Băng Hỏa Ma Trù

Chương 333: Phụ mẫu đích tình huống (Thượng)



Nhìn đôi môi tiên diễm đỏ mọng khép mở, một lần nữa được cảm thụ da thịt nhẵn nhụi của nàng xuyên qua ma bào, Niệm Băng trong lòng không khỏi rung động. Hắn thậm chí đã quên mất kế hoạch bức vấn Băng Vân, dưới không khí ấm áp này, hắn không ngừng đưa từng miếng bàn tay gấu vào trong miệng Băng Vân. Nhìn nàng ăn hết số mỹ thực, lại dần dần sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.

Để cho nàng dựa ổn định lên bả vai mình, đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại, tạo cho nàng một tư thế thỏa mái nhất để dễ dàng ăn hết bát canh. Sau một hồi công phu, chút còn lại cuối cùng của bát hùng chưởng cũng đã toàn bộ nằm trong bụng Băng Vân. Niệm Băng cảm giác được lúc này mới hoàn toàn thoải mái, không còn phải áy náy nữa mới ngừng việc bón thức ăn.

Băng Vân có chút không nỡ, ánh mắt vẫn còn thoáng chần chừ tiếc rẽ nhìn bát hùng chưởng đã sạch sành sanh. Nhưng nàng cũng rất nhanh ý thức được quan hệ giữa mình và Niệm Băng lúc này. Nhờ năng lượng được bổ sung từ bàn tay gấu, thể lực của nàng đã được khôi phục chút ít, có thể dùng sức giãy dụa. Niệm Băng dùng ống tay áo của mình rũ chút thức ăn còn dính trên người Băng Vân, đỡ thân nàng một lần nữa đặt lên tấm da gấu, rồi tự mình ngồi ở bên cạnh. Lúc này mới bắt đầu sử dụng tốc độ như phong quyển tàn vân xử lý nốt bát hùng chưởng còn lại.

Vừa ăn hắn vừa một bên nhìn trộm quan sát Băng Vân, ánh mắt nàng lại một lần nữa trở lại bộ dạng ngốc trệ, nhìn cũng không thèm liếc mắt về phía hắn, cứ như vậy nằm trên tấm da. Niệm Băng phát hiện thấy, tự bản thân mình tựa hồ rất lưu luyến cái cảm giác được ôm nàng lúc trước.

Ăn hết bát hùng chưởng nọ, Niệm Băng đem các vật dụng thu thập lại. Với một con gấu lớn thế này, cũng đủ cho hai người bọn họ ăn cả tháng. Dĩ nhiên nhờ vào Băng ma pháp bảo tồn, cũng không sợ nó bị thối rữa. Sau một hồi thu nhặt hết các thứ rồi quay trở lại vào trong huyệt động, Băng Vân đôi mắt đã nhắm lại, thân thể hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Niệm Băng ngồi cách nàng không xa, lúc này Băng Vân đã lấy quần áo cùng tấm da gấu quây mình lại thật chặt, hắn chỉ có thể từ bên ngoài ma pháp bào hồi tưởng lại những đường cong động lòng nhân mà thôi. Nhớ tới hành động lúc trước xâm phạm Băng Vân, trong lòng không khỏi thoáng chút rung động, nói:

" Băng Vân, ta biết nàng vẫn còn chưa ngủ, không bằng như vậy đi, chúng ta có thể thương lượng chút được không? Xin nàng hãy tin tưởng ta, ta thật sự không hề có ý muốn thương tổn làm hại nàng đâu, ta cũng chỉ là muốn biết nơi cha mẹ hạ lạc thôi mà"

Băng Vân hai mắt mở to, Niệm Băng lại một lần nữa chứng kiến ánh mắt tràn ngập oán giận:

" Không có ý thương tổn ta sao? Cho dù ngươi giết ta, ta cũng chưa chắc hận ngươi đến thế này đâu"

Niệm Băng có chút trợn mắt hác hốc mồm nói:

" Cái này…,cái này….!!! Lúc ấy ta quả thật không khắc chế được bản thân. Bất quá, cuối cùng không phải ta đã dừng lại đúng lúc rồi sao, tự mình đấu tranh cả nữa ngày trời, mới hoàn hảo chưa có phá hủy đi sự trong sạch của nàng. Ta biết nàng rất hận ta, nhưng cũng không phải như thế này, tự mình có hơi quá rồi sao. Chắc sư phó của nàng bây giờ đang đi tìm nàng đó, bà ta căn bản không có khả năng tìm ra nơi này đâu"

Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng:

" Từ khi được thành người đến nay, ngoại trừ cha ta ra, không có nam nhân thứ hai nào dám đụng chạm đến thân thể ta. Ngươi trước đến giờ đã hai lần như thế vũ nhục ta, còn nói không có phá hủy sự trong sạch của ta hay sao"

Niệm Băng cười khổ:

" Dù sao chuyện tốt cũng đã làm rồi, vậy nàng muốn thế nào đây? Nếu không ta đền bù cho nàng nhé, để mặc nàng chiếm tiện nghi lại, được không?"

" Ngươi!!!….."

Băng Vân tức giận đến toàn thân nổi lên một trận run rẩy:

" Ngươi hèn hạ!!.. Ngươi vô sĩ!!.. Ngươi hạ lưu…Ngươi..!!!... Bây giờ ngươi nếu không giết ta, rồi sẽ có một ngày ta cũng sẽ cho ngươi sống không bằng chết …"

Nhìn bộ dạng phẫn nộ đến cực điểm của Băng Vân, Niệm Băng trên mặt toát ra một tia mĩm cười:

" Tốt a!!! Ta sẽ đợi ngày đó đến. Xem ra, bất luận ta nói thế nào nàng cũng sẽ không chịu nói cho ta biết nơi cha mẹ bị giam cầm.

Được!! Thế cũng tốt, ta cũng không ép nàng nữa! Nàng yên tâm đi, ta cũng tuyệt đối sẽ không có xâm phạm nàng nữa đâu. Chúng ta cứ như ngày hôm nay đi, cái ta có chính là thời gian đó.!!

Ngoại trừ việc li khai chốn này ra, ta nhất định cố gắng chiếu cố thật tốt cho nàng. Chúng ta cứ ngày qua ngày được sống cùng nhau vui vẽ một đoạn thời gian không phải tuyệt lắm sao? Lúc nào nàng cảm thấy phiền muộn, rồi có thể nói cho ta biết chuyện ta cần, ta lập tức sẽ thả nàng rời đi. Về phần nàng như thể nào để trả thù ta, ta nhất định sẽ đợi"

" Ai muốn cùng ngươi sống chung ở chổ này hã"

Băng Vân không biết khí tức ở đâu ra, mạnh mẽ từ tấm da gấu đứng bật dậy, căm phẫn nhìn Niệm Băng ở bên cạnh, đưa tay phất mạnh, hướng về má Niệm Băng mà đi tới.

"Bét!!!..."

Gương mặt anh tuấn của Niệm Băng đã hằn lên hình một bàn tay rõ rệt. Đánh cho hắn một cái tát, ngược lại khiến Băng Vân lặng người đi, lúc này mới ý thức nói:

" Tại sao ngươi không tránh né? "

Niệm Băng xoa má, than nhẹ một tiếng:

" Trước mạo phạm nàng là ta không đúng, nhận của nàng một cái tát này cũng coi như bù đắp phần nào, nếu nàng còn chưa hết giận, có thể tát thêm cái nữa cũng không sai."

Băng Vân vừa định giơ tay lên, nhưng tay nàng cũng không có hạ xuống nữa.

" Hừ!! Ngươi chớ có đắc ý, ta sẽ không thèm đánh ngươi đâu, ta muốn nội tâm ngươi phải bị dằn vặt, tự khiển trách chính mình"

Niệm Băng cười hắc hắc, nói:

" Nàng nghĩ như vậy thật chứ? Nàng cũng đã nói, ta là một tên hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu tiểu nhân đó sao. Một tên tiểu nhân mà lại tự mình xấu hổ ư? Vậy suy nghĩ của nàng cũng thực quá là thuần khiết rồi đó. Bất quá, nói thật nhé, Băng Vân tiểu thư à! Vóc dáng của nàng thật hoàn hảo vô cùng, quả không sai á!!!

"
Ngươi…."

Băng Vân vung tay lên rốt cục cũng đánh mạnh xuống, chỉ bất quá lúc này đây đã bị Niệm Băng nắm chặt cổ tay:

"
Vừa rồi cho đánh thì không đánh, bây giờ có muốn đánh cũng không được nữa đâu"

Niệm Băng hất Băng Vân trở về lại tấm da gấu, dùng tấm da gấu quấn lấy tấm thân thể mềm mại của nàng lại, Băng Vân muốn giãy dụa, nhưng lại nghe Niệm Băng nói:

"
Nàng tốt nhất nên bảo trì thật tốt bộ dạng của mình đi, ta cũng chỉ là một tên nam nhân đơn thuần thôi. Nếu nàng bây giờ mà để ta xuyên qua tấm ma pháp bào, nếu tất cả đều không bị che đậy gì nữa, vạn nhất ta một lần nữa huyết thú sục sôi. Ta không cam đoan có thể kịp thời dừng lại đúng lúc như trước đâu."

Vừa nghe Niệm Băng nói như vậy, Băng Vân lập tức đình chỉ giãy dụa, ngồi một bên hung hăng nhìn hắn, một bên cố đem tấm da gấu bó sát thân mình lại, chỉ lộ đầu ra bên ngoài:

"
Niệm Băng, ngươi nên cẩn thận đó, nói không chừng lúc ngươi đang ngủ say, ta nhân cơ hội cho ngươi vài nhát đao, cho ngươi xuyên qua vài lỗ ở trên thân người."

Niệm Băng cười hắc hắc, nói:

"
Nàng trên người có cái vật gì thì ta đều đã rất rõ ràng rồi, bây giờ nàng không thể dùng được ma pháp nữa, liệu có thể tìm ở đâu ra một thanh đao đây? Hơn nữa, cho dù là thế ta sợ rằng phiến đao đó cũng không thể giết chết ta được"

Băng Vân dứt khoát nhắm mắt lại, nàng biết mình nói như thế nào cũng không thể nói qua Niệm Băng, chỉ biết tự mình thu lại sức lực. Khép hai mắt, nàng không ngừng tìm cách lấy lại tinh thần lực đã mất, tìm kiếm biện pháp liên lạc với ma pháp lực, chỉ có khôi phục thực lực mới có thể chạy khỏi nơi này.

Thấy Băng Vân không hề để ý đến mình nữa, Niệm Băng xoay người hướng ra phía ngoài, hắn cũng không muốn làm phiền Băng Vân, nếu còn thấy cái thân thể động lòng người đó của nàng thêm vài lần nữa, chỉ sợ rằng Niệm Băng thực sự chịu không nổi.

Niệm Băng mới từ nội động đi ra, Băng Vân đôi mắt lại mở, nàng dùng tốc độ nhanh nhất từ trên tóc mình lấy ra một ống nhỏ chừng dài khoảng ba tấc, do bạch ngọc chế thành, đặt ở khóe môi nhẹ nhàng thổi lên. Không có thanh âm nào phát ra, nhưng từ tiểu ống này lại tản ra một tầng sắc oánh nhuận sáng bóng, Băng Vân hận ý trong mắt đại thịnh nổi lên, nàng tựa hồ như có thể thấy được bộ dạng Niệm Băng đang chết dần chết mòn trước mắt mình.

Niệm Băng cùng Băng Vân hai người cứ như vậy mà qua ngày đoạn tháng, từ bỏ hạn chế vì mất ma pháp lực ra, Niệm Băng đối với nàng phi thường hảo chiếu cố, mỗi ngày đều tự mình làm ra các loại mỹ vị tốt nhất để cấp cho nàng.

Trong nội động lúc này xác các loại động vật đã phủ kín, hơn nữa bị ngọn lửa ma pháp không ngừng thiêu đốt, khiến Băng Vân căn bản không có cảm thấy hơi lạnh rét giá. Niệm Băng biết tính nàng thích sạch sẽ, thậm chí dụng phong hệ ma pháp xua đi mọi xúy khí tích tụ, tạo ra thêm lượng không khí trong lành, rồi còn dùng băng, hỏa hai loại ma pháp đem nước nóng cấp cho nàng tắm rửa.

Từ ngày đó bắt đầu, Băng Vân rất ít khi cùng Niệm Băng nói chuyện. Có đồ ăn ngon lại dùng nước nóng được chuẩn bị chu đáo tắm rửa thân thể. Niệm Băng cũng không cùng nàng đồng thời ở bên trong nội động, tự mình ở phía bên ngoài huyệt động, thường xuyên tu luyện. Mỗi ngày hắn đều hỏi Băng Vân một lần về sự tình của cha mẹ, Băng Vân cũng không để ý tới, hai người cùng đang chờ đợi, chỉ có chờ đợi cái gì đó thì bất đồng mà thôi.

Mười ngày, thời gian qua đi rất nhanh, mỗi khi Niệm Băng nấu cơm, Băng Vân đều chủ động đi theo cạnh hắn, thừa dịp Niệm Băng không chú ý, lại đem vài hòn đá bự bự nhắm vào đầu hắn mà ra sức ném tới.

Đáng tiếc!!!! Mỗi lần như thế đều bị Niệm Băng phát hiện mà né tránh. Niệm Băng cũng không hề trách cứ gì nàng, chỉ khi nấu ăn đều cố gắng làm ra món ăn tốt nhất, đem đến cho nàng cảm giác được thỏa mãn tối đa vị giác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mỗi ngày ăn cực phẩm mỹ thực, nếu đem so sánh với trước kia, Băng Vân da thịt lại càng trở nên trắng trẻo noãn nà, sắc màu thêm vài phần oánh nhuận, thân thể mềm mại vốn hơi gầy yếu bây giờ có vẽ thêm đầy đặn một chút, càng nhìn lại càng động lòng người

" Băng Vân, ta đã trở lại"

Thanh âm Niệm Băng từ bên ngoài vọng lại, Băng Vân đang lúc khoanh chân minh tưởng hai mắt chợt mở ra, nhìn Niệm Băng thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa động. Hắc Ám ma pháp cấm chú khiến nàng đã thử phá không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đột phá một tầng cấm chế lại bị Niệm Băng lập tức phát hiện, là một lần nữa cơ thể nàng lại bị cầm chế tiếp

Niệm Băng đưa tay lấy ra trong người vài thứ rồi đặt sang một bên, mỉm cười nói:

" Nàng xem, cái này là ta tìm thấy trong cốc của một ngọn núi cách đây không xa, đó là một cái tiểu bồn địa (thung lũng nhỏ), nhiệt độ nơi này cao hơn bên ngoài không ít, tự nhiên là có thực vật sinh trưởng, loại quả này nàng có biết là quả gì không? Có thể ăn được không vậy?"

Hắn nói xong thì chỉ chỉ vào một quả gì đó ở trong đống thực vật đem về.

Băng Vân nhìn thoáng qua, phát hiện đó là một loại quả có màu tím rất quái lạ, hình giáng giống như long nhãn lớn nhỏ, nó toát ra mùi hương thơm thoang thoảng, một quả trong đó chảy ra một dich lỏng trong suốt như bảo thạch. Nàng lắc đầu, nói:

"
Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại quả kì lạ này, chắc là ăn được, cùng lắm thì ta và ngươi đồng quy vu tận chứ sao"

Thanh âm của nàng không còn băng lãnh như trước nữa, mặc dù đối với Niệm Băng địch ý vẫn tràn ngập, nhưng đã từ từ thích ứng với cuộc sống. Niệm Băng có lẽ đã phán đoán hơi sai lầm một chút, Băng Vân cơ bản không hề sợ hãi cô tịch, trước kia ở Băng Thần tháp tu luyện, thì so với ở nơi này còn muốn lạnh lẽo hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ ăn chút ít lương khô, nhưng ở đây lại được Niệm Băng cho ăn toàn cao lương mĩ vị thì phải so ra còn sướng hơn không biết bao nhiêu lần? Huống chi, mặc dù nàng hận Niệm Băng nhưng có Niệm Băng mỗi ngày cùng nàng nói chuyện, căn bản là không có cảm giác tịch mịch, trừ bỏ tự do cùng ma pháp lực bị khống chế ra, cuộc sống nơi này ngược lại thoải mái hơn ở Băng Thần tháp rất nhiều. Hơn nữa, Niệm Băng từ sau ngày đó, ngay cả đụng chạm cũng chưa từng đụng vào nàng dù chỉ một lần, trong lòng mặc dù hận ý vẫn đó nhưng cũng không còn mãnh liệt nữa.

Niệm Băng cười nói:

" Quên đi, cái này tốt nhất không nên ăn nữa, ta sao có thể nỡ lòng chết đây. Băng Vân, nàng cho dù không có nói sự tình gì về Băng Thần tháp, vậy nàng cho ta biết, cha mẹ ta có đúng thật sự là không chết phải không?"

Nhìn Niệm Băng ánh mắt tràn ngập kỳ vọng, Băng Vân trong lòng không khỏi mềm nhũn, không có lên tiếng, nhưng nhẹ nhàng gật đầu. Niệm Băng mừng rỡ:

"
Thật sự sao, vậy thì tốt quá rồi!!! Bọn họ không chết, dĩ nhiên là bọn họ không chết."

Hắn hưng phấn nhảy dựng lên, nhưng lại quên mất rằng huyệt động này khai tạc chỉ có cao hai thước. Phanh…!! Đầu hắn nhất thời bị đụng mạnh, mặc dù thân thể đã được long hóa hết sức cứng rắn, nhưng não bộ cũng choáng váng không ít, kinh hô một tiếng té ngã xuống đất, bưng đầu thống khổ hô to.

Tiếng cười như chuông bạc vang lên, nhìn Niệm Băng bộ dạng chật vật, Băng Vân nội tâm không kiềm chế được hoa khai đồng thời phát ra tiếng cười lớn. Niệm Băng ngẩng đầu hướng mắt nhìn nàng. Băng Vân rộ lên tiếng cười dĩ nhiên đẹp đến mê người. Mỹ nhân lập tức hít thở không thông, thấy ánh mắt hắn hoàn toàn ngốc trệ

" Băng Vân, nàng cười lên thật là đẹp quá, tại sao trước đây cứ phải nghiêm mặt như vậy chứ?"

Băng Vân lặng người đi một chút, khuôn mặt tươi cuời đã thu liễm lại, hừ lạnh một tiếng, nói:

"
Chỉ cần ngươi không may là ta đương nhiên vui vẻ, ta dựa vào cái gì lại cười cho ngươi xem "

Niệm Băng mỉm cười, ngồi dậy, nói:

"
Tốt, không cười thì không cười. Bất quá, dù thế nào đi nữa, cũng phải đa tạ nàng đã nói cho ta biết tình huống của cha mẹ ta. Hôm nay, chúng ta giảng hòa đi, ta sẽ làm thêm nhiều món ngon nữa, xem như cảm tạ nàng." Nói đoạn hắn xoay người hướng ra phía ngoài động bước đi.

Nhìn Niệm Băng thân ảnh rời xa, ánh mắt Băng Vân từ từ hóa lạnh, chuyển hướng xuống tử sắc quả quỷ dị nằm trên mặt đất, đây thật sự là độc dược sao? Sư phó đã từng nói, cái gì càng độc thì sắc thái càng tiên diễm, thứ quả này bề ngoài thực xinh đẹp, nhất định là thứ kịch độc tối thượng, nhưng có nên đầu độc chết hắn không nhĩ? Băng Vân nội tâm đang kịch liệt giao chiến. Niệm Băng này mười ngày qua đối với nàng, không ngừng hiển thị trước mắt đủ loại mặt tốt,nhưng là hắn lại suýt nữa cường bạo chính mình đồng dạng khiến nàng hận ý khó phân.

Chẵng lẽ như vây quên đi ư, bản thân mình đã không còn hận hắn nữa sao? Không, cái này tuyệt không có khả năng, ta như thế nào lại có thể thích cái tên hèn hạ này cho được. Tâm trí nàng vô cùng rối loạn, nhưng rồi dứt khoát đem thứ quả kia thu hồi giấu đi trước khi Niệm Băng quay trở lại, giấu ở nơi an toàn, nàng tự mình thì thào nhủ:

" Sư phó, Vân nhi thân thể đã không còn thanh tịnh, tâm Vân nhi cũng đã rối loạn rồi, làm sao còn thuần khiết nữa đây, sư phó à! Vân nhi xin lỗi người, nếu đây thật sự là độc dược, hãy để cho Vân nhi cùng tên hỗn đản kia đồng thời chết đi. Con thật sự không thể tha thứ cho hắn, nhưng nếu sự việc tiếp tục tiếp diễn như thế này, con còn có thể hận hắn được sao. Đành để cho thượng thiên quyết định hết thảy vậy, chỉ hy vọng đưa mọi chuyện kết thúc đi thôi."

Nghĩ đến thế, nàng đã dứt khoát đứng lên, hướng ra phía ngoài động mà đi.

Niệm Băng hai tay không ngừng huyễn hóa trên không trung các loại quang mang, chuẩn bị thật tốt tài liệu, biến chúng dần dần dưới sự khống chế của ma pháp trong tay mà trở thành cực phẩm mỹ thực. Sau khi biết được tin tức cha mẹ mình không có chết, Niệm Băng trong lòng hưng phấn không nói hết thành lời, hôm nay lực phanh nhẫm so với những ngày trước mềm mại hơn không biết bao nhiêu. Lúc Băng Vân đi tới thì hắn đã làm xong hai món tựa như đơn giản nhưng chế biến lại rất phức tạp.

" Băng Vân, nàng tới thật đúng lúc, mau giúp ta trông chừng cái nồi súp bên kia đi, dùng cái muỗm cho vào trong nồi khuấy kĩ, ta đi ra ngoài lấy ít gia vị và dụng vật để thêm vào, một hồi nữa là có món ngon ngay."

Nói xong hắn xoay người hướng ra ngoài động mà đi.

Lưu lại lúc này trong tâm trí là sự ôn nhu chu đáo hết mực của Niệm Băng, ánh mắt Băng Vân có chút ngốc trệ, Niệm Băng tướng mạo anh tuấn lại hưng phấn tràn đầy, như hơi thở mặt trời, nhìn nhiệt khí đăng đằng từ thang oa (nồi canh) bốc lên, tâm nàng đột nhiên đau nhói, thật là rất đau, rất đau… nhưng, nàng như trước không đổi, không hề có chút do dự nào lấy tử sắc quả dung nhập vào trong nồi, đồng thời đưa vài quả cho vào trong miệng mình.