Băng Hỏa Ma Trù

Chương 177: Ngọc Như Yên – Niềm kiêu hãnh một thời của Phượng Tộc (Hạ)



"Mẹ nuôi, người đừng thương tâm nữa, chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Bây giờ người còn có Thần Thần, còn có con…" Niệm Băng ở phía sau cũng không biết an ủi Ngọc Như Yên như thế nào?

Lam Vũ thở dài một tiếng nói: "Niệm Băng, có lẽ con không tin dù cho con của chúng ta đã mất nhưng ta và Ngọc Như Yên không hề có cừu hận quá sâu với Phượng tộc. Dù sao Như Yên cũng là do các trưởng lão Phượng tộc nuôi lớn, là Phượng tộc hết lòng bồi dưỡng nàng. Hận sâu nhưng ân nghĩa nặng, cho nên sau này dù chúng ta có đủ thực lực báo thù cũng không hành động là vì không muốn Như Yên thương tâm. Một năm sau chúng ta có Thần Thần, sợ bi kịch tái diễn, khi Thần Thần một tuổi bèn cho nó theo làm đệ tử một đại nhân vật, ít nhất thì ở đó nó cũng được an toàn. Hàng năm chúng ta vẫn bí mật đón nó về. Cho tới bây giờ, chúng ta mới chắc chắn bảo vệ con gái không bị thương tổn. Không ngờ hôm nay bọn họ lại đến. Bất quá bây giờ đây ta giáo huấn bọn họ một trận,cho dù là Tộc trưởng trưởng lão của Phượng tộc đến đây cũng chưa chắc thắng được chúng ta. Vì để bảo vệ Thần Thần, Như Yên mấy năm nay không một ngày ngơi nghỉ, hơn nữa may nhờ thiên phú đã đạt đến đệ lục Phượng hoàng biến chưa từng có trong lịch sử. Cái này đều phát sinh từ việc của chúg ta và Phượng tộc cả, bây giờ ta chỉ hy vọng bọn họ không đến quấy rầy cuộc sống chúng ta, chúng ta không muốn có bất cứ dính líu đến Phượng tộc cả."

Niệm Băng dùng chiếc khăn tay lau nước mắt trên mặt Ngọc Như Yên, nhẹ giọng nói: "Mẹ nuôi, kỳ thực con biết người không thể quên Phượng tộc, những chuyện đã xảy ra đều đã là quá khứ, hãy bỏ qua để vui vẻ đi. Phượng tộc bây giờ cũng đã có hy vọng mới, Phượng nữ này con có biết, nàng tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng đã tiến vào cảnh giới Võ Thánh, tương lại thành tựu tất không nhỏ."

Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng nói: "Đây chính là điều ta lo lắng, khi thấy Phượng Nữ cô nương kích động nắm chặt tay con, ta như thấy lại màn kịch hơn hai mươi năm trước. Một người con gái khi đã thực sự yêu thương sẽ rất khó từ bỏ, đã khắc cốt ghi tâm rồi không phải nhờ thời gian là có thể phai nhạt. Niệm Băng con có thể nói qua quá trình hai con quen nhau không?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Con và Phượng Nữ quen nhau ở Băng Tuyết thành, lúc đó con đến đó tìm một vị đại sư làm nghề rèn, là muốn đem ngọn lửa trong Thánh Chi Thạch nhập vào trong Vương Đao. Không ngờ vị sư phụ đó đã qua đời, chỉ còn đệ tử của ông ta chính là Phượng Nữ" lập tức hắn mang hết thảy mọi chuyện của mình và Phượng Nữ lúc đó kể lại một lượt. Cả chuyện xảy ra trong Hoả Long động cũng không ngại ngần nói ra hết. Lam Vũ và Ngọc Như Yên đều chăm chú lắng nghe hắn nói, khi Niệm Băng kể đến lúc hắn hy sinh tự do của chính mình để Gia Lạp Mạn Địch Tư buông tha cho mọi người, sắc mặt của hai người cùng thay đổi.

Ngọc Như Yên nhíu mày nói: "Niệm Băng mặc dù ta và Thúc thúc ngươi cùng nhau hợp lực cũng không bằng vị Hoả Long Vương kia, nhưng ngươi nay đã là con của chúng ta, chúng ta có thể xin sư phụ của Thần Thần giúp đỡ, có lẽ có cơ hội. Chỉ cần con muốn thoát khỏi Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không phải là không có cơ hội. Bây giờ ta hiểu vì sao Phượng Nữ lại kích động như thế khi nhìn thấy con. Vì người khác mà quên mình, trong hoàn cảnh sẽ phải mang tính mạng mình ra con lại lựa chọn cứu vớt người khác. Phẩm chất cao thượng này đã đánh động lóng nàng ta. Phượng Nữ không thể kiềm chế nổi đã yêu thương con. Ta thật sự sợ các ngươi sẽ giống như ta và Vũ ca năm đó, chịu bao nhiêu khổ nạn. Thẳng thắn mà nói, ta không hy vọng con và Phượng Nữ kết hợp, chẳng những là vì con, cũng là vì Phượng Nữ, lại cũng vì cả Phượng tộc nữa. Nếu Phượng Nữ vì con mà ly khai Phượng tộc, đối với Phượng tộc là một đả kích không thể tưởng tượng nổi. Suy cho cùng tại Phượng tộc bồi dưỡng được một Võ Thánh cũng không dễ dàng gì."

Niệm Băng gật đầu nói: "Mẹ nuôi, con hiểu ý tứ của người, nhưng người cũng biết lúc mà tình cảm đến căn bản con người không có khả năng ngăn cản. Bất quá, con cam đoan với người, lúc mà con chưa báo thù, trước khi có đủ khả năng bảo vệ Phượng Nữ con tuyệt sẽ không ở cùng nàng. Hơn nữa sẽ tôn trọng sự lựa chọn của Phượng Nữ, nếu nàng không muốn ở cùng con mà chọn kế thừa vị trí Tộc trưởng Phượng tộc con nhất định sẽ không miễn cưỡng nàng. Người xem như thế có được không?Thật ra con không hiểu nổi, vì cái gì mà Phượng tộc không cho phép thành viên Vương tộc kết hợp với loài ngươi? Phượng tộc cũng là do nhân loại diễn hoá thành, chuyện huyết thống thật sự quan trọng vậy sao?"

Ngọc Như Yên cười khổ: "D(ây là quy củ của xã hội Phượng tộc, nếu không phải là thành viên trong vương tộc, chỉ là một tộc nhân bình thường, có lẽ các trưởng lão còn có thể châm chước. Nhưng thành viên Vương tộc bây giờ chỉ còn vài chục người, mỗi lúc lại giảm bớt một người, cái này đối với Phượng Tộc là cả một đả kích rất lớn. Con căn bản không thể nhận được sự châm chước. Cũng may là cự long kia luôn ở bên cạnh con, ta cũng có phần yên tâm. Nhưng mà con đi theo hắn thật sự là tốt sao? Dù sao hắn cũng hạn chế tự do của con. Nếu con muốn rời khỏi hắn chúng ta nhất định đem toàn lực giúp con."

Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: "Không, mẹ nuôi, con tuyệt sẽ không rời khỏi Gia Lạp Mạn Địch Tư"

Giọng nói kiên quyết của Niệm Băng khiến Ngọc Như Yên và Lam Vũ cùng kinh hãi lắp bắp. Gia Lạp Mạn Địch Tư hạn chế tự do của hắn sao hắn lại kiên quyết đồng ý ở bên cạnh ông ta. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thấy cha mẹ nuôi đối với việc này rất kinh ngạc, Niệm Băng nói: "Không sai, khi con vừa nhìn thấy Gia Lạp Mạn Địch Tư, trong lòng đa phần là sợ hãi, dù sao con người đối diện một con cự long cơ hồ không thể chống lại. Con cũng không phải hy sinh vì người khác gì cả, cũng là có lợi ích cả. Dưới tình huống ấy nếu con không đứng ra, có lẽ tất cả mọi người đều không thể rời khỏi Hoả Long động, ngay cả con cũng vậy. Nếu đã như thế sao con không thử cách khác, dùng trù nghệ của mình hấp dẫn Gia Lạp Mạn Địch Tư để cho người khác chạy đi. Ít nhất lúc chỉ còn có một mình con việc tẩu thoát cũng dễ dàng hơn. Lúc đó trong mắt con Gia Lạp Mạn Địch Tư đúng là một con cự long tàn bạo, bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mạng sống của con, chỉ có ăn mới là nhược điểm của hắn. Nhưng mà theo thời gian không ngừng tiếp xúc, con phát hiện Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng. Ít nhất theo con biết, đến bây giờ ông ta chưa hề giết một người nào. Ông ta thực sự giảo hoạt nhưng là giảo hoạt từ thông minh mà ra. Tri thức trí tuệ uyên bác mấy ngàn năm của ông ta nhân loại còn xa mới theo kịp. Ở cùng ông ta hai tháng, ông ta không những không làm thương tổn con, cũng không hạn chế bó buộc tự do của con, hơn nữa ở cùng một con cự long cường đại như thế khiến cho con có một áp lực vô hình, dưới áp lực đó con tự nhiên cố gắng ra tăng tu luyện. Theo Gia Lạp Mạn Địch Tư con học được rất nhiều thứ. Trong đó có cả ma pháp Mô phỏng mà cha mẹ đã từng thấy. Nếu không phải là ở cùng ông ta, không phải là được ông ta toàn lực tương trợ, con căn bản không thể có được thực lực như bây giờ. Ma đạo sĩ đối với đối với đại đa số các ma pháp sư mà nói là có thể vọng mà không thể tới. Nhưng con nhờ sự trợ giúp của Gia Lạp Mạn Địch Tư trong một tháng ngắn ngủi không những nâng cao tố chất thân thể trên diện rộng mà trình độ còn tăng vọt. Không cóông ta Băng Hoả Đồng Nguyên của con căn bản không thể đạt được thành tựu như bây giờ, Nếu nói lúc đầu con chỉ là nô lệ bị động của một người thì bây giờ đã trở thành bằng hữu của Gia Lạp Mạn Địch Tư, cũng có thể nói là ông ta đã thành sư phụ."

Trong một gian phòng nào đó ở phủ công tước, có tiếng thì thào lẩm bẩm: "Coi như ngươi cũng có chút tấm lòng."

Sau khi hàn huyên với phu thê Ngọc Như Yên một hồi, Niệm Băng cáo từ đi ra.Lam Tần đã chuẩn bị phòng ở cho hắn, hắn cũng không vội về phòng nghỉ ngơi, mà lặng lẽ ra khỏi Phủ công tước. Phượng Nữ xuất hiện là tâm hắn rối bời, trong lúc lo lắng liền đi dạo trong thành Áo Lan. Mặc dù trong không gian chi giới có thể dùng kèn gọi Phượng Nữ, nhưng hắn bây giờ không dàm thổi. Dù sao bây giờ Phượng Nữ đang ở cùng hai vị trưởng lão. Sau khi nghe Ngọc Như Yên nói hắn rất cảnh giác với mấy vị trưởng lão Phượng tộc này.

Ánh mặt trời buổi chiều ở thành Áo Lan vẫn thế, Niệm Băng đi đến nửa canh giờ, mờ mịt không tìm được mục tiêu của chính mình. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, trong lòng lại nghĩ, Phượng Nữ, lẽ nào chúng ta thật sự có duyên không phận sao?

Đúng lúc này, một thanh âm bén nhọn đột nhiên vang lên bên tai Niệm Băng, kinh ngạc hắn ngẩng đầu lên, chung quanh người đi đường rộn ràng nhốn nháo, tựa như không hề có gì biến hoá, mà âm thanh đó hình như chỉ nhắm vào một mình hắn. Đang nghĩ là thần kinh mình quá mẫn cảm. Thì tại ngã tư đường một ánh hồng y thu hút hắn khiến hắn chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy một mái tóc dài màu hống phấn quen thuộc đang tung bay trong gió, còn chưa kịp nhận kỹ, thân ảnh hồng phấn đã đi qua phố không nhìn thấy nữa.

Là Phượng Nữ, Niệm Băng trong lòng mừng rỡ, dù sao trời sinh có quá ít người có tóc màu hồng phấn, hơn nữa Niệm Băng ánh mắt sắc bén, nhận ra bộ đồ màu đỏ kia chính là bộ đồ hôm nay thấy Phượng Nữ mặc khi ở phủ công tước. Hắn vội đuổi theo, qua đến bên kia đường thì không còn nhìn thấy nhân ảnh Phượng Nữ. Niệm Băng trong lòng nhất động, Phượng Nữ nhất định là sợ trong cảnh hỗn loạn bị người trong tộc phát hiện, mới im lặng rời đi. Lập tức hắn vội đuổi theo ngã tư phía trước, chạy qua vài vòng mà không thấy dấu chân Phượng Nữ.

Lúc Niệm Băng đang hoài nghi phán đoán chính mình, thì thanh âm bén nhọn kia lại vang lên. Thanh âm bén nhọn lần này phát ra rất rõ ràng. Hắn biết là Phượng Nữ đang gọi mình, mình nghe không nhầm mừng rỡ vội vàng đuổi theo hướng thanh âm phát ra.

Âm thanh bén nhọn không ngừng vang lên, tâm tình vội vàng, Bất giác Niệm Băng đã rời xa cửa thành Áo Lan, cuối cùng hắn cũng thấy xa xa thân ảnh rất quen thuộc,mái tóc hồng phấn tung bay trong gió, thật động lòng người., thân ảnh chợt loé, đã đi vào con đường lớn trong rừng cây.

Niệm Băng nhìn chung quanh,thầm đọc chú ngữ, lấy Băng Hoả Đồng Nguyên di chuyển Phong nguyên tố, nhờ Ngạo Thiên đao phù trợ cho mình thêm hai phần phong thuật, bay nhanh vào hướng trong rừng cây. Có Tật phong thuật giúp đỡ thân thể nhẹ lâng lâng như lá cây, cũng tiến vào rừng theo chỗ Phượng Nữ đi vào. Âm thanh bén nhọn lại vang lên, Niệm Băng phân biệt phương hướng vội vã đuổi theo.

Cuối cùng một đường đuổi theo không uổng phí, khi hắn chạy vào sâu trong rừng cây thân ảnh màu đỏ lại xuất hiện, không còn chạy nữa, đứng đó đưa lưng về phía Niệm Băng, lẳng lặng đợi hắn đi đến.

"Phượng Nữ!" Niệm Băng kích động kêu, thân hình bay nhanh đến sau lưng Phượng Nữ, đưa tay muốn nắm lấy bả vai nàng.

Đúng lúc đó, hung khẩu của Thiên Hoa bài mọc lên một luồng nhiệt tin, trong lòng Niệm Băng tràn lên một cảm giác bất an rất mãnh liệt. Tay phải đang đưa ra vội thu về, thân hình rất nhanh bay lùi về phía sau.

Cùng lúc đó một đạo hồng quang như từ địa ngục xẹt qua ngay vị trí hồi nãy hắn lao đến. điên cuồng một trận khí nóng khiến hắn như ngạt thở, Nếu hắn còn đứng ở chỗ cũ, có lẽ đã bị đạo hồng quang đó chém làm hai.

Nữ tử mặc hồng y xoay lại, nào phải Phượng Nữ, rõ ràng là cô gái xinh đẹp đi cùng nàng hôm nay. Vì cô ta và Phượng Nữ đều là Vương tộc Phượng tộc, khí chất mười phần tương tự, hơn nữa đã dùng phấn hồng nguỵ trang tóc giả, không nhìn kỹ, từ phía sau căn bản không thể nhận ra.

Hào quang màu đỏ trên thân kiếm Phượng Hương cầm trên tay lại nhảy lên. Khuôn mặt lạnh như băng làm Niệm Băng nổi lên một tia hàn khí, sát khí bao trùm khắp ngõ ngách phương viên mười trượng xung quanh. Dù tu vi của Phượng Hương kém Phượng Nữ nhưng Niệm Băng không hề nghi ngờ, có được lửa Phượng Hoàng trong tay cô ta tuyệt đối có được thực lực giết chết mình.

Ổn định lại được tâm tình, Niệm Băng bình tĩnh nói: "Thì ra là Phượng Hương cô nương, không biết cô nương dụ ta tới nơi này là có chuyện gì?"

Phượng Hương hừ lạnh một tiếng nói:" Ngươi còn không biết tại sao? Ta dẫn ngươi đi xa đến đây, mục đích chỉ có một, là giết ngươi. Không cần nghĩ cách chạy trốn, ở đây, ngươi căn bản là không có cơ hội."

Niệm Băng lãnh đạm nói: "Cô nương, những lời này hơi quá rồi, chẳng lẽ các người quên những lời nói của Gia Lạp Mạn Địch Tư rồi sao?"

Phượng Hương trong mắt toát ra một tia khinh thường: "Ngươi đường đường là một nam nhân, nhưng lại phải có người khác bảo vệ đó là bản lĩnh gì? Huống hồ Phượng tộc ta cho tới bây giờ chưa hề sợ bất cứ kẻ nào, cho dù là cự long cũng không ngoại lệ. Hôm nay chúng ta giết ngươi xong lập tức rời đi, Cự long muốn tìm chúng ta gây phiền phức cũng không phải dễ dàng. Có tổ tiên Phượng Hoàng phù trợ cho chúng ta, bất cứ khó khăn nào cũng không thể ngăn cản. Vì tương lai Phượng tộc ta phải giết ngươi."

Niệm Băng mỉm cười, vẻ vui mừng toát ra từ nội tâm, nụ cười như ánh mặt trời khiến Phượng Nữ không khỏi ngẩn người, giận dữ nói: "Chết đến nơi, ngươi còn cười?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Phượng Hương cô nương, người muốn biết vì sao ta cười ư? Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, tự nhiên là vì Phượng Nữ. Trưởng lão tộc ngươi phái ngươi đi giết ta, đơn giản là sợ Hy vọng của Phượng tộc giống như trước kia, lại biến thành một Ngọc Như Yên. Kỳ thật các người làm vậy chính là nói cho ta biết trong lòng Phượng Nữ có ta, nếu không các người cũng không để ý ta đến vậy, ta nói đúng không? Có thể có được tình yêu của Phượng Nữ, người nói đi ta có nên cao hứng không?"