Một cái tay khớp xương rõ ràng đột nhiên khéo léo lướt qua đỉnh đầu cô, đẩy nhẹ khiến vali hồng nhạt nằm gọn vào giá đựng hành lý.

“A, cảm ơn!” Cô gái vội vàng nói lời cảm tạ, vừa quay đầu lại liền ngây dại.

Đứng trước mặt cô là một người đàn ông với vóc người cao gầy, dáng dấp khoảng hai mươi, ba mươi tuổi, da dẻ trắng đến độ trông như đang mắc bệnh, tóc tai hơi dài, đôi con ngươi cũng giấu sau tóc mái, đen láy sâu xa làm người ta phải e ngại.

Nhưng đây không thể nghi ngờ là một người đàn ông vô cùng ưa nhìn, thậm chí có thể hình dung bằng từ xinh đẹp. Vệt máu đỏ thắm trên cặp môi mỏng khô nứt càng tô thêm vẻ yêu dị.

“Tôi xin phép.”

Bấy giờ cô gái mới phát hiện bản thân chắn đường đối phương, bèn vội vã tránh ra, lại thấy người nọ trực tiếp ngồi xuống —– đối diện với cô.

Toàn bộ đồ nội thất của đoàn tàu Bắc Quốc đều tương tự như những đoàn tàu cổ nhất, mang phong cách hoài cựu mà xa hoa. Chỗ này là ghế dạng bốn người mặt đối mặt, nhưng hai người còn lại chưa tới. Cô gái ngồi xuống thật thận trọng, thi thoảng đánh giá người đàn ông đối diện, cũng không dám lên tiếng nói gì.

Lúc này, một giọng nam hơi tang thương cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô: “Tiểu thư khả ái, xin đừng căng thẳng, chủ nhân của tôi là một người rất thân thiện.”

Ai đang nói chuyện?

Cô gái nhìn khắp chung quanh theo bản năng, nhưng chỉ va phải những ánh mắt tò mò từ hành khách ngồi phía bên kia lối đi. Cô không khỏi hoài nghi có phải bản thân đã nghe lầm thì âm thanh ấy vang lên lần nữa.

“Nhìn đây này! Ta ở đây!” Giọng nói tang thương lộ ra rất nhiều hoạt bát, vừa mâu thuẫn vừa hài hòa.

Giờ phút này, cô cuối cùng cũng thấy yêu đang nói chuyện ở đâu, ông ta ở trên bàn —– một con rùa chỉ nhỏ bằng bàn tay trẻ con, màu vàng quýt, ba nét màu đen tạo thành một chữ “Xuyên” trên mai.

“Rùa vàng?” Cô gái kinh ngạc.

“Ôi, xin chào tiểu thư. Ta tên Y Khắc Tư · Bổn Sắt Phu, nàng có thể gọi ta là Y Khắc Tư.” Rùa vàng thong thả giương móng vuốt của mình, ngữ khí vẫn hoạt bát như cũ: “Thực vinh hạnh được gặp nàng, xin hỏi ta có thể biết tên của nàng chăng?”

Lần đầu tiên cô gái bị một con rùa hỏi làm quen, ngạc nhiên lấn át cả khẩn trương. Nhưng cô vừa nói câu “Xin chào”, người đàn ông đối diện bỗng dưng vươn tay bắt lấy con rùa, ngón tay nhẹ nhàng vẽ ở bụng rùa, rồi bẹp một tiếng quẳng hắn dính lên cửa sổ xe, muốn lột xuống cũng không lột nổi.

Rùa vàng chậm rì rì múa may tứ chi, miệng mồm ồn ào: “Mau thả ta xuống, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta cũng đâu có tán gái, đang cố gắng cứu vớt hình tượng của ngươi mà!”

Người đàn ông lại chỉ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh lùng nói một câu: “Câm miệng.”

Rùa vàng thần tài giận dữ: “Ác độc!”

“Khắc nghiệt!”

“Máu lạnh!”

“Vô tình!”

Ông mắng chừng mười phút, hoàn toàn không nhận được hồi đáp. Cuối cùng dường như ông bỏ cuộc, ngửa đầu ra sau, tiếp tục bắt chuyện với cô gái.

“Ôi, nàng để ý ta giữ tư thế này tán gẫu với nàng không?”

“Không, không ngại….”

Cô gái nhỏ giọng trả lời, song ánh mắt cầm lòng không đậu dán vào người đàn ông. Gió luồng qua cửa sổ hất tung tóc mái của hắn, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt hắn, khắc họa đôi mắt phượng kia đến cực kỳ tinh tế.

Còn có vết máu trên môi, khiến người ta nhịn không được muốn vươn tay lau hộ, loại lực hấp dẫn này gần như là trí mạng.

Cũng rất nguy hiểm.

Hành trình vẫn tiếp tục, đi qua các yêu thị, một đường hướng về phía Tây.

Sáng sớm hôm sau, loa phát thanh thông báo trạm dừng lần thứ hai —– đã đến “Ga yêu thị Trường An”. Cô gái đứng dậy, hơi luyến tiếc mà liếc mắt nhìn người đàn ông, cô không thể nói câu nào với hắn suốt chuyến tàu, thậm chí còn không biết tên hắn.



Nhưng mà lúc này, người đàn ông cất rùa đen vào túi áo khoác rồi đứng lên.

Hắn giúp cô gái đỡ vali xuống, sau đó chẳng nói chẳng rằng, thẳng thắn rời đi.

Cô gái hậu tri hậu giác kéo vali đuổi theo, lại bị hành khách cũng đương xuống xe cản bước, mãi đến khi cô tới cửa, chỉ còn trông thấy bóng lưng người đàn ông.

“Xin chờ một lát, tên anh là gì…”

Thế nhưng lời chưa kịp dứt đã bị quầng sáng trắng vừa hiện ra nơi cửa xe nuốt hết. Bên trong cánh cửa là đoàn tàu Bắc Quốc chạy xuyên yêu giới, ngoài cửa lại là tường thành cố đô Trường An rộng lớn.

Cổng ga yêu thị Trường An nằm trong lầu Sao Khôi ở phía Đông của cổng Nam. Lầu Sao Khôi đại khái luôn ở trạng thái đóng cửa nên sẽ không phải đối mặt với nguy cơ bị nhân loại phát hiện.

Bên trong lầu có hai cổng, một cổng trực tiếp thông đến yêu thị, cái còn lại thông đến nhân gian, nơi này tương đương một cái trạm trung chuyển.

“Tiểu Thâm thân ái, ngươi không cảm thấy chúng ta nên đi dạo yêu thị trước hay sao? Khó lắm mới có một chuyến xa nhà, không dạo một vòng thì quá đáng tiếc.” Rùa vàng nhô đầu khỏi túi, nỗ lực khuyên bảo.

Sầm Thâm, đây là tên của người đàn ông. Về phần rùa vàng, đại danh của ông là A Quý, Y Khắc Tư · Bổn Sắt Phu chỉ là tên tiếng Anh ông tự đặt cho mình, trên thực tế cũng chẳng có ai chịu gọi ông như vậy.

Sầm Thâm ngoảnh mặt làm ngơ với lời A Quý nói, dọc theo tường thành đi thẳng về phía trước.

A Quý tiếp tục huyên thiên: “Ta chỉ nói có khả năng hạt nhân bị mất ở đây mà thôi, tìm không thấy cũng đừng trách ta à. Tên Liễu Thất kia chính là người điên, đồ vật hắn để lại đều cực kỳ nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận chút. Ta bò ra từ núi Bất Chu xa xôi cũng không phải để tìm kẻ đâm đầu vào chỗ chết. Ta đã nói với ngươi, chốn Trường An này, toàn là yêu quái ấy, vơ đại mười người đã có ít nhất ba yêu quái, hai lão già bò ra từ trong mộ, tà khí thật sự, thợ thủ công nhỏ bé như ngươi không đỡ nổi đâu…”

Sầm Thâm trước sau vẫn không phản ứng ông, ánh mắt sâu kín nhìn du khách tụ tập tại Vĩnh Ninh môn đằng trước, bên tai văng vẳng tiếng Tần Xoang từ công viên nhỏ bên ngoài tường thành.

Có lẽ là một gánh hát cũ, cũng có thể là nhóm của những người nghiệp dư yêu thích ca hát, chiêng trống vang trời, leng keng mạnh mẽ, tựa như thị thành này vậy, hiển lộ phong sương và ngoan cường.

Tất nhiên A Quý chẳng yêu thích gì cho cam, ông là một con rùa, càng dốc sức dụ dỗ Sầm Thâm kiêm phương tiện di chuyển hình người của mình hơn.

“Đừng ồn ào.” Sầm Thâm lên tiếng, móc một cái mặt dây chuyền từ túi trong áo khoác.

Đây là mặt dây chuyền của Liễu Thất, chính là đồ vật nguy hiểm A Quý nhắc tới. Mặt dây hoàn toàn được mô phỏng theo hình dạng túi thơm bằng bạc mạ vàng chạm rỗng của thời nhà Đường, toàn thân hình tròn được điêu khắc họa tiết hoa lá và chim chóc, nhưng kích cỡ nhỏ hơn một chút so với túi bạc thông thường. Nó còn có một cái tên rất dễ thương, gọi là Tú Cầu Nhỏ.

Sầm Thâm là một thợ thủ công, chuyên về các loại pháp khí.

Mạch thợ thủ công bắt nguồn xa dòng chảy dài, từ xưa đã có chi. Nhưng thời thế đổi thay, theo khoa học kỹ thuật phát triển, thần minh tiêu vong, trời đất biến thiên, yêu quái có thể tu hành từ từ giảm bớt, nghề nghiệp thợ thủ công này không thể tránh khỏi xu hướng xuống dốc. Mà Quỷ Tượng Liễu Thất chính là một trong hai người rực rỡ chói mắt nhất trong niên đại huy hoàng cuối cùng.

Theo ghi chép lưu lại, pháp khí hắn chế tạo có thể cưỡng đoạt tạo hóa của đất trời, mức độ tinh xảo không ai sánh kịp, song lần sau cùng hắn xuất hiện cũng đã gần trăm năm trước.

Tương truyền hắn vì chế tác một món thần khí, một mình lẻ loi đến núi Bất Chu tìm kiếm thiên thạch vũ trụ, từ đấy không thấy trở về. Nhưng cũng có lời đồn đãi mãi chẳng tiêu tan nói rằng, hắn rốt cuộc đã tạo ra thần khí, chỉ là chưa từng có ai được gặp tận mắt thôi.

Rất nhiều năm về sau, Sầm Thâm vừa mới thành niên ra ngoài sưu tầm phong tục, duyên phận đưa lối tình cờ nhặt được A Quý ở khe núi sâu nào đó tại Tây Bắc. A Quý nói hắn là người hữu duyên, vì thế đưa Tú Cầu Nhỏ cho hắn.

Sầm Thâm từng hoài nghi tính thật giả của Tú Cầu Nhỏ, nhưng vách trong nó xác thực được khắc dấu ấn riêng của Liễu Thất. Con dấu riêng của mỗi thợ thủ công đều mang hơi thở độc nhất vô nhị, khó thể giả tạo. Song, ngoại trừ cái này, nó trông như một túi thơm phổ thông tinh xảo chứ không hề có công dụng khác.

A Quý diễn giải, thứ trong bát hương của Tú Cầu Nhỏ cổ xưa chính là hạt nhân pháp khí, có điều hạt nhân đã bị lạc mất, một khi tìm được nó là có thể sửa chữa món pháp khí này.

“Ngươi cứ cầm Tú Cầu Nhỏ đi quanh tường thành một vòng, nó sẽ chỉ dẫn ngươi phương hướng chính xác.” Họa hoằn lắm mới có lúc A Quý nghiêm túc lên.

“Ông từng gặp hạt nhân sao?” Sầm Thâm quấn dây xích quanh đầu ngón tay, Tú Cầu Nhỏ rũ bên thân hắn thoáng đung đưa. Một người một rùa cứ thế chậm rãi bước dọc theo tường thành cổ kính, hôm nay gió lặng, là thời tiết tốt hiếm có.

“Thực ra ta cũng chưa từng thấy hạt, bất quá nó hẳn là một mảnh thiên thạch nhỏ đã qua mài giũa. Ngươi biết đấy, ta và Liễu Thất không thân, bọn ta chẳng quen thuộc một chút nào….”

Mỗi khi đến đoạn này, A Quý chẳng khác nào tên giang hồ bịp bợm, Sầm Thâm không phân biệt được lời ông nói là thật hay giả, nhưng làm một thợ thủ công, hắn quả tình muốn sửa chữa vật này.

Nếu sinh thời hắn có thể sửa một thần khí trong truyền thuyết, vậy có lẽ hắn có thể chạm mặt tia sáng chói lòa của tài nghệ thủ công đỉnh cao nhất, dẫu hào quang này giáng xuống cùng sự tử vong.

Sầm Thâm đi rất chậm, từ cửa nam vòng về cửa nam, ước chừng đã ba giờ đồng hồ mà Tú Cầu Nhỏ cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

“Sai ở đâu à….” Hắn lẩm bẩm độc thoại, ánh mắt xuyên qua khẽ hở nơi tóc mái bị gió thổi nhìn đường lớn thẳng tắp trước mặt rồi trầm ngâm.

A Quý ló đầu ra trông hắn, lo lắng khuyên: “Hay cứ nghỉ ngơi một chút trước đi, ta thấy sắc mặt ngươi còn chẳng tốt hơn mấy lão đồ cổ bò khỏi mộ là bao.”

Bán yêu chào đời chính là căn nguyên tội lỗi, huyết thống nhân loại và yêu xung đột lẫn nhau, phần lớn thế hệ sau được sinh ra đều yếu ớt. Ông của Sầm Thâm từng nói ——- Đây là mệnh, không phải bệnh.

Thời gian còn lại cho Sầm Thâm là một ẩn số, cho nên hắn vẫn không xuống khỏi tường thành mà tìm băng ghế gần đó ngồi xuống, tiếp túc nghiên cứu Tú Cầu Nhỏ trong tay.

A Quý tiếp tục lải nhải: “Ui, dưới lầu có bán cà phê, ngươi muốn mua ly cà phê uống cho ấm người không? Ta nói ngươi hay tuy rằng thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng Trường An chỗ này ngưng đọng âm khí, loại bán yêu như ngươi thích hợp đem đi huyết tế nhất đấy ngươi biết không, một ngươi mà hai hương vị, chẳng phải ngon lành quá luôn sao…. Không nghe lời cha chú đi trước, thiệt thòi ngay trước mắt…..”

Sầm Thâm không chịu nỗi quấy nhiễu, cuối cùng thỏa hiệp, đi mua ly cà phê.

Vĩnh Ninh môn là khu vực nhộn nhịp nhất trong bốn phương thành Tây An, du khách như dệt cửi, Sầm Thâm bưng cà phê lẳng lặng ngồi trên băng ghế nhìn kẻ qua người lại từ đầu giờ chiều đến tận hoàng hôn.

Luồng yêu khí nhàn nhạt ngập tràn trong không khí.

Là một thợ thủ công, Sầm Thâm có đôi mắt vô cùng tinh, nhìn vạn vật cực rõ. Cái bóng của nam sinh nhỏ tuổi xẹt qua bên trái đằng trước kia lờ mờ hiện lên hình dạng quỷ dị dưới ánh tịch dương; trên người một nam một nữ hú hét đạp xe ngang qua có hương vị cỏ cây từ chỗ sâu trong Tần Lĩnh.

Mà nội thành được bốn bức tường vây kín trước mặt, đô thị phồn hoa dần dần lên đèn, hắn có thể mơ hồ nhìn được cái bóng mờ mờ ảo ảo của loài chim khổng lồ nào đó.

Bóng dáng màu đen chôn sâu dưới đèn đóm rực rỡ.

“Ông nói xem Chu Tước ở phố Chu Tước kia còn sống không?” Sầm Thâm đột nhiên hỏi.



“Sao ta biết? Chu Tước này đâu phải Chu Tước ấy, bản thần quy cũng đâu phải Huyền Vũ ấy, không chung đường, không hề thân thiết.” A Quý liên lục lắc đầu.

Sầm Thâm thoáng nheo mắt lại, hắn tán đồng câu nói của A Quý —- yêu ma quỷ quái trong tòa thành Trường An này, xác thực không phải một thợ thủ công nho nhỏ như hắn có thể đỡ nổi.

Ngay tại khoảnh khắc xoay người, hắn nhìn thấy một vầng thái dương đỏ rực hoàn toàn chìm dưới đường chân trời xa xăm, ánh sáng tựa hồ bị trời đất nuốt chửng, chỉ còn lại vết máu tối tăm.

“Đoong —-” tiếng chuông cổ du dương bỗng dưng vang vọng khắp đất trời, bao bọc lấy một lực lượng phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn, xuyên thấu hết thảy mọi thứ.

Sầm Thâm ngạc nhiên quay đầu lại, con đường lớn kéo dài từ Vĩnh Ninh môn đã sáng trưng, điểm cuối là tháp chuông cũng được thắp sáng bởi đuốc đèn.

Tiếng chuông vang lên tại chỗ đó.

Nó còn đang tiếp tục, mà tất thảy cảnh vật trước mắt Sầm Thâm bắt đầu trôi vùn vụt. Dòng xe cộ, ngọn đèn đều bị kéo ra vô số dư ảnh, tựa những đường hỗn độn, riêng mỗi tiếng chuông vẫn như cũ.

Chỉ trong vài nhịp thở ngẳn ngủi, lòng bàn tay Sầm Thâm đã tuôn mồ hôi lạnh, mà tiếng hét sợ hãi của A Quý mơ hồ bộc lộ một loại hoảng loạn nào đấy: “Mau rời khỏi đây! Lui! Lùi ra ngoài thành ngay!”

Nhưng lúc này đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì tiếng chuông vừa dứt, tiếng trống ở tháp cách đó không xa liền tiếp nối.

Mộ cổ thần chung – Trống chiều chuông sớm, cảnh tỉnh con người triệt để.

“Tùng ——–” Tiếng trống khích động đến mức Sầm Thâm dâng trào cảm xúc, hai má ửng lên màu hồng quỷ dị. Chuyện này rõ ràng bất hợp lý, hiện giờ rõ ràng đã chạng vạng, tiếng đầu tiên lại là chuông sớm.

Chuông sớm rồi mới tới trống chiều.

Thời gian, thời gian đang quay ngược!

Sầm Thâm đột nhiên tỏ tường ngọn nguồn những ánh sáng ấy, chính bởi thời gian lùi lại tước đoạt hình dạng vốn dĩ của vật thể, đưa chúng nó hoàn nguyên thành đường nét ban đầu.

Vậy mình thì sao?

Sầm Thâm bỗng dưng cúi đầu, chỉ thấy Tú Cầu rũ xuống đương lay động, nó vẫn duy trì tư thế tao nhã trong thời gian hỗn loạn, Sầm Thâm chỉ có thể cảm nhận run rẩy cực khẽ thông qua dây xích.

“Xong rồi xong rồi xong rồi, cái này quá rồi, lão phu phải nghỉ ngơi…” A Quý lúng túng lủi trốn vào túi Sầm Thâm, lòng thầm rủa Liễu Thất chết tiệt ngàn vạn lần.

Thời gian còn đang đảo ngược, giữa tiếng chuông và tiếng trống luân phiên không dứt, ban ngày cùng đêm tối, xuân hạ cùng thu đông, hệt như đèn kéo quân thoáng hiện trước mắt Sầm Thâm.

Đến tột cùng nó muốn quay về thời điểm nào?

Gió lạnh băng, sắc bén vù vù thổi qua tai Sầm Thâm, hắn không thể không giơ tay che lại, lùi bước liên tục, mãi tới khi phía sau lưng dán lên tường thành cứng rắn.

Cát bụi đi theo gió làm đôi môi vốn khô nứt tái nhợt khẽ mím, xé cho vệt máu kia lớn hơn.

Máu tươi và đau đớn khiến đại não hắn cực kỳ tỉnh táo.

Tầm mắt dòm xuyên qua kẽ tay, Tú Cầu Nhỏ lơ lửng giữa những ngón tay đúng lúc đung đưa trước tháp chuông rực rỡ đèn đuốc ở đằng xa, hoa văn điêu khắc rỗng sống động, phảng phất muốn sôi nổi bật ra ngay tức khắc.

Chính Tú Cầu Nhỏ gây nên trận biến động này sao? Nói cách khác, hạt nhân đang ở chỗ này, chúng nó sinh cộng hưởng?

Nghĩ như vậy, Sầm Thâm siết chặt Tú Cầu Nhỏ, mở mắt ra đón gió cát, gắt gao nhìn chằm chằm phương xa, bất động mặc gió thổi. A Quý lo lắng kêu hắn lui về phía sau, hắn cũng không nghe, thậm chí còn hướng thẳng về phía trước.

“Đừng đi!”

“Dừng lại!

Song, bước chân Sầm Thâm không hề chần chờ, không nghe, không thấy, đạp lên sống chết, điên cuồng mà cố chấp. Giây tiếp sau đó, gió tuyết của một ngàn chín trăm ba mươi năm trước rào rạt tới.

Bên trong gió tuyết còn có một mũi tên đang bay nhanh.

Chú thích:

Đoàn tàu Bắc Quốc – 北国专列: Thật ra nó là Bắc Quốc đoàn tàu đặc biệt. Đặc biệt của đoàn tàu này là nó được yêu quái tạo ra và vốn dành riêng để phục vụ yêu quái, đi xuyên qua hai giới nhân yêu. Nghe đến Đoàn tàu Bắc Quốc, yêu quái biết ngay đoàn tàu nào, còn những người bình thường thì đương nhiên không biết. Cho nên, em xin phép được ghi gọn là Đoàn tàu Bắc Quốc.

Rùa vàng – 金钱龟: Rùa vàng ba sọc rất quý, bạn đọc có thể tìm hiểu qua bài báo này.

Yêu thị tức là thành phố của yêu giới.

Lầu Sao Khôi – 魁星楼 – Kuixing Pavilion: Một dạng kiến trúc xây dựng cho các học giả Nho giáo

Tần Xoang – 秦腔: Có nguồn gốc ở Thiểm Tây vào thời nhà Thanh vào năm 1807. Đây là một loại hình kinh kịch bằng tiếng Quan Thoại.

Sưu tầm phong tục – 采风: Sưu tầm phong tục tập quán dân gian, chủ yếu thu thập dân ca và ca dao. Giống du lịch văn hóa ấy.

Túi thơm bằng bạc mạ vàng chạm rỗng của thời nhà Đường – 唐葡萄花鸟纹银香囊: Túi bạc có hình hoa và chim của nhà Đường là một di tích văn hóa được khai quật từ hầm rượu ở làng Hejia, ngoại ô phía nam Tây An, tỉnh Thiểm Tây vào năm 1970. Bên trong nó có một bộ phần hình bán cầu gọi là bát hương. Để xem thêm hình ảnh bạn nhấn vào link này. Để biết thêm thông tin bạn nhấn vào link được gắn trong từ khóa tiếng Trung, copy nội dung và dán vào Google dịch để đọc nhé.



Editor nhiều chuyện: Phải chi con người cũng có nút shut down ha.