- Đúng vậy, Băng Vân tiểu thư đã ở trong thành hơn mười ngày nay, nhưng mà, hành động của nàng rất kỳ quái, chỉ cùng nhân viên trong băng thần tháp tiếp xúc một lần, rồi tự mình chui rúc trong một lữ điếm nhỏ không chút tiếng tăm, cùng ở chỗ nàng còn có một cô gái tuổi chừng mười lăm, mười sáu và một nam nhân.
Ngũ hoàng tử nhíu mày, hắn biết nữ nhân băng thần tháp đối với tất cả nam nhân đều một lòng bài xích, mà bên cạnh Băng Vân còn có một nam nhân, điều này khiến cho hắn không khỏi sinh ra một tia bất an.
- Tốt lắm, ngươi lui ra đi. Truyền mệnh lệnh ta, lập tức trở về Băng Nguyệt thành.
Khi Ngũ hoàng tử tiến vào Băng Nguyệt thành cũng chính là lúc Niệm Băng thân mặc thường phục đang ngồi trong một gian phòng trung lưu tại Hoành Tân lâu nức tiếng gần xa.
Cánh cửa gian phòng được mở ra, một gã tướng mạo anh tuấn, nhưng toàn thân lại tản ra khí tức nam nhân lạnh như băng đi đến, vừa vào cửa, hắn liền thấy được Niệm Băng, hơi thở lạnh như băng trên người ngay tức khắc hòa tan, vui mừng nói "Niệm Băng, quả nhiên là ngươi muốn gặp ta."
- Huynh đệ, ngươi cũng thành thật quá a! Đến cả "thiên ảo" Băng Vân cũng chiến thắng được, sau đó ta đến tìm ngươi mà chẳng thấy bóng dáng của ngươi đâu. Thật Không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, chẳng trách Tuyết Ngọc lại kêu ta đến nơi này, ngươi quen biết Tuyết Tĩnh, nhờ muội muội của nàng hỗ trợ ngươi cũng là chuyện bình thường, thế nào đây, tìm ta có việc gì sao?
Niệm Băng gật đầu xác nhận nói: "Quả thật là có chút việc, bất quá, trước hết chúng ta ăn một chút gì đã, ta nghe nói Hoành Tân lâu này so với Thanh Phong trai còn muốn nổi danh hơn, mấy món ăn nơi này cũng đặc biệt thơm ngon. Ta đã gọi vài món ăn nổi tiếng nhất nơi đây, đương nhiên, ta quả thật nghèo rớt mồng tơi, cho nên cuối cùng cần phải nhờ ngươi tính tiền vậy."
Yến Phong cười ha ha nói: "Chuyện này đơn giản thôi mà. Niệm Băng, có chuyện ta muốn hỏi ngươi, ngươi có xem ta là huynh đệ không?"
Niệm Băng đáp lại: "Đương nhiên rồi, chúng ta không phải vẫn luôn là bằng hữu sao?"
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: "Làm huynh đệ của ngươi không thành vấn đề, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên có suy nghĩ gì kì quái thì mới tốt a."
- Vậy vì cớ gì mà mỗi lần ngươi nhìn thấy ta, đều vội vàng né tránh đi rất nhanh? Giống như là lẫn trốn ta vậy.
Thoáng thấy tinh quang trong mắt Yến Phong lóe ra, Niệm Băng thầm than nói:
- Ta phải giải thích điều này như thế nào đây? Nếu như ta nói là trùng hợp, ngươi có tin không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tại Băng Tuyết thành, lần đó không phải ta muốn chạy trốn ngươi, mà do ngươi bị triệu hồi về Băng Nguyệt thành. Lần thứ 2 chúng ta gặp nhau tại Hoa Dung đế quốc, lần ấy ta không có tham gia trận quyết đấu cuối cùng của trù nghệ đại tái, không phải vì không muốn tham gia, mà vì bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ nên không thể tham gia được, bây giờ nghĩ lại vẫn còn khiếp sợ, lần đó, tính mệnh của ta chút nữa đã đi đời nhà ma. Lần cuối cùng, thời điểm tại Đô Thiên thành, mặc dù ta cũng là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, nhưng mà, giữa ta và băng thần tháp tồn tại cừu hận quá sâu đậm, mà ngươi lại ở cùng một chỗ với đám người của Băng Thần tháp, lúc ấy tình huống thật sự rất phức tạp, sau khi ta đoạt giải quán quân thì nữ nhân mà ta yêu mến bị bắt đi, ta lại càng không có thời gian báo cho ngươi biết, liền tức khắc đi giải cứu cho nàng. Nếu ngươi cứ cho rằng ta lẫn tránh ngươi, ta cũng không còn gì để nói.
Sâu trong thâm tâm của Yến Phong khi chứng kiến ánh mắt bình tĩnh của Niệm Băng, qua nữa ngày mới than nhẹ: "Là ta đã hiểu lầm ngươi, kỳ thật, cho dù ngươi có lẫn tránh ta cũng không sao cả, có ai lại nguyện ý coi ta là bằng hữu chân chính chứ?"
Niệm Băng tự nhiên hiểu được ý tứ ẩn hàm trong lời nói của hắn, Niệm Băng cũng không nói thêm gì nữa, thức ăn lúc này đã lần lượt được dọn lên bàn, Niệm Băng gọi cũng không nhiều đồ ăn lắm, chỉ gồm bốn món ăn và một bát canh, nhưng mỗi loại thức ăn đều cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn thấy liền làm cho cảm giác thèm ăn của con người dâng trào không thôi.
- Đến đây đi, Yến huynh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Yến Phong có chút kinh ngạc nói: "Ngươi nguyện ý nói ra sao?"
Niệm Băng mỉm cười trả lời: "Đối với bằng hữu, ta không cần thiết phải giấu diếm điều gì cả. Kỳ thật, ta vốn không phải là người của Băng Nguyệt đế quốc, ta sinh ra trong một đại gia tộc ở Hoa Dung đế quốc, nhưng mà, ta lại không có thời thơ ấu. Về mặt này chúng ta rất giống nhau, mặc dù xuất thân chúng ta đều không tệ, nhưng chúng ta lại không có được hạnh phúc. Nếu đem so sánh, ta so với ngươi còn muốn xui xẻo hơn nhiều, khi mới mười tuổi, ta đã không ngừng sống trong cừu hận."
Ngay lập tức, hắn mang những tao ngộ của mình thời thơ ấu cũng như quan hệ phức tạp của phụ mẫu lần lượt kể ra, nhưng mà trong suốt quá trình tự thuật lại không hề kể ra tên người nào cả, rồi nói đến hắn tại chỗ Tra Cực xuất sư mới thôi.
Nghe xong lời kể của Niệm Băng, trong mắt của Yến Phong hàn quang chợt hiện: "Huynh đệ, ta không nghĩ tới thời thơ ấu của ngươi lại bất hạnh như vậy. Cuối cùng cừu nhân của ngươi là ai? Nếu có thể giúp được ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Niệm Băng nhẹ nhàng lắc đầu cự tuyệt: "Yến huynh, cừu nhân của ta là ai bây giờ không thể nói cho ngươi biết được, thù cha mẹ không đội trời chung, phận làm con, ta phải tự tay báo thù cho cha mẹ mói được. Hôm nay ta hẹn gặp ngươi quả thật có việc muốn nhờ, nhưng mà không có quan hệ gì tới việc báo thù cả. Chuyện xưa của ta ta đã kể xong rồi, không thể không cho ta nghe chuyện xưa của ngươi chứ? Ta nhận thấy được, ngươi dù thân là hoàng tử, nhưng cuộc sống lại không hề vui vẻ, trong lòng huynh có chuyện gì, nói ra sẽ thoải mái hơn rất nhiều."
Yến Phng khẽ thở dài nói:
- Huynh đệ, ngươi đối đãi với ta chân thành như thế, ta cũng không có gì phải che giấu ngươi. Quả thật, ta làm hoàng tử thật sự không thoải mái, thậm chí còn không bằng một người bình thường, mặc dù từ nhỏ ta đã ở bên cạnh cha mẹ, nhưng mà, nếu so sánh thời thơ ấu trải qua, tao ngộ của ta so với ngươi cũng chẳng kiếm bao nhiêu đâu. Ngươi cũng biết, phụ hoàng ta có tổng cộng bảy người con trai, trong đó đại hoàng tử và nhị hoàng tử là do hoàng hậu sanh ra, mấy vị hoàng tử cùng các tỷ tỷ, muội muội khác của ta đều do các phi tần trong hậu cung sinh ra, chỉ có ta là không phải. Nói thẳng ra, ta bước vào thế giới này, quả thật chỉ là một điều ngoài ý muốn mà thôi. Đó là bởi vì cha ta sau một lần say rượu, trong tình trạng vô ý thức đã nghiêng ngã phượng loan với một cung nữ cũng chính là mẫu thân của ta, thật không nghĩ tới, chỉ trong một lần ân ái đó, ta đã có mặt trên cõi đời này.
Niệm Băng cầm lấy một chiếc khăn tay lau đôi mắt đang đỏ như lửa của Yến Phong, hắn tuyệt nhiên không nói thêm điều gì, chỉ đợi đến khi Yến Phong tiếp tục nói chuyện.
- Niệm Băng, ngươi biết vì sao ta lại có sở thích đặc biệt này không? Điều này cũng không phải trời sinh đã như vậy, mà là do mấy ả tiện nhân đó dồn ép ta a! Từ ngày mẫu thân ta mất đi, các ả tiện nhân đó đã bắt đầu thực hiện âm mưu trên người ta, nhưng mà, dù sao ta cũng là một gã hoàng tử, cho dù không có địa vị đi nữa, thì tương lai cũng là một trong những người kế thừa ngôi vị hoàng đế, mấy con mụ ấy không dám làm hại tánh mạng ta, nhưng lại âm thầm dùng phương pháp bỉ ổi xuống tay với ta. Ta cũng không phải loại trời sinh đã không thích nữ nhân, mà bởi vì các ả, cho nên ta mới trở thành như bây giờ. Hàng ngày, các phi tử trong cung đều phái các cung nữ trên danh nghĩa là đến chiếu cố cho ta, nhưng mà, bọn họ ở trước mặt ta lộ ra bộ mặt vô cùng ghê tởm, các ả ấy vũ nhục ta, thậm chí các ả ấy còn để ta xxxyyy….
Nói tới đây, bờ môi của hắn bởi vì kích động mà rung lên dữ dội, hít một hơi thật sâu, Yến Phong miễn cưỡng lấy lại được một chính sự bình tĩnh của bản thân, rồi mới kể tiếp: "Cho nên, bắt đầu từ lúc đó, ta đâm ra sợ nữ nhân, ta trời sinh đối với nữ nhân đã sinh ra tâm lý sợ sệt, thời điểm đó trong người ta cảm giác vô cùng bất lực, thì sư phó của ta xuất hiện, hắn tên là Dịch An. Năm ấy sư phó của ta chỉ có hai mươi mốt tuổi, là một nam nhân vô cùng anh tuấn, hắn vũ kỹ rất mạnh, hai mươi mốt tuổi mà đã tiếp cận tiêu chuẩn vũ đấu gia, so với đám đàn bà kia thì hoàn toàn khác biệt, hắn đối đãi với ta hết sức ôn nhu và tốt bụng, hắn truyền thụ cho ta vũ kỹ, mỗi ngày đều làm bạn bên cạnh ta, khi đó ta làm sao có thể biết đây là một cái âm mưu chứ?"
Trong lòng Niệm Băng đã hiểu được đôi chút, thâm tâm không khỏi thở dài vì tao ngộ mà Yến Phong gặp phải.
- Ta ngày càng trưởng thành hơn, năm ấy ta mười bốn tuổi, vũ kỹ của ta đã có cơ sở nhất định, ta đối với sư phó thật sự không muốn rời xa chút nào, hắn dường như là tất cả đối với ta. Nhưng vào buổi tối sinh nhật năm ta mười bốn tuổi, sư phụ hắn vậy mà hướng vào thời thơ ấu của ta hạ thủ, hắn đoạt mất sự yên ổn trong con người ta …
"Hỗn đản". Niệm băng hét lớn: "Mấy việc này nhất định là âm mưu hèn hạ của bọn người trong hậu cung, bọn họ đã thay đổi một cách vô tri vô thức tâm thái của ngươi, đúng hay không?"
Yến Phong cười khổ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nhưng khi đó ta tuổi còn nhỏ, mặc dù cảm giác thấy có chút bất ổn, nhưng sư phó đối với ta tốt như vậy, ta đối với hắn cũng không có gì bài xích. Quan hệ sư đồ bất thường được duy trì cho đến năm ta mười bảy tuổi, rồi có một ngày sư phó của ta đột nhiên chết một cách ù ù cạc cạc. Có thể hiểu được, bởi vì hắn đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, với lại hắn biết chân tướng âm mưu nên hắn phải chết, nhưng mà, khi đó tính cách của ta đã thay đổi, cho dù ta hiểu được mớ hùm bà lằng này thì cũng có ích gì đâu? Ta có thể đấu lại đám người trong bóng tối này sao? Sau này, ta tìm được một cơ hội rời khỏi hoàng cung. Ta hận, ta hận tất cả mọi người trong hoàng cung, bọn họ không phải là thân nhân của ta, mà bọn họ chính là cừu nhân của ta, nếu có một ngày, ta có được thực lực cường đại có thể hủy diệt hết bọn họ, ta sẽ xuống tay không một chút do dự, đáng tiếc, ta chỉ là một gã hoàng tử không được sủng ái nhất, lại còn có loại yêu thích đặc biệt bị thế gian khinh bỉ, ta có thể lựa chọn sao? Trong hoàn cảnh này ta chỉ có thể yên lặng để tiếp tục sinh tồn mà thôi. Đối với ta mà nói, thật sự là không có một chút cơ hội nào cả. Ta chỉ có thể hy vọng vàobằng hữu của mình a! Niệm Băng ngươi nguyện ý trở thành bằng hữu của ta sao? Chỉ là bằng hữu mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL