Băng Hỏa Ma Trù

Chương 216: Niệm Băng cùng Dung thân vương đối quyết (thượng)



Hỏa cầu trong tay Niệm Băng trở nên càng lúc càng lớn dần, đường kính đã hơn hai thước, hỏa nguyên tố mênh mông không ngừng phát ra âm thanh bốc bốc. Lúc này Niệm Băng cầm hỏa cầu giơ lên cao, nhiệt lượng chung quanh thân thể hắn đang không ngừng tăng cường.

Hỏa cầu thuật chỉ có điều mới là nhị giai ma pháp, đối với ma pháp sĩ mà nói đây là ma pháp không cần ngâm xướng chú ngữ. Nhưng bây giờ Niệm Băng ngưng tụ, không hề đơn giản là nhị giai ma pháp, thủ đoạn lấy ma pháp cấp thấp ngưng kết thành ma pháp cấp cao cần phải có ma pháp lực, đây là theo lời Dung thân vương làm đơn giản cái phức tạp. Từ khi Dung thân vương muốn trắc thí, cái này dùng thuần ma pháp lực để thử nó.

Khi đường kính hỏa cầu tăng lên ba thước, thể tích không còn tăng thêm. Hỏa cầu thuật bản thân là một ma pháp cấp thấp rất ổn định, nhưng Niệm Băng dựa vào ma pháp ngưng kết hỏa nguyên tố lớn như vậy, hắn làm thế nào ổn định đây? Ai cũng không hoài nghi rằng khi đường kính đạt đến ba thước, hỏa cầu tùy thời điểm đều có thể bộc phát. Nhưng Niệm Băng lại làm một việc như vậy, làm cho Dung thân vương khiếp sợ.

Hỏa cầu màu đỏ thật lớn với sự chăm chú của Niệm Băng dần dần xảy ra biến hóa, không phải tiếp tục tăng lớn mà bắt đầu thu nhỏ. Trước hết thu nhỏ vòng hỏa diễm bên ngoài, vốn hỏa diễm quang mang của hỏa cầu bắn ra bốn phía, đột nhiên trở nên ảm đạm rất nhiều, cả hỏa cầu từ màu đỏ biến thành màu đỏ sậm.

Dung thân vương ôi chao nhẹ một tiếng, lão kinh ngạc phát hiện ra đôi mắt màu lam của Niệm Băng đã bao trùm một tầng quang mang màu trắng. Lão thân là ma đạo sư đương nhiên biết đây là tinh thần lực sau khi đạt tới trình độ nhất định, mới có thể có tình huống như vậy. Trên mặt Dung thân vương hiện ta vẻ tươi cười, lầm bầm nói: "Tiểu tử, xem ra ta đánh giá ngươi còn thấp rồi, tinh thần lực ngươi quả là mạnh mẽ."

Đúng vậy, Niệm Băng sử dụng chính là tinh thần lực khổng lồ của mình. Sau khi hỏa cầu trở nên thật lớn, quả thật rất không ổn định, nhưng hắn lại có dũng khí dùng tinh thần lực của mình ép hỏa cầu lại; có thể thấy hắn đối với tinh thần lực của mình tự tin cỡ nào. Qua nhiều ngày tu luyện quả không uổng phí, bất kể là tinh thần lực hay ma pháp lực của hắn đều có tiến bộ không nhỏ.

Sau khi màu sắc hỏa cầu màu đỏ sậm biến hóa, liền bắt đầu quá trình thu nhỏ, mỗi lần thu nhỏ hỏa cầu dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục thu nhỏ. Quang mang màu trắng trong mắt Niệm Băng càng ngày càng cường thịnh, tinh thần lực đã tăng tới cực hạn. Hắn muốn không chỉ là thu nhỏ, mà còn khống chế hỏa nguyên tố bên trong, thậm chí còn muốn an bài sắp xếp hỏa nguyên tố. Nếu không một khi hỏa cầu bộc phát, người thứ nhất không hay ho chính là bản thân hắn.

Hỏa cầu tiếp tục nhỏ đi, Niệm Băng đối với mình mười phần tin tưởng. Giờ phút này, hắn chẳng những là vì ứng phó khảo nghiệm trước mặt, mà ở chỗ sâu trong tâm hắn đã có ẩn ý tứ tranh thắng. Hắn muốn cho vị gia gia lúc trước đối xử nghiêm khắc với mình và phụ thân nhìn thấy bản thân hắn không phải là đồ bỏ đi.

Khi hỏa cầu thật lớn từ đường kính ba thước biến thành hai thước, màu sắc của hỏa cầu đã xảy ra biến hóa. Tại mặt ngoài màu đỏ sậm của hỏa cầu hiện ra một tầng hỏa diễm màu lam thẫm, hỏa diễm rất nhỏ nhưng tồn tại rõ ràng. Không gian trong vòng ba trượng quanh thân thể Niệm Băng vì bị nóng quá mà trở nên méo mó. Niệm Băng đang không ngừng thu nhỏ hỏa cầu, đang dần dần biến thành màu lam.

Dung thân vương kinh ngạc nhìn Niệm Băng, hắn vẫn chưa ngừng sao?. Còn muốn tiếp tục nén nhỏ lại? Chẳng lẽ tinh thần lực của hắn đã đạt cảnh giới ma đạo sĩ?. Lúc này, đột nhiên ý thức được vấn đề không phải chỉ là nhìn thấy, lão bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, dù sao đối mặt với hỏa cầu thật lớn không biết uy lực như thế nào, dù là Dung thân vương cường giả như vậy cũng không dám có chút khinh tâm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Cuối cùng, hỏa cầu trở thành hoàn toàn màu lam. Nhìn hỏa cầu màu lam trên tay, chính Niệm Băng cũng có chút khó mà tin được. Nhưng hắn biết rằng tinh thần lực của mình chỉ có thể làm như vậy: từ đường kính ba thước biến thành một thước; ngưng kết hỏa nguyên tố quá lớn nên nếu tiếp tục nén nhỏ nữa, có lẽ tinh thần lực của mình khó mà chịu đựng được.

"Gia gia, ngươi cũng nên cẩn thận ", sau khi Niệm Băng nhắc nhở Dung thân vương, hỏa cầu từ trong tay hắn bay ra.

Hỏa cầu không trực tiếp công kích, mà ở không trung vẽ một đường cong cực đẹp, nhắm đầu Dung thân vương rơi xuống.

Trong mắt Dung thân vương quang mang phát ra, chú ngữ của lão tựa hồ đã hoàn tất, hỏa diễm chung quanh cơ thể trong nháy mắt từ màu đỏ biến thành màu lam thẫm, hỏa diễm đến trước hoả cầu ngưng kết rất nhanh; trong tiếng rồng ngâm, hỏa diễm hóa thành một rồng lửa màu lam dài đến một trượng rưỡi hướng về hỏa cầu ép nhỏ của Niệm Băng.

Đương nhiên ma pháp của Dung thân vương còn chưa chấm dứt, là người giỏi nhất trong đại lục hỏa hệ ma pháp sư của Hoa Dung đế quốc, thực lực lão đâu chỉ có mấy thứ này, khi rồng lửa màu lam thứ nhất nhắm tới hỏa cầu kia, rồng lửa thứ hai đã nhanh chóng ngưng kết, đồng thời chung quanh lão hình thành một vòng hỏa diễm màu lam, ngắn cách khí tức bên ngoài. Rồng lửa thứ hai bay lên, theo phương rồng lửa đầu tiên, hướng về hỏa cầu; chỉ có điều tốc độ vọt tới nhanh hơn nhiều, khi rồng lửa thứ nhất sắp chạm hỏa cầu thì rồng lửa thứ hai đã tới cùng một lúc.

Đương nhiên Niệm Băng không muốn hỏa cầu mình vất vả ngưng kết cứ như vậy mà mất đi. Hắn lập tức phản ứng lại. vốn hỏa cầu đang bay theo vòng cung đột nhiên nhanh chóng hạ xuống, dường như rơi tới mặt đất, hai rồng lửa kia nhanh chóng đuổi theo. Lúc hỏa cầu sắp rơi trên mặt đất, hắn đột nhiên chuyển hướng bay tới trước, hướng hai bên lung lay một chút, tránh xa hai rồng lửa, sau đó mới tăng tốc hướng Dung thân vương bay tới.

Dung thân vương khen: "Tốt, không hổ là cháu ta, hai chúng ta diễn thật tốt trò nhị long đoạt châu a". Vừa nói tay phải của lão ở không trung mở ra, Niệm Băng nhìn thấy một màn kỳ dị, một trong hai con rồng lửa trong nháy mắt bành trướng đến cực hạn, cơ hồ tràn ngập cả một phần ba diện tích đại sảnh, bao bọc hỏa cầu của Niệm Băng. Con rồng lửa còn lại nhảy vào cơ thể con thứ nhất, không đợi Niệm Băng phản ứng đã đuổi bắt hỏa cầu của hắn.

Muốn tránh đã không còn kịp nữa, tuy nhiên Niệm Băng cũng không để năng lượng của hai rồng lửa kia ăn mòn hỏa cầu thu nhỏ của mình, cho dù có bộc phát cũng phải tìm thời điểm tốt nhất. Tia chớp hỏa cầu di động rất nhanh, không có mục tiêu, phương hướng di động lộn xộn, nhưng trong cơ thể bành trướng của rồng lửa thứ nhất tạo ra một tàn ảnh. Lúc con rồng lửa thứ hai mù quáng truy tung hỏa cầu, trong mắt Niệm Băng bạch quang chợt phát ra.

"Ầm"

Tiếng ầm ầm thật lớn làm cả nền đất đại sảnh chấn động kịch liệt, bốn bức tường của đại sảnh cũng như mặt đất đồng thời hồng quang tỏa ra mãnh liệt, tiếng ầm ầm dữ dội đẩy Niệm Băng thụt lùi liên tiếp mấy bước, trước thân không ngừng tạo ra một cái hỏa tường thuật.

Cả đại sảnh chìm trong ba luồng ánh sáng hồng, trắng, xanh quấn vào nhau rền rĩ, không ai có thể tưởng tượng được uy lực sinh ra từ vụ nổ mạnh kịch liệt đến thế. Mọi thứ đã trôi qua, Niệm Băng ngã xuống đất, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng vì lúc trước Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư giúp hắn tăng cường thể chất, cho nên cũng không bị thương tổn gì, chỉ là tinh thần lực bị chấn động kịch liệt một chút.

Trên mặt Niệm Băng toát ra vẻ tươi cười, nhìn thấy bên kia đại sảnh Dung thân vương vẫn đứng thẳng, hắn biết mình đã vượt qua khảo nghiệm rồi.

Chung quanh thân thể Dung thân vương vẫn còn tầng ánh sáng màu lam, nhưng hai con thất giai hỏa long do lão phát ra đều bị dập nát bùng nổ, cả một chút hỏa diễm cũng không lưu lại. Niệm Băng mặc dù tiêu hao ma pháp lực không ít, nhưng chỉ là tương đương với một thất giai ma pháp, mà lão dùng 2 con thất giai hỏa long đều bị hỏa cầu thu nhỏ cao độ của Niệm Băng làm cho nổ tung. Xem hiện trạng bây giờ thì Niệm Băng chiếm tiện nghi một chút.

Dung thân vương lòng bàn tay đưa ra, nhạt nhẽo nói: "Cho dù là Dung Băng, có lẽ cũng chỉ có thể đến trình độ như ngươi. Cũng tốt, ma đạo sĩ trẻ tuổi, ta nên gọi ngươi như thế nào đây?"

Niệm Băng chấn động toàn thân, hắn căn bản không biết mình lộ ra sơ hở ở chỗ nào, kinh ngạc đè nặng nội tâm, cố tình kinh ngạc nói: "Gia gia, ngài có ý tứ gì? Ta là Dung Băng mà! Ngài không biết ta sao?"

Dung thân vương lắc lắc đầu, nói: " Ta biết rỏ cháu của mình, cho nên ta mới biết được ngươi không phải là hắn. Kỳ thật, thời điểm ta mới vừa nhìn thấy ngươi, cũng đã phát hiện ngươi không phải hắn rồi, nếu không ta cấp cho cháu mình một món đồ, cần gì phải dẫn hắn tới nơi này tiến hành thí nghiệm? Theo như lời ngươi, ta là người thế nào mà lại không biết năng lực cháu mình à?. Tuy vậy ta không thể không thừa nhận, thực lực của ngươi rất mạnh, mạnh mẽ đến gần cảnh giới của Dung Băng. Vì thế tiếp theo nếu ngươi không thể xuất ra thực lực cùng ta đối kháng đến kết cục cuối cùng, chỉ có thể là ôm hận ở chỗ này. Vì vinh dự mà chiến đấu đi, đối với địch nhân xâm nhập, ta sẽ không nương tay đâu. Ta đã lâu không có hoạt động, có một ma đạo sĩ như người làm đối thủ khiến ta hài lòng ".

Niệm Băng đứng lên, hắn biết bây giờ nói cái gì nữa, Dung thân vương cũng sẽ không tin tưởng rằng chính mình là Dung Băng. Chiến thì chiến, chẳng lẽ bản thân mình còn sợ sao?. Thời thơ ấu của hắn cùng phụ thân phải chịu nhiều ủy khuất trong nháy mắt hiện ra, quang mang cừu hận trong mắt Niệm Băng bắn ra, thanh âm trở nên rất lạnh: "Dung thân vương không hổ là Dung thân vương, cư nhiên còn bị ngươi phát hiện. Tuy nhiên, ta thực muốn biết ngươi làm sao phát hiện ra ta không phải là Dung Băng?"

Dung thân vương lạnh nhạt cười: "Cái này cũng không khó. Đầu tiên, quần áo Băng nhi mười mấy năm cũng không có thay đổi, vô luận xuân, hạ, thu, đông, hắn đều mặc áo trắng, như thế nào lại đột nhiên thay đổi đi?. Ngoài ra, đúng là hình thêu kim sư ở ngực cũng được ngươi thêu rất giống, người bình thường rất khó phát hiện, nhưng ngươi cũng không quên ngoại hiệu ta là hỏa diễm sư vương, nếu ta ngay cả tiêu chí biểu tượng của mình cũng nhận không ra, ta đã không xứng với danh hiệu ấy. Bây giờ ngươi đã minh bạch chưa."

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được rồi, đã như vậy thôi thì chiến đi".

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thụ kích động trong lòng. Hắn dường như lại nhớ tới thưở niên thiếu rất rõ ràng, cơ hồ mỗi một lần cha mang mình đi gặp vị gia gia này, ngoại trừ mắng giận ra, gia gia tựa hồ cũng không có biểu lộ tâm tình khác. Cho nên mỗi một lần gặp vị Dung thân vương này, đều là việc Niệm Băng không muốn làm nhất. Hôm nay, rốt cục cũng phải đối diện trong tình huống đối lập. Cha, nếu không phải vì lão ấy, có lẽ chúng ta ít nhất còn có thể có nhà. Nhưng là từ khi sinh ra, con và mẹ con ở trong một cái lều ở bên ngoài, chúng ta tựa hồ không có nhà. Dung gia không phải nhà của ta, ta cũng không phải một phần tử Dung gia. Hôm nay ta vứt bỏ hết thảy, cùng con ruột gia gia mình đánh một trận, kết quả sống hay chết đã không trọng yếu nữa.

Nghĩ tới đây, Niệm Băng không cần che dấu cái gì nữa, hai tay chậm rãi khép lại trước người, ngón trỏ tay trái phải đồng thời vẽ ra lam, hồng lưỡng sắc quang mang. Trong nháy mắt ngưng kết thành hai cái tam giác sáng ngời, Băng Hỏa Dồng Nguyên lục mang tinh trong nháy mắt cấu thành. Tại giờ khắc này, khí tức phát ra trên người hắn lại xảy ra biến hóa, đó là biến hóa của quang quang ; lam, hồng hai sắc quang mang đồng thời bay thành đàn, đúng là Băng Hỏa Dồng Nguyên lực. Đến giờ phút này, hắn mới triển khai ra thực lực chính thức của mình.

Dung thân vương kinh ngạc nhìn Niệm Băng: "Đây là Băng Hỏa Đồng Nguyên sao? Người tuổi trẻ, ngươi chẳng những rất giống Băng nhi, đồng thời thiện phú của ngươi cũng không kém hắn. Đã lâu không gặp ma pháp kì dị như vậy, ta đã có chiến ý rồi."

Niệm Băng lạnh lùng nói: "Để cho chiến ý của ngươi hoàn toàn phát ra đi. Cho dù chết, ta cũng hy vọng mình đối mặt với trạng thái đầy đủ của Hỏa Diễm Sư vương"

"Băng Tuyết nữ thần đích thán tức" lam sắc quang mang trong nháy mắt sáng ngời, một chút lam quang trong tay Niệm Băng nhanh chóng phóng đại. Một tiếng "Đinh" vang lên,Thần Lộ đao cắm ở dưới chân Niệm Băng tản ra vẻ bóng loáng băng lãnh dị thường, làm cho trong đại sảnh độ ẩm cực cao, nhất thời mang dến một tia lạnh lẽo.

Nhìn thấy Băng Tuyết nữ thần chi thạch, Dung thân vương sắc mặt không khỏi đại biến, ánh mắt nhìn thẳng Niệm Băng, hiện lên một tia phẫn nộ.

"Hỏa Diễm chi thần đích bào hao" hồng quang so với lam quang cũng không có chỗ thua kém, cùng lúc sắp nhập dưới chân Niệm Băng, cùng Băng Hỏa Đồng Nguyên lục mang tinh dung hợp cùng một chỗ. Tại thời khắc này Niệm Băng đã buông hết các gánh nặng trong tâm, hắn chỉ nghĩ đến chiến đấu, đem hết toàn lực đánh một trận.

"Hỏa Diễm thần chi thạch?" vạt áo màu đỏ của ma pháp bào trên người Dung thân vương đột nhiên phình lên, thần sắc trên mặt có chút dao động.

"Tốt, đúng là Hỏa Diễm thần chi thạch, năm đó không phải ngươi vì nó mà đuổi giết Dung Thiên sao? Tốt, hôm nay ta đem nó trở lại, chỉ cần ngươi có thể giết ta là có thể thu hồi khối chí bảo của Dung gia này".Thanh âm Niệm Băng so với lúc trước càng lạnh, hắn không dừng động tác của mình.

"Tự do chi phong đích khinh ngâm"

"Thần cơ bách biến đích lục mang"

"Quán xuyên thiên địa đích thự quang"

"Vĩnh thế địa ngục đích trớ chú"