Băng Hỏa Ma Trù

Chương 122: Vũ Thánh chi gian đích chiến đấu (Thượng)



Sắc mặt Tử Thanh Mộng trầm xuống. Nhiều năm nay, không thiếu từ các phương khoác lác là người xuất sắc tiến đến khiêu chiến, nhưng kết cục bọn hắn cũng chỉ có thể là thất bại trở về, mỹ nữ này dung mạo hoàn toàn áp chế mình mà lại khiêu chiến. "Muốn khiêu chiến lão sư của Vũ kỹ Học viện, vậy ngươi trước tiên phải qua cửa của ta." Cho tay vào trong ngực, lấy ra một thanh đoản nhận chỉ dài hơn một thước, thân hình chợt bay về sau hơn ba trượng nhìn mỹ nữ áo lam trước mặt. Đoản nhận xuất vỏ, hiện lên một mảng sáng rực rỡ mờ mờ xanh, dưới sự thúc đẩy của đấu khí, tản mát ra một lớp đao khí lóa mắt.

Lam phát mỹ nữ mỉm cười nói: "Ngươi muốn nhận khiêu chiến của ta sao? Đấu khí mặc dù không yếu, nhưng ngươi vẫn chưa là đối thủ của ta, gọi lão sư của các ngươi ra đây đi. Ngươi dẫn ta tới đây, ta nợ ngươi một cái nhân tình, không muốn cùng ngươi động thủ."

Tử Thanh Mộng âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi không nợ ta cái gì cả, đã là tới khiêu chiến, trước tiên qua một cửa này của ta đi." Đoản nhận trong tay nhẹ vung, lưỡi nhận mờ mờ xanh hiện lên một mảnh rực rỡ mông lung, trên thân nhận hàn khí phát ra bốn phía, thân thể của nàng đã bị một tầng đấu khí màu xanh bao trùm, hiện ra rõ thực lực cấp bậc kiếm sư.

Hai mỹ nữ giằng co, nhất thời khiến cho các đệ tử chung quanh chú ý, trong một lúc, mấy trăm tên Lan Mộng Học Viện đệ tử vây quang đi tới, nhìn thấy hai mỹ nữ này, đệ tử có chút thông minh đã đến giáo học lâu gặp báo cáo lão sư của Vũ kỹ hệ.

Mỹ nữ áo xanh rút thanh kiếm cắm trên mặt đất lên, lạnh nhạt cười, nói: "Đã như vậy, ngươi động thủ đi. Ngươi thất bại, lão sư của ngươi tự nhiên sẽ đến."

Tử Thanh Mộng hừ lạnh một tiếng, dưới chân bước lướt đi một cái, đi tới một trượng, đoản nhận trong tay giống như vật sống, trong tay nàng nhẹ nhàng vung lên. Như một thanh sắc quang cầu, khí cơ liền trói chặt đối thủ của mình. Hai chân xen kẽ đạp theo tiểu toái bộ, nhìn như không có quy luật nào, thân hình uyển chuyển giống như nhảy múa, phảng phất như từ bốn phương tám hướng tiếp cận lam sắc mỹ nữ kia.

Lam phát mỹ nữ đứng ở đó, khuôn mặt mang theo nụ cười như trước, thậm chí cả trường kiếm đều không có ra khỏi vỏ, lẳng lặng đợi. Tất cả thân ảnh màu xanh đột nhiên thu liễm, thanh mang mờ mịt trong nháy mắt bạo phát, thanh sắc quang cầu biến hóa ra vô số đao ảnh bao trùm thân thể nàng.

Lam Phát mỹ nữ dưới chân bất động, cổ tay rung lên, ám hồng sắc quang mang mang theo một luồng khí nóng rực nâng cả vỏ trường kiếm lên, đấu khí của nàng không giống Tử Thanh Mộng tản mác ra bên ngoài cơ thể, mà là hoàn toàn ngưng tụ trên vỏ kiếm, không có chút khoa trương. Vỏ kiếm theo tư thế đâm về trước một chút, thẳng đến giữa đao ảnh của Tử Thanh Mộng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ngưng." Tử Thanh Mông kiều quát một tiếng, một màn kỳ dị xuất hiện, vốn thanh sắc đao ảnh hỗn loạn đột nhiên hội tụ vào giữa, ảo ảnh biến mất, hơn mười đao hội tụ thành một thể, đinh một tiếng vang nhỏ, đoản nhận chính xác chém vào trước mũi vỏ kiếm. Thanh mang giờ khắc này hoàn toàn thu liễm, có thể thấy đoản nhận trong tay Tử Thanh Mộng tất cả đều do thanh sắc kim chúc chế tạo thành. Chuôi đao dài chừng năm tấc nắm trong tay nàng, thân đao dài tám tấc, trước đầu hơi nhếch lên, dưới ánh nắng mặt trời, lóe ra hàn quang nhàn nhạt.

Giằng co chỉ trong nháy mắt rồi ngừng lại, Tử Thanh Mộng kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp lùi lại năm bước mới đứng vững. Mà lúc này, lam phát mỹ nữ lại khôi phục hình dáng dùng kiếm chống (đất), giống như cho tới bây giờ không hề di chuyển qua. "Hảo đao pháp, lợi dụng hợp lý thân đao gia tốc, khiến cho sức mạnh trong nháy mắt hội tụ lại một điểm, bù lại việc đấu khí bản thân không đủ. Đáng tiếc, ngươi uổng phí có một bộ hảo đao pháp, nhưng đấu khí lại chỉ vừa mới tiến vào kiếm sư cảnh giới không lâu. Không thể đem uy lực của đao pháp phát huy hoàn toàn ra, ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của ta, gọi lão sư của ngươi ra đi."

Tử Thanh Mộng lúc này sắc mặt tựa như đoản nhận trong tay nàng, trong cơ thể khí huyết từng cơn bốc lên, khí tức nóng rực không ngừng theo đao nhận của mình truyền đến, nàng căn bản không dám mở miệng nói chuyện, chỉ sợ đấu khí của mình vừa ngưng lại sẽ bị đấu khí hỏa thuộc tính đấu khí của đối phương công vào thể nội.

"Nhiều người vây lại như vậy làm gì? A, Tiểu Mộng, ngươi sao vậy?" Thân ảnh cao lớn của Tử Thanh Kiếm vừa xuất hiện, các đệ tử lập tức tránh ra một con đường cho hắn, giúp hắn đi nhanh tới bên cạnh Tử Thanh Mộng, khi hắn thấy lam y mỹ nữ, Tử Thanh Kiếm sững sờ, hắn phát hiện rõ ràng, trống ngực của chính mình không ngừng đập nhanh hơn, hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, hai mươi bảy năm tới giờ, trái tim hắn lần đầu tiên vì một nữ nhân mà trái đập nhanh lên, hắn dù thế nào cũng nào cũng không thể tin, nữ tử trước mặt này, dung mạo từ đầu đến cuối so với muội muội mình còn muốn đẹp hơn rất nhiều, đứng ở đó, trên người của nàng tự nhiên tản mát ra khí thế như ngạo uyên sơn nhạc, cảm giác không thể lay động này gây cho hắn ấn tượng cực kỳ sâu sắc, nụ cười trên mặt nàng ôn hòa như vậy, đôi mắt màu lam của nàng trong veo như vậy.

"Ca." Thanh âm Tử Thanh Mộng có chút khàn khàn, tiếng gọi của nàng đã làm cho Tử Thanh Kiếm hồi phục tinh thần lại, lúc này mới phát hiện muội muội mình có vẻ không khỏe, một ay ấn trên bả vai muội muội, đưa đồng nguyên đấu khí vào cơ thể nàng, sắc mặt Tử Thanh Mộng lúc này mới tốt hơn một ít, đoản nhận trong tay một lần nữa khôi phục ánh sáng bóng lóa. "Tiểu muội, sao lại thế này?" Tử Thanh Kiếm tò mò hỏi.

Trong mắt Tử Thanh Mộng toát ra một tia hận ý, "Ca, ả ta tới khiêu chiến đấy, người ra tay đi, nhất định phải đả bại ả."

Tử Thanh Kiếm ngạc nhiên nhìn về phía lam y mỹ nữ, "Nàng tới để khiêu chiến ư? Là nàng làm muội muội ta bị thương?"

Lam y mỹ nữ mỉm cười nói: "Không, ta không có ý thương tổn nàng, chỉ làm chấn động đấu khí trong cơ thể nàng ta mà thôi, nếu thực lực của ngươi và nàng không sai biệt lắm, vậy, xin gọi lão sư các ngươi ra đi."

Nghe thanh âm động lòng người của lam y mỹ nữ, Tử Thanh Kiếm chỉ cảm thấy trên mặt mình một trận nóng lên, "Ta, ta đúng là lão sư của Học Viện." Thanh âm hắn không vang vọng như bình thường.

Lam y mỹ nữ trong mắt sáng ngời, nâng trường kiếm trong tay lên, nói: "Mời động thủ đi, vũ khí hay là tay không, tùy ngươi lựa chọn."

Tử Thanh Kiếm ho khan một tiếng, ổn định tâm thần của chính mình, "Binh khí không có mắt, tay không đi. Tay ta tương đối mạnh, ngươi phải cẩn thận đấy."

Lam y mỹ nữ lạnh nhạt cười nói: "Thật không? Ta đang muốn mở mang kiến thức." Cổ tay rung lên, cả vỏ trường kiếm không có phát ra âm thanh gì xuyên trên mặt đất, cắm một nửa vào trong lòng đất, tiến lên trước một bước, ánh mắt của nàng thay đổi, không còn thấy ôn nhu mỉm cười, thay vào đó là ôn hòa, hai chân đứng thành hình chữ đinh (丁), dựng tay như đao, một trước một sau bảo hộ trước ngực mình.

Tử Thanh Kiếm từ nhỏ đúng là vũ si, cảm nhận được hơi thở đối phương vững như núi cao, trong mắt hắn không còn mỹ nữ nữa, chân phải trong nháy mắt tiến lên một bước, xương cốt toàn thân vang lên tiếng răng rắc (劈啪: đồm độp, lốp đốp, nhưng ở đây tiếng xương kêu chắc là dịch thành "răng rắc"), đấu khí màu xanh cuồng bạo tứ tán bay lên, xung quanh thân thể hắn, giống như xuất hiện một rào cản giống bức tường xoáy nước, có thể luyện đấu khí phong thuộc tính sở trường linh họat và tốc độ đến loại cảnh giới cuồng bạo này, hắn quả thật là kẻ quái thai.

Chủ giáo học lâu, một già một trẻ hai người từ đại môn đi ra, Hắc Dạ mệt mỏi duỗi lưng, "Già rồi, thật sự là già rồi, lúc này mới ba tháng, thân thể ta thế nhưng có chút chống đỡ không được rồi. " Một già một trẻ đi ra khỏi Giáo học lâu, đúng là Niệm Băng và Hắc Dạ khổ nghiên (khổ cực nghiên cứu) ma pháp. Sắc mặt hai người đều vẻ tái nhợt, nguyên nhân tựa hồ là đã lâu không thấy ánh mặt trời.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Lão sư, ngài cũng không nên nói như vậy, theo tinh thần lực của người, như thế nào lại cảm giác được mỏi mệt đi?" Ba tháng tới giờ, thu hoạch của hắn rất lớn. Bởi vì đã giác ngộ đựơc nền tảng trọng yếu, hắn cũng không có nghiên cứu ma pháp trận, trong quá trình cùng Hắc Dạ nghiên cứu song hệ ma pháp, nếu có rảnh, hắn sẽ toàn thân tâm đi vào minh tưởng, mỗi ngày chí ít có mười năm mười sáu giờ dùng để minh tưởng, ba tháng nay, hắn ở bên cạnh Hắc Dạ học không ít thứ, nhất là song hệ ma pháp phối hợp ứng dụng. Tri thức ma pháp của Hắc Dạ cực kỳ uyên bác, cho dù là Long Trí cũng không thể so sánh. Hít thở không khí trong lành trên thao trường thổi vào mặt, hắn cảm giác rõ ràng, chính mình đã trở lên mạnh hơn.

Hắc Dạ nhẹ ồ một tiếng: "Bên kia làm gì vậy? Như thế nào vây quanh nhiều người thế, không khí không bình thường a! Tiểu Niệm Băng, chúng ta qua đó xem."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Lão sư, ngài không phải không thích náo nhiệt nhất sao? Ngày hôm qua ta nhớ rõ ngài còn nói, một người tối thanh tịnh, trong cảnh giới thanh tịnh vô vi, ma pháp mới có thể đề thăng nhanh chóng.

Hắc Dạ trừng mắt Niệm Băng, "
Ngươi tiểu tử này, chuyện gì cũng có thể biến hóa, sống lâu năm một mình, không thành tính cách cô độc mới là lạ." Hắn nói tựa hồ trách cứ, nhưng trong đó bao hàm ý cưng chiều lại rất rõ ràng. Ba tháng qua, thực lực ma pháp của Niệm Băng tăng lên rõ ràng, giống như vậy, Hắc Dạ với các loại ý nghĩ mới của Niệm Băng, đối với song hệ ma pháp cũng đã có càng nhiều nhận biết, hắn ẩn ẩn cảm giác được, chính mình vẫn không thể giải quyết nan đề đã xuất hiện cửa đột phá. Bây giờ chính là phải trong nháy mắt hiểu ra, khoảng cách đột phá đến ma đạo sĩ cảnh giơi chỉ có một tia ngăn cách. Song hệ ma pháp sư, có thể nói vạn người không một, thiên phú của NIệm Băng cùng sự thông minh, khiến Hắc Dạ cực kì tán thưởng, hắn đã khiến Niệm Băng xem là đệ tử chân truyền của mình.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Lão sư, mấy ngày này người vất vả rồi, đồ đệ không có gì tốt báo đáp người, sang Trù nghệ hệ bên kia một chút, ta làm cho người một vài món ngon nhé."

Hắc Dạ đôi mắt sáng lên, cười nói: " "Ta quên mất, tiểu tử nhà ngươi còn là học viên trù nghệ, không sao, không chỉ mới ba tháng thôi, ta sẽ nói với lão dâm côn Tử Tu kia ư."
Hào quang màu vàng theo thân Hắc Dạ phát sáng lên, hai tay hắn hướng mặt đất chạm nhẹ, thổ nguyên tố rất nhanh ngưng kết, trên mặt thao trường đột nhiên lồi lên, dẫn hắn cùng thân thể Niệm Băng lên bay đi, lên cao một trượng mới dừng lại.

"Lão sư, người mặc dù là Ma đạo sĩ, nhưng cả tam giai ma pháp cũng có thể thuấn phát được, thật sự là lợi hại a!" Niệm Băng nửa thật nửa giả vỗ mông ngựa Hắc Dạ, khi ánh mắt hắn dừng ở vòng vây chúng học viên trong sân, toàn thân khong khỏi đột nhiên chấn động, "Sao lại là nàng."

Từ trên cao nhìn xuống, Hắc Dạ đã thấy được tình cảnh ở trung tâm thao trường, "Tiểu nha đầu thật khá a! Ngươi nhận ra nàng?"

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nàng là bằng hữu của ta." Mỹ nữ áo lam không phải ai khác, đúng là Phượng Nữ đã xa nhau đã nhiều tháng. Nàng sao lại đến đây? Chẳng lẽ giống như Tuyết Tĩnh đến tìm mình? Không có khả năng a! Phượng Nữ không thể biết được nơi mình tới. Mang theo tâm tình nghi hoặc tiếp tục nhìn xuống, đúng lúc này, Phượng Nữ và Tử Thanh Kiếm đã động thủ.

Tử Thanh Kiếm chân trái tiến lên trước nửa bước, tay phải trên ngực vẽ ra nửa hình vòng cung, thong thả hướng phía Phượng Nữ lùi lại. Đấu khí màu xanh ngưng mà không tan, một tiếng quát khẽ của hắn, đấu khí lại ngưng kết thanh một quang cầu màu xanh, đột nhiên hướng Phượng Nữ đuổi đến. Thấy cảnh này, Niệm Băng trong lòng không khỏi căng thẳng, nhưng khoảnh cách dù sao quá xa, vô luận như thế nào đã đuổi không kịp cứu Phượng Nữ rồi.

Phượng Nữ đột nhiên bố trí một kểu thủ thế kỳ dị, hữu chưởng nâng lên, bốn ngón tự nhiên rủ xuống, bàn tay cùng cánh tay tạo ra góc chín mươi độ, trong phút chóc, tay phải của nàng hoàn toàn biến thành sắc hỏa hồng, mắt thấy thanh sắc cầu đấu khí đi đến trước người, thế nhưng lại không tránh, một chưởng vỗ xuống, hào quang màu đỏ trên tay cùng đấu khí màu xanh trong nháy mắt va chạm, phát ra tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, đấu khí hỏa thuộc tính cùng đấu khí phong thuộc tính sau khi va chạm sinh ra sóng xung kích rất mạnh, tạo ra chấn động như vòng tròn hướng bốn phía tản ra. Lập tức, các học viên đang xúm lại xung quanh bị chấn ngã, may mắn thay bọn họ chỉ bị ảnh hưởng của dư ba, chỉ thương nhẹ. Các đệ tử tò mò lúc này mới cảm giác đựơc nguy hiểm, đều lùi về phía sau, khiến cho không gian quanh Phượng Nữ và Tử Thanh Kiếm mở rộng hơn nhiều.

Hắc Dạ thấy một màn này, có chút kinh ngạc nói: "Rõ ràng đấu khí tiểu tử gian trá này tiến bộ rất nhanh a! Bất quá đấu khí của nữ hài tử kia tựa hồ có điểm kỳ quái, kín đáo không biểu lộ mà đã có thể hóa giải pháo đấu khí của Thanh Kiếm."

Chấn động do đấu khí sinh ra biến mất, Phượng Nữ đứng tại chỗ không di chuyển, vẫn duy trì tư thế như lúc trước, mà Tử Thanh Kiếm sắc mặt khẽ biến, đứng cách nơi phát động công kích hơn một thước, trên mặt đất lưu lại hai dấu vết thật sâu, hiển nhiên hắn không thể hóa giải dư ba, bị chấn khỏi nơi ban đầu.

Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Cũng được, đấu khí của ngươi thật hùng hậu, bất quá còn kém một chút, nếu không có năng lực lợi hại hơn thì gọi lão sư khác đi, hoặc là Viện trưởng của các ngươi."

Sắc mặt Tử Thanh Kiếm trở nên ngưng trọng hẳn lên, hắn biết, chính mình đại biểu cho tôn nghiêm của Học Viện, tuyệt không thể dễ dàng bại trận, "Lại tiếp ta một chiêu." Trong sự bao vây của đấu khí màu xanh, Tử Thanh Kiếm phóng người lên, đấu khí trong phút chốc đạt tới cực điểm, song thủ mở rộng thành trảo hình, vượt lên đủ năm trượng, giống như chim ưng vồ mồi hướng Phượng Nữ đánh tới, trong miệng hét lớn: "Tiếp ta Sanh tê họat liệt Trọng Ưng thủ." Vì chiến thắng, hắn rốt cục lấy ra tuyệt học của chính mình.

Sắc mặt Phượng Nữ trở nên ngưng trọng một ít, hai chân chấm đất, đón lấy bước tiến của Tử Thanh Kiếm, hai tay giống như cánh chim chuyển động theo quy luật, đấu khí màu đỏ khiến thân thể mềm mại của nàng phủ thành màu đỏ, song thủ giơ lên kỳ dị, trực tiếp tiếp Trọng Ưng thủ của Tử Thanh Kiếm.

Niệm Băng không thể kiềm được mở một quyển trục Bạo Phong Tuyết, hướng hai ngừơi trên không trung vọt đi, hắn nghe Tra Vô Cực nói qua, Trọng Ưng thủ nặng nhẹ tự nhiên, lúc dùng đến trọng, có thể dễ dàng xé nát cơ thể của con voi lớn. Lúc này, hắn đột nhiên phát hiện, địa vị Phượng nữ trong lòng mình lại trọng yếu như vậy, cho dù không để ý hết thảy, cũng phải cứu được nàng.

Phượng nữ thật sự cần hắn cứu sao? Mặc dù Niệm Băng động tác đã rất nhanh, nhưng như thế nào đã không có khả năng đuổi tới, hồng sắc kỳ dị xuất thủ, nhẹ nhàng in lên Trọng Ưng thủ tràn ngập cuồng phách chi khí, tiếng phượng minh lảnh lót từ miệng Phượng Nữ phát ra, hai người vừa hợp lại phân ra, hai tay trong nháy mắt tại không trung chạm nhau trên dưới trăm lần, Phượng Nữ dùng tốc độ đồng dạng trở về mặt đất, mà Tử Thanh Kiếm thì đã bị chấn động bay lên.