Băng Hỏa Ma Trù

Chương 139: Thần bí đích địch nhân (Hạ)



"Niệm Băng, ta vào được chứ?" Tiếng của Phượng Nữ bên ngoài vọng vào.

Dong binh đoàn dung loại lều không lớn, chỉ có thể đủ một người nằm thẳng. Vừa nghe tiếng của Phượng Nữ, Niệm Băng vôi vàng ngồi dậy: "Mời vào."

Tấm rèm của căn lều dần vén ra, Phượng Nữ bước vào trong và ngồi xuống. Khuôn mặt phấn hồng cùng với mái tóc xù ngang vai làm tăng lên vẻ tuyệt mỹ của dung mạo, nhìn qua như thế đã động lòng người. Trong lòng tưởng tượng đến khi chính mình từng ôm qua chiếc eo hoàn mỹ kia, Niệm Băng không khỏi nóng lòng: "Phượng Nữ, tìm ta có việc gì sao?"

Phượng Nữ thần sắc có vẻ sầu lo, Niệm Băng cảm thấy sự tình có vẻ không ổn.

Niệm Băng cười buồn: "Bây giờ ngươi nên nói cho ta biết rút cục chủng tộc kia là gì?"

Phượng Nữ thơ dài một tiếng rồi nói: "Thành thật xin lỗi, tiền nhân đã ước định ta tuyệt không thể vi phạm được. Đã tới được nơi đây, có lẽ cũng có thể đi tới cùng. Buổi tối ngày hôm qua, người khác có lẽ không rõ ràng lắm nhưng ta thì lại thấy rất rõ hình dáng kẻ đánh lén ngươi, theo ta phán đoán thì quả thật là rất tộc nhân kia. Ngươi có biết bọn họ hôm nay vì cái gì mà không quay lại ngay lúc đó không? Không phải là buông tha chúng ta, mà chỉ là ẩn tàng sát khí, khi chúng ta chính thức tiến vào bên trong sơn mạch, chính là khi bọn hắn sẽ động thủ ngay tức khắc.

Niệm Băng nhíu mày nói: "Nói như vậy, hiện tại lúc này cần phải giữ bình tĩnh. Ngày mai trên đường đi có lẽ không dễ dàng rồi."

Phượng Nữ gật đầu nói: "
Đúng là như vậy."

Niệm Băng nói: "
Đáng tiếc, hiện tai ta không thể nào khuyên Hội trưởng Tạc Lạc, một khi chưa có kết quả, bọn họ tuyệt đối không buông tha, đành đi bước nào tính bước đó vậy. Buổi tối hôm qua ta đã nói với ngươi sự việc như thế này không cần phiền tới ngươi rồi."

Phượng Nữ vuốt cằm nói: "
Ta chỉ có thể làm hết ức, dù sao kế hoạch không thể không có thay đổi."

Niệm Băng đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "
Thân thể của ngươi thơm thật đó. Đã hai ngày không tắm mà người vẫn còn thơm như vậy."

Phượng Nữ đầu tiên là ngây ra một chút rồi khuôn mặt đỏ ửng, nói: "
Lúc nào rồi mà người còn có tâm tính nói giỡn vậy."

Niệm Băng mỉm cười nói: "
Càng vào thời điểm khẩn trương, chúng ta càng phải thả lỏng tâm tính, như vậy mới có thể đối diện với mọi việc hiệu quả nhất, không phải vậy sao? Ngươi còn chưa trả lời ta vấn đề đó."

Phượng Nữ hứ một tiếng rồi nói: "
Ta và người trong tộc đều có nănglực khiết thân. Cho dù có vài tháng không tắm rửa, quần áo dính bẩn, nhưng thân thể cũng sẽ ko bẩn. Được rồi ta đến tìm ngươi vốn cũng không định bảo ngươi từ bỏ. Chỉ là nhắc nhở ngươi cẩn thận một tí, nếu mọi việc không ổn, lâp tức chạy trốn." Nói xong, nàng đứng dậy liếc nhìn Niệm Băng sau đó rời khỏi lều.

Người đã đi mà hương vị vẫn còn lưu lại, Niệm Băng hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện ra rằng chính bản thân mình đã ngày càng mê luyến Phượng Nữ. Từ trong không gian chi giới hắn lấy ra cái vật đó, thứ mà trước kia Phượng Nữ cho hắn nhưng chưa bao giờ hắn dùng qua, đó là chiếc sáo nhỏ. Trong lòng không khỏi có chút ấm áp, mặc dù hai người vẫn thủy chung bảo trì tình bằng hữu trên nét mặt. Nhưng Phượng Nữ đối đãi với hắn chính thị là sự quan tâm hoàn toàn có thể cảm nhận thấy được.

Đúng lúc này ngoài lều đột nhiêu xuất hiện một nhân ảnh đi đến. Niệm Băng tưởng là Phượng Nữ trở lại, nhưng lại phát hiện vẻ mặt lạnh lùng rõ ràng của Tử Thanh Mộng.

"Tử cô nương, người tìm ta có việc gì?" Niệm Băng có chút kinh ngạc hỏi.

Tử Thanh Mộng nhìn thoáng qua vật trên bàn tay Niệm Băng, không chút khách khí tiến lại ngồi xuống trước mặt Niệm Băng nói: "
Ta tới tim người là có hai chuyện, một là việc của ca ca ta, hai là vì ngày mai sắp tới."

Niệm Băng nhiêu không hứng thú nhìn nàng, nói: "
Cụ thể là gì?"

Tử Thanh Mộng nói: "
Ta thấy rõ ngươi cùng Phượng Nữ có quan hệ không bình thường, về việc này các người cứ vô tư, ta vốn không có quyền can thiệp vào nhưng ngươi nên biết, từ khi Phượng Nữ xuất hiện tới nay, ca ca ta luông không tự kiềm chế được mình. Nếu Phượng Nữ đúng là bạn gái của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể chính thức nói cho ca ca ta biết, để hắn đỡ phải nhớ nhung nhiều, ta không hy vọng hắn bị tình yêu đơn phương làm tổn thương."

Niệm Băng mỉm cười nói: "
Nóng vội cũng không giúp được ngươi hơn đâu, không phải ta không nghĩ tới giúp ngươi, mà là bởi căn bản ta không có cách giúp ngươi. Giữa ta và Phương Nữ chỉ là bằng hữu mà thôi, như thế nào mới có thể lấy thân phận bạn trai nói chuyện đây."

Tử Thanh Mộng hứ một tiếng giận dữ nói: "
Các ngươi mà chỉ là bằng hữu có quỷ mới tin. Ngày đó ngươi ôm chăt lấy eo cô ấy, ngươi nghĩ ta không nhìn thấy sao. Chỉ là bằng hữu mà cô ta để mặc cho ngươi khinh bạc sao? Chỉ là bằng hữu mà cô ta có thể để ngươi tựa vào vai ngủ sao?"

Niệm Băng trong lòng có chút rung động, những lời Tử Thanh Mộng đúng là sự thật. Nhớ tới ngày đó tình cảm của hắn có chút ngoài ý muốn, không thể không nghĩ tới Phượng Nữ đối đãi với bản thân hắn như thế chẳng phải là có phần dung túng quá không. Chẳng lẽ Phượng Nữ thực sự có tình cảm với mìn?"
Tử cô nương, chuyện này chúng ta tạm thời đặt qua một bên, ngày mai tới bảo tàng không biết những nguy hiểm nào đang rình rập. Như vậy cũng tốt nếu tất cả mọi người bình an trở về, ta cùng phượng nữ thương lượng một chút với nhau, chỉ cần nàng đồng ý ta nhất định sẽ phối hợp."

Tử Thanh Mộng trầm ngâm một lúc, thanh âm có chút quái dị nói: "
Ngươi cùng Phượng Nữ thật sự không phải là người yêu? Vậy nữ ma pháp sư kia cũng không phải sao?"

Niệm Băng có chút khó chịu nói: "
Ngươi tựa hồ rất muốn biết ai là bạn gái của của ta? Vậy ngươi không bằng ngươi làm bạn gái của ta đi. Thẳng thắn mà nói, ta bây giờ vẫn còn độc thân, và trong một thời gian rất lâu trong tương lai ta cũng vẫn độc thân. Ta chỉ có bằng hữu chứ không có nữ nhân, hy vọng ngươi từ nay không đề cập vấn đền này nữa, bây giờ ngươi có thể nói chuyện thứ hai đi."

Tử Thanh Mộng mỉm cười, sắc mặt đỏ lên cúi đầu nói: "
Thực xin lỗi, tại ta nhiều chuyện."

Niệm Băng ngẩn người, lần đâu tiên hắn thấy Tử Thanh Mộng có vẻ mặt như vậy, về chuyện nữ nhân hắn không hiểu nổi, nhất thời không biết nói gì "
Không việc gì, ta chỉ muốn giải thích mọi vấn đề ngươi hiểu nhầm nên mới kích động như vậy."

Tử Thanh Mộng ngẩng đầu lên liếc nhìn Niệm Băng nói: "
Chuyện phát sinh vào buổi tối hôm qua làm ta có dự cảm không rõ ràng, Phượng Nữ thực lực mạnh mẽ như vậy, tự nhiên có khả năng bảo vệ mình, nhưng ta và ca ca cảm thấy có chỗ không ổn, ngươi cũng biết thực lực của ta chỉ là kiếm sư mà thôi, nếu gặp đánh lén như vậy có lẽ ….Cho nên một khi gặp địch nhân như vậy, ngươi có thể dùng ma pháp chiếu cố ta cùng ca ca." Nhìn Niệm Băng kinh ngạc, ánh mắt nàng vội giải thích: "Không phải chúng ta sợ chết, ca ca cũng không biết ta tới tìm ngươi, nhưng là vì ta cùng ca ca ta đều là người kế thừa Lan Mộng học viện. Phụ thân chỉ có chúng ta mà thôi, cho nên vô luận thế nào thì chúng ta cũng đều muốn lấy tính mạng bản thân làm trọng. Cho nên ta mới đến tìm ngươi, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?"

Niệm Băng nghiêm mặt nói: "
Tử cô nương, mặc dù thời gian chúng ta quen nhau không nhiều nhưng chúng ta ít nhất đã xem nhau là bằng hữu, về điểm này ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ta an toàn, ta sẽ kiên quyết bảo vệ bằng hữu của mình."

Tử Thanh Mộng nở nụ cười, Niệm Băng chợt nhận ra khi nàng cười so với lúc mặt lạnh như băng đẹp hơn rất nhiều.

"
Cám ơn ngươi, Niệm Băng." Tử Thanh Mộng đứng lên và chuẩn bị rời lều.

"
Tử cô nương, nàng thấy câu trả lời ta như vậy không tốt sao?" Niệm Băng thoải mái nói.

Tử Thanh Mộng quay lưng về phía hắn lắc đầu nói: "
Không, đương nhiên không, ít nhất điều này chính tỏ ngươi không phải là một người ngụy quân tử, bản thân ngươi cũng gặp nguy hiểm mà làm sao bảo vệ được chúng ta, cám ơn lời hứa của ngươi. " Nói xong nàng vén rèm rời đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

"
Hóa ra nàng có lý trí như vậy. xem ra bất luận ai cũng đều không thể xem thường họ được. Hy vọng có thể dẫn họ sống sót rời khỏi nơi này." Niệm Băng thì thầm tự nhủ.

"
Niệm Băng ta có thể tiến vào không "" Thanh âm nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.

Niệm Băng trong lòng rung động, một người vừa mới rời đi thì lại có người nữa đến, mà tất cả đều là nữ nhân. Điều này không biết sẽ làm cho dong binh đoàn nghĩ thế nào. Nhưng dù bất kỳ một người nào hắn đều không thể từ chối được. Chính xác mà nói hắn thậm chí còn có chút kỳ vọng nàng tới: "Linh Nhi, mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tấm rèm được mở ra, ngoài trừ lúc gặp mặt khi khởi hành, Niệm Băng chưa nói chuyện được nhiều với Long Linh. Nàng không mặc chiếc áo lông cừu dày, băng hệ ma pháp bào trên người làm nàng có vẻ đơn bạc, cùng với khuôn mặt tái nhợt đang cười, khiến cho người khác nhìn thấy mà đau xót.

Long Linh ngồi xuống trước mặt Niệm Băng Khuôn mặt toát lên nụ cười thanh tao. "Niệm Băng, cách biệt mấy tháng ngươi vẫn tốt chứ?" Khuôn mặt nàng nhìn có vẻ thư thái, nhưng sâu trong ánh mắt tia buồn bã vẫn không chút thay đổi.

"Linh Nhi, ta tốt lắm, sao khi ta rời đi ngươi vẫn tốt chứ?" Niệm Băng nói xong những lời này suýt nữa thì tự mình tát mình một cái. Long Linh như vậy mà có thể nói những lời như thế sao?

Bất ngờ trước câu hỏi, Long Linh gật đầu nói: "Ta khỏe lắm! Ngươi có biết từ khi ngươi rời đi, ta dùng phương pháp mà ngươi dạy ra rèn luyện tinh thần lực, cảnh giới tu luyện của ta tăng lên một cách nhanh chóng, nếu có thời gian tu luyện ta nghĩ sẽ trở thành ma đạo sĩ sớm hơn ngươi đấy."

Niệm Băng cúi đầu nói: " Ta xin chúc mừng ngươi."

Long Linh lạnh nhạt cười nói: "Không có gì đáng để chúc mừng cả, tại khả năng thiên phú của ngươi so với ta còn muốn mạnh hơn nhiều, được rồi ta nên chúc mừng ngươi mới đúng, ngươi cùng vị Phượng Nữ cô nương kia khi nào kết hôn vậy, nhớ mời ta trong thiếp hỉ nhé."

Niệm Băng dãi bày: "Ngươi còn có ý gì vậy, ta cùng Phượng Nữ cũng chỉ là bằng hữu thôi mà, cũng như ngươi với ta mà thôi, ngươi đừng nên hiểu nhầm."

"Chỉ là bằng hữu bình thường ư?" Vẻ buồn bã của nàng càng lúc càng tăng. "Đều là do ta hiểu nhầm, bất quá Phượng Nữ cô nương thật sự rất tốt, nữ tử như vậy mà ngươi cũng không theo đuổi sao?"

Niệm Băng than nhẹ một tiếng: "Nhớ rõ ta từng cùng ngươi đã nói, ta bây giờ căn bản không có quyền yêu, những lời của ta đều là thật."

Long Linh mỉm cười nói: "Cái đó ta đã không quan hệ với ta rồi. Thôi được rồi, ba ba có chuyện muốn nhờ ta nói với ngươi, đó là đừng quên đại biểu công hội tham gia thi đấu, còn nửa năm nữa là tới rồi."

Niệm Băng gật đầu nói: "Đã đáp ứng thì ta nhất định sẽ làm."

Long Linh trong mắt vài phần lo lắng: "Vậy ngươi chấp hành nhiệm vụ tại thời điểm này, nhất định phải sống sót. Bất luận khi cũng đều phải lấy tính mạng làm trọng. Cái này cho ngươi, ngươi mau mặc vào đi."

Vừa nói nàng vừa nàng vừa lấy trong ma pháp bào ra một gói quần áo nhàn nhạt, có hồng quang lóe lên, nhìn qua cũng biết là chất liệu phi thường khinh, tựa như một tấm lụa. Niệm Băng hạ ý thức hỏi: "Đây là vật gì vậy?"

Long Linh mỉm cười: "Ngươi cũng biết chúng ta thân thể yếu ớt, nhưng với bộ quần áo mà ba ba bảo ta mang đến cho ngươi, khi ngươi mặc vào dù đối mặt với đối thủ cảnh giới Vũ thánh cũng có thể giúp ngươi ngăn phần lớn lực công kích. Với mà pháp sư tốt nhất chính là gia tăng phòng ngự. Tính chất của nó thế nào ta cũng không rõ, ba ba đã từng thử qua, cho dù là thập cấp ma pháp đều không thể phá hủy được nó. Đối với đấu khí càng có sự phòng ngự đặc biệt. Ta tới tìm ngươi là để hoàn thành nhiệm vụ ba ba giao cho. Cho ngươi, ta đi đây. Ngày mai có lẽ sẽ gặp ít nhiều nguy hiểm, ngươi cẩn thận một chút." Nói xong Long Linh tay cầm hồng sắc bối tâm đưa cho Niệm Băng, nhìn hắn mỉm cười rồi xoay người đi ra.

Hồng sắc bối tâm giống như không có gì bất thường cả, nhẹ nhàng xuất hiện một mùi hương thơn xông thẳng vào mũi, Niệm Băng cũng không suy nghĩ, chú ý lực đều nằm trên bối tâm này, tiện tay xử dụng một Hỏa Diễm thuật. Bối tâm dưới ánh sáng nhàn nhạt sáng bóng lên. Loại vải vóc này Niệm Băng chưa từng thấy qua, nhẹn nhàng mà co dãn cực tốt, bất chợt kéo dãn một chút, buông tay nó lại trở lại bình thường.. Trả trách nhìn ngoài không lớn hơn tấm áo Long Linh mặc nhưng có thể kéo dài nên mới cấp cho mình.

Có món đồ bảo vệ tánh mạnh gì đó tự nhiên là chuyện tốt, Niệm Băng vôi vàng cởi quần áo ra, rồi đem bối tâm mặc vào người. Quả nhiên co dãn thật tót, nó dính vào da tự nhưng giống như da thật vậy, thật phi thường thoải mái, thoải mái hít thở không chút khó khăn cho cơ thể. Niệm Băng dưới ý thức dùng hỏa diễm thuật hướng về người xem thử có chút cảm giác gì không. Không có gì cháy cả, trên bối tâm đến cả dấu về cũng không có, quả thật là món bảo bối phi thường tốt.

Lúc trước xuất hiện mùi thơm ở bói tâm, ngay khi mặc vào mùi hương càng trở nên mãnh liện hơn, ma pháp mềm mại phủ lên bối tâm. Niệm Băng đột nhiên chấn động toàn thân, đại não gống như bị điện kích vào, cả người biến thành ngốc trệ.

Kéo bối tấm lên mũi ngửi một cách cẩn thận. Hắn cảm thấy thân thể có chút run rẩy, cái này do chính sư phụ cấp cho mình vì sợ mình nguy hiểm sao. Long Trí căn bản không có khả năng đoán được Linh Nhi sẽ gặp được mình. Huống chi mọi người đều biết, Linh Nhi cũng là một ma pháp sư, có pháp bảo hộ thân như vậy, thân làm cha tự nhiên sẽ cấp cho chính con gái mình. Hương thơm này rõ ràng là mùi hương cơ thể Linh Nhi. Vậy hiển nhiên chiếc bối tâm này đã được mặc bởi nàng. Long Trí hiển nhiên là cấp cho nàng làm bảo bối hộ thân, nhưng nàng lại cho mình. Sáng mai nguy cơ bản thân gặp nguy hiểm là rất lớn, phần tình ý này chính mình cũng không thể giải thích được. Thiên hạ rộng lớn vẫn có kẻ ngốc. Linh Nhi nàng thật sự tốt với ta như vậy, ta có đáng để nàng làm vậy không chứ. Linh Nhi, ta thực xin lỗi nàng, ta phụ nàng quá nhiều rồi.