Những người trong cùng một tổ luân phiên giao thủ. Hai người đứng đầu tổ sẽ được chọn vào vòng sau. Vòng sau là đấu loại trực tiếp, người đứng đầu tổ một đấu với người đứng nhì tổ hai, người đứng nhì tổ một đấu với người đứng đầu tổ hai. Hai trận này sẽ quyết định hai người vào chung kết, sau dựa vào thành tích các trận đấu mà phân phát lại thẻ bài.
Niệm Băng đối với thẻ bài số một không có hứng thú, hắn chỉ biết là, thẻ bài quay lại tay mình, tuyệt đối không phải còn lại số mười nữa.
Đăng ký kết thúc, Dung Băng mỉm cười nói: "Lần trước món cháo kia ăn ngon chứ, hôm nay ta lại đưa ngươi tới một nơi khác ăn, lần này vẫn là cháo, bất quá, lại là trực tiếp uống cháo, nhưng vị đạo cũng rất đặc biệt."
Niệm Băng mỉm cười đáp: "Hay lắm! Bất quá, ca, ta phải về gọi Phượng Nữ."
Dung Băng cười nói: "Đó là đương nhiên. Nếu không, tiểu tử ngươi ăn cũng chẳng ngon được."
Đúng lúc này, một thanh âm thình lình vang lên khiến Niệm Băng giật thót, "Niệm Băng, ngươi sao ở chỗ này?" Trong thanh âm tràn ngập kinh hỉ. Niệm Băng ngẩng đầu nhìn, liền phát hiện, người tới chính là kẻ hắn không muốn gặp. Ba mã xa được một tiểu đội Băng Nguyệt đế quốc binh lính hộ vệ đến trước mặt bọn họ, cầm đầu, chính là Băng Nguyệt đế quốc thất hoàng tử Yến Phong.
Yến Phong ánh mắt cũng không ở trên người Niệm Băng, kẻ hắn nhìn là Dung Băng, Dung Băng biết đối phương hiểu lầm, liếc nhìn Niệm Băng một cái, Niệm Băng hướng về phía hắn nháy mắt, huynh đệ hai người mặc dù mới gặp lại không lâu, nhưng vẫn rất ăn ý, Dung Băng nhất thời minh bạch ý của Niệm Băng. Trên mặt một lần nữa khôi phục vẻ băng lãnh, lạnh nhạt nói: "Ngươi là ai?"
Yến Phong ngây ra một lúc, nói: "Niệm Băng, ngươi không nhận ra ta sao? Ta là Yến Phong! Ngươi hôm nay mặc một thân y phục này thật là anh tuấn."
Dung Băng lạnh lùng: "Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Niệm Băng, ta họ Dung." Vừa nói, hắn vừa chỉ tay lên kim sư tiêu chí trên ngực trái.
Yến Phong thấy tư thái của kim sư đang gầm, nhất thời rùng mình, sắc mặt hơi đổi, "Ngươi, ngươi là người Dung gia? Ngươi thật sự không phải Niệm Băng?"
Dung Băng liếc nhìn mã xa sau lưng Yến Phong: "Ngươi là đại biểu của Băng Thần tháp tới báo danh sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình thản từ trong mã xa truyền ra, "Điện hạ, hắn quả thực không phải Niệm Băng kia. Ngươi xem tay hắn."
Nghe thanh âm này, Niệm Băng, Dung Băng huynh đệ hai người đồng thời cả kinh, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng này nghe lên động nhân như thế, nhưng mang theo một luồng hàn ý từ xương cốt, kẻ khác nghe xong khiến đáy lòng một trận phát lạnh, trọng yếu hơn là, thanh âm này đã chỉ rõ điểm khác nhau giữa Dung Băng cùng Niệm Băng. Niệm Băng đưa tay thu vào trong áo, mà Yến Phong lại nhìn lên tay Dung Băng.
Quả thực, tay Dung Băng mặc dù cũng thon dài, nhưng so với Niệm Băng thì thiếu vài phần lực lượng, lại không láng mịn bằng, nếu không quan sát cẩn thận, rất khó nhận ra. Yến Phong gật đầu. Xoay người hướng về phía mã xa thi lễ: "Đa tạ Băng Vân tiểu thư chỉ điểm." Nói xong, lúc này mới quay lại, hướng Dung Băng nói: "Thật sự là xin lỗi, ta nhận lầm người, bất quá, ngươi cùng một vị bằng hữu của ta rất giống nhau."
Dung Băng không lên tiếng, cùng Niệm Băng đi tiếp, khi bọn hắn đi qua ba mã xa, cũng không khỏi nhìn thoáng qua băng hoa tiêu chí. Bọn họ đều biết, đối thủ cực mạnh trong Tân Duệ ma pháp sư đại tái, là ngay bên trong mã xa này.
Rời khỏi hoàng cung, đi ở trên đường, Dung Băng thỉnh thoảng nhăn mày lại, vừa đi, vừa hỏi Niệm Băng: "Huynh đệ, ngươi có ý kiến gì về nữ tử trong xe, tên của nàng tựa hồ là Băng Vân, ngươi vừa rồi tại sao không nhận vị bằng hữu kia chứ?"
Niệm Băng cười khổ nói: "Đó quả thực là bằng hữu của ta, bất quá, ta thật sự có chút sợ hắn, không phải sợ bản thân hắn, mà là sợ sở thích đặc thù của hắn."
Dung Băng kinh ngạc nhìn về phía Niệm Băng: "Sở thích đặc thù gì?"
Dung Băng đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó cười ha ha, cười đến ngả nghiêng, cho đến khi Niệm Băng tức giận ho khan mấy tiếng, mới ngừng lại, cười nhẹ nói: "Xem ra, lớn lên anh tuấn cũng không phải chuyện gì tốt, cũng khó trách nhân gia lại coi trọng ngươi vậy."
Niệm Băng nói: "Hiện tại ta đang cải biến dung mạo, nhưng dung mạo của ngươi lại giống hệt ta, ca, ngươi cũng nên cẩn thận, có lẽ hắn đã thầm thương ngươi rồi, hắn có nhũ danh, là Yến Cúc Hoa." Nói xong, nhìn sắc mặt Dung Băng dần dần phát sinh biến hóa, lại nói tiếp: "Kỳ thật, Yến Phong người này ngoại trừ sở thích đặc thù kia ra, vẫn còn rất tốt. Mặc dù thân là vương tử, nhưng không có gì kiêu căng, bề ngoài mặc dù có khiến người có cảm giác hắn cách xa nghìn dặm, nhưng ta lại có thể nhìn ra sự cô tịch trong lòng hắn, hắn là Băng Nguyệt đế quốc thất hoàng tử, lần này tự mình hộ tống tuyển thủ của Băng Thần tháp, cũng không phải vì Băng Nguyệt đế quốc trọng thị với trường đấu này, mà là đang trốn tránh tranh chấp bên trong Băng Nguyệt đế quốc hoàng thất!"
Dung Băng động dung nói: "Đối mặt với quyền lực như thế lại muốn rời xa, người này không đơn giản. Coi thường danh lợi cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ca, trước đây ta gặp Yến Phong thì nghe hắn nói, lần này đại biểu Băng Thần tháp tham gia trận đấu là Băng Vân, có danh hiệu Thiên Huyễn, theo ta cảm giác, nàng chỉ sợ cũng có thực lực ma đạo sĩ, tuyệt không dễ đối phó, nếu ngươi gặp phải nàng, nhất định phải cẩn thận."
"Thiên Huyễn Băng Vân. Từ danh xưng của nàng có thể thấy được, nàng đối với khống chế ma pháp nhất định có chỗ độc đáo. Chúng ta muốn chiến thắng cũng không dễ dàng! Bất quá, ngươi ở khống chế ma pháp hẳn là không kém gì nàng, cho là ta không được, còn có ngươi mà."
Niệm Băng mỉm cười nói: "Ta sẽ nỗ lực, ca, ngươi không phải nói muốn đi ăn cháo sao? Chúng ta đi thôi."
Hai người trở lại lữ điếm, gọi Phượng Nữ, được Dung Băng dẫn đi về phía thành nam.
Niệm Băng rất tự nhiên nắm tay Phượng Nữ, chỉ cần cùng Phượng Nữ ở cùng một chỗ, sắc mặt hắn sẽ trở nên dị thường nhu hòa, bàn tay của Phượng Nữ rất ấm áp, còn ấm hơn nhiều so với tay hắn, tay ấm như ngọc (ND: nguyên văn là ái ngọc, chắc là một loại ngọc phát ra nhiệt), không ngừng sưởi ấm tay Niệm Băng, đồng thời cũng sưởi ấm tâm hồn hắn.
Lúc trước Phượng Nữ vừa nghe Dung Băng muốn dẫn mình cùng Niệm Băng đi ăn. Nhất thời rất là hưng phấn, mấy ngày nay nàng cùng Niệm Băng mặc dù thường xuyên dạo chơi trong trong thành, nhưng dù sao cũng không quen thuộc với Hoa Dung đế quốc, chỉ ăn đồ ăn Niệm Băng làm, cũng có thể khiến Phượng Nữ bớt hứng thú đi. Tay trái tự nhiên được Niệm Băng nắm. Tay phải cầm vật không rời thân, Ly Thiên thần kiếm. Đắm chìm trong ánh dương quang, Phượng Nữ trong lòng thầm nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể cùng Niệm Băng như vậy thì thật tốt!
"Ca, hôm nay cháo chúng ta uống có đặc điểm gì, ngươi giới thiệu cho chúng ta một chút." Niệm Băng mỉm cười hướng về phía Dung Băng nói.
Dung Băng nhìn thoáng qua Niệm Băng cùng Phượng Nữ tay trong tay, trong lòng thấy mừng mừng, "Phạn điếm này chẳng những cháo ngon. Hơn nữa, bọn họ còn có sở trường khác, còn ngon hơn nữa. A, đúng rồi, Niệm Băng. Cha ta bảo ta nói với ngươi, đợi thi đấu lần này kết thúc, để ta mang ngươi đi gặp người. Người nói sợ ảnh hưởng tới tu luyện mấy ngày cuối của ngươi, mới tạm thời không gặp."
Niệm Băng nghe Dung Băng nhắc tới đại bá. Trong lòng nhất thời ấm áp, đại bá cùng phụ thân là song bào thai! Nhìn thấy đại bá, cũng giống như gặp được phụ thân mình, vừa nghĩ tới phụ thân, Niệm Băng trong mắt không nhịn được toát ra hận ý mãnh liệt.
Dung Băng thấy nhãn thần của Niệm Băng, tự nhiên biết hắn nghĩ tới gì. Chặn lại nói: "Các ngươi đoán hôm nay ta muốn dẫn các ngươi tới phạn điếm này, ngoại trừ cháo ra, sở trường chính là gì?"
Phượng Nữ nắm chặt tay Niệm Băng, nói: "Chẳng lẽ là bánh bao sao? Bánh bao cùng cháo bán cùng nhau tương đối nhiều." Miệng nàng mặc dù đoán vậy, nhưng ánh mắt lại ân cần nhìn Niệm Băng. Dung Băng nhận ra điểm khác thường ở Niệm Băng, nàng sao nhìn không ra chứ?
Niệm Băng cảm nhận được sự ân cần của Phượng Nữ, mỉm cười, nói: "Ta không sao, chỉ là nhớ tới phụ thân. Ca ca, đoán đúng không?"
Dung Băng vỗ vỗ bả vai của Niệm Băng, nói: "Đương nhiên là không đúng, nếu chỉ là bánh bao, ta cũng không để các ngươi đoán. Nói cho các ngươi, nơi đó am hiểu chính là Lạc Bính Quyển Đái Ngư (ND: bánh quấn cá). Giá cả không hề rẻ."
Vốn trong lòng Niệm Băng còn vài tia buồn bã, nhưng vừa nghe đến Lạc Bính Quyển Đái Ngư này, mắt nhất thời sáng ngời, đối với mỹ thực mình chưa từng nghe qua, hắn là rất có hứng thú.
Phượng Nữ nói: "Đại ca, Lạc Bính Quyển Đái Ngư là cái gì? Cá thì có xương, chẳng lẽ ăn cùng cá không sợ xương đâm sao? Nếu không thì sao có thể cuốn được?"
Dung Băng mỉm cười nói: "Xương thì đương nhiên là có, thế nhưng, phương pháp xử lí của bọn họ cực kỳ đặc thù, mặc dù có xương, nhưng lại không đâm, đợi đến nơi đó, các ngươi ăn một lần sẽ biết."
"Mau tránh ra, mau tránh ra." Một thanh âm điên cuồng kèm tiếng ma sát chói tai vang lên, Niệm Băng còn không kịp phản ứng, đã bị Phượng Nữ kéo vọt về một bên, Phượng Nữ tay kia, đồng thời cũng kéo Dung Băng. Ngay khi bọn họ vừa mới tránh ra, trong nháy mắt, một chiếc mã xa hoa lệ nhanh như chớp vọt tới, trong lúc nhất thời khiến trên đường ga bay chó nhảy, tiếng kinh hô không ngừng truyền đến.
Mã xa được con tuấn mã kéo, thân xa màu xanh biếc, trên mặt trang sức cực kỳ xa hoa, quanh mã xa tương khảm kim sắc, rèm cũng là kim sắc, mặc dù tốc độ mã xa rất nhanh, nhưng thân xa nhìn qua cũng rất bình ổn, hiển nhiên là một chiếc mã xa cao cấp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Suýt nữa bị đụng vào, Dung Băng trong mắt không khỏi hiện lên một tia hàn quang, lạnh nhạt nói: "Ta còn chưa thấy qua ai dám kiêu ngạo như vậy ở Đô Thiên thành." Tiếng nói vừa dứt, tiện tay ném ra một hỏa cầu, hướng về phía mã xa. Từ nhỏ đã sống trong Dung phủ, Dung Băng cùng Niệm Băng có quan niệm rất khác nhau, bị người khác mạo phạm mà không hoàn thủ, không phải là phong cách của Dung Băng, ở Đô Thiên thành này, hắn căn bản không cần lo lắng gì nhiều, kể cả người của hoàng thất, cũng không thể chọc đến hắn.
Mắt thấy hỏa cầu sắp chạm vào mã xa, đột nhiên, một tầng đạm lục sắc quang trạch xuất hiện phía sau mã xa, phù một tiếng, hỏa cầu bị đạm lục sắc quang mang dập tắt, ngay cả tàn lửa cũng không bắn ra. Dung Băng trong lòng khẽ động, phải biết rằng, đây mặc dù chỉ là hỏa cầu thuật bình thường, nhưng khi ra tay, hỏa cầu đã được nhanh chóng áp súc, lực bạo tạc rất mạnh, lại đã bị hóa giải dễ dàng như thế, hơn nữa đối phương sử dụng hiển nhiên không phải là đấu khí, lục sắc quang mang? Đó là ma pháp gì?
Mã xa chạy tiếp mấy chục thước rồi ngừng lại, xa phu từ trên mã xa nhảy xuống, đó là một tráng hán vóc người khôi ngô, trên mặt hiện lên từng đạo nếp nhăn, hung quang trong mắt bắn ra bốn phía, vài bước đi tới sau mã xa, ánh mắt hướng về đường cái, lớn tiếng gào, "Ai, vừa rồi ai hỗn đản như vậy?"
Dung Băng chậm rãi đi ra, thản nhiên nói: "Là gia gia ngươi."
Tráng hán ngây ra một lúc, "Gia gia ta? Gia gia ta đâu có ở đây!"
Dung Băng lãnh đạm/ nói: "Gia gia ngươi, ta, không phải đứng ở chỗ này sao? Có tôn tử như ngươi thật sự là mất mặt." Hắn nói xong, nhất thời khiến cho dân chúng đang vây xem cười ầm ĩ.
Tráng hán lúc này mới minh bạch đối phương đang chửi hắn, nhất thời giận dữ hét: "Ngươi chọc ta." Bước về phía trước, nháy mắt đã tới trước người Dung Băng, nắm tay lớn đánh mạnh lên thân Dung Băng.
Dung Băng trong mắt toát ra một tia lãnh ý, hắn không hề động, một tầng hồng quang nhạt từ cơ thể phát ra, tráng hán tốc độ mặc dù khiến hắn giật mình, nhưng từng được Dung Thân Vương huấn luyện thực chiến vô số lần, hắn còn không thèm đặt tráng hán trong mắt, ngay khi nắm tay của tráng hán tới trước mặt hắn, hỏa diễm nóng rực trong nháy mắt bốc lên, hỏa diễm cũng không khuếch tán, mà là ngưng tụ một chỗ, hóa thành một tấm chắn lớn, che ở trước mặt Dung Băng.
Bịch một tiếng, nắm tay của tráng hán đánh lên hỏa thuẫn, lửa cháy trong nháy mắt lao về hướng công kích, tráng hán nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng bay ngược lại, nhưng trên người đã có nhiều chỗ bị hỏa diễm đốt, cháy sạm đen. Dung Băng vươn tay phải, hồng sắc hỏa diễm từ lòng bàn tay toát ra, màu sắc hỏa diễm dần dần phát sinh chuyển biến, theo hắn trầm thấp niệm chú ngữ mà từ hồng chuyển lam, hắn cũng chẳng có gì phải bận tâm, trên đường bị tập kích, với thân phận của hắn, tính là giết người cũng chẳng có vấn đề gì.
Tráng hán trên người tản ra một tầng hoàng sắc đấu khí, phẫn nộ, hắn từ sau lưng kéo ra một lưỡi búa to, toàn thân đấu khí tràn ngập, vừa định xông lên, một thanh âm đột nhiên vang lên, "Dừng tay, A Tứ, ngươi quá càn rỡ rồi."
Từ trên mã xa, hai người bước xuống, một nam một nữ, hai người đều mặc lục sắc ma pháp bào, phía trên không có tiêu chí phân biệt đẳng cấp, nam tử tướng mạo bình thường, nhưng toát ra khí chất cao quý, nàng kia dung mạo rất đẹp, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, tóc dài xanh biếc buông tới tận eo, từ cặp mắt xanh biếc toát ra vẻ tò mò, đang nhìn chằm chằm Dung Băng, trong tay cầm một thanh ma pháp trượng tinh xảo, người nói chính là tên nam tử kia, trên mặt mang theo một tia mỉm cười cùng nữ tử đồng thời đi tới.
Xa phu vừa thấy nam nữ này, vội vàng khom người hành lễ, "Thiếu chủ, tiểu thư."
Nam tử đi tới trước mặt Dung Băng, ánh mắt dừng lại trước kim sư tiêu chí trên ngực hắn một chút, thần sắc không thay đổi nói: "Thật sự là không có ý tứ, thủ hạ làm càn. Tại hạ Mộc Vinh, đây là xá muội Mộc Tinh."
Dung Băng lạnh lùng nhìn Mộc Vinh trước mặt, lạnh nhạt nói: "Lấy Mộc làm họ cực kỳ hiếm thấy, các hạ chắc là đến từ Lãng Mộc đế quốc, mộc hệ ma pháp từ thổ hệ ma pháp biến dị mà thành, tựa hồ chỉ có Lãng Mộc đế quốc hoàng tộc mới có, không biết ta có đoán sai không."