Băng Hỏa Ma Trù

Chương 337: Thần Hàng Thuật – Thiên Sư chi lệ (Giọt nước mắt của Thiên sứ) (Hạ)



Nàng đương nhiên không rõ đây là vì cái gì, nhưng, ở thời khắc này, nàng hiểu được rằng Quang Minh hệ Thần Hàng Thuật này so với Băng Hệ Thần Hàng Thuật của chính mình mạnh hơn không ít. Bởi vì, có được vô số sự sùng bái cùng tín ngưỡng trợ giúp như thế này sẽ có thể phát huy đến uy lực lớn nhất của Thần Hàng Thuật.

Đáng tiếc!!! Nàng đồng thời cũng biết Thần Hàng Thuật này không đủ sức để uy hiếp đến bản thân mình. Bởi vì, chỉ có Thần Hàng Thuật dùng để trị liệu mới có thể phát ra loại ánh sáng hy vọng thế này, làm cho ánh sáng hy vọng chiếu rọi khắp mặt đất, làm mọi người đều thấy được ánh rạng đông của sinh mạng.

Trông theo cảnh tượng kì vĩ đó, Băng Tuyết nữ thần tế tự bay lên trời. Bằng vào sự cảm thụ đối với Quang nguyên tố, dưới sự sùng bái và tín ngưỡng của quang nguyên tố dẫn đường, hướng thẳng đến ngọn nguồn của Quang minh kia mà đi. Chỉ có điều quang nguyên tố thật sự rất rộng lớn, mỗi một quang nguyên tố, bởi vì quỹ đạo bất đồng, nên cảm nhận của nàng đối với khí tức của chúng cũng không giống nhau, mặc dù có thể cảm thấy được một cách đại khái phương vị của chúng, nhưng để chính thức tìm được ngọn nguồn của Quang minh còn cần một khoảng thời gian nhất định

Cùng lúc đó, còn có một người cũng đã cảm nhận được sự bất thường của Quang Minh

Ngưỡng Quang đại lục, ở bên trong một cái huyệt động, một nơi mà hắc ám tăm tối nhất, ngang ngạnh sinh sôi, xua tan đi tất cả quang nguyên tố tồn tại, đồng thời cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Mặc dù Tà Nguyệt một mình thừa nhận áp lực khổng lồ của thần thánh chi quang ở bên ngoài, nhưng loại thần thánh chi quang này dù sao cũng không phải nhằm vào hắn. Bằng vào thực lực của một Hắc Ám Thần Hàng Sư như hắn, mấy cái quang nguyên tố này căn bản không đủ để cấu thành uy hiếp gì đối với bản thân.

Hắn chẵng những không cần phải chăm chút bảo vệ chính mình và đám thủ hạ mà đồng thời còn đem toàn bộ khí tức che dấu đi, cũng không sợ địch nhân mà hắn đang tưởng tượng kia có thể phát hiện được.

Hắn đâu có biết rằng, Quang Minh thần thánh này căn bản không phải nhằm vào hắn.

Phát hiện những biến hóa trên bầu trời, kinh ngạc nhất còn chính là bảy vị Long Vương.

Dưới sự dẫn động khí cơ đó, bất luận là đang ở Băng Tuyết thành như Gia Lạp Mạn Địch Tư, hay ở trên đỉnh Hàn Lĩnh như sáu vị Long Vương khác, tất cả bọn họ đều đồng loạt rời bỏ nơi mình đang đứng mà bay lên không trung.

Quang Minh Long Vương phát ra một tiếng hét kinh hãi, thất thanh nói:

" Không tốt rồi, lực lượng này hẵn là do Niệm Băng xuất ra, Tạp Tạp vừa mới thông tri báo cho ta biết.

Niệm Băng có lẽ gặp phải phiền toái lớn rồi, chúng ta hãy đuổi theo mau mau một chút."


Để ngang ngữa với Quang Minh hệ Thần Hàng Thuật, nàng cũng có thể đủ sức xuất ra một cái, nhưng dù có là lực lượng của Quang Minh Long Vương như nàng thì cũng không có khả năng đem Quang Minh chiếu khắp các thành đô như thế này, đây rõ ràng là đã phóng thích hết mà không hề giữ lại chút gì!!!

Hắc Ám Long Vương Tạp Áo Tây Tư cố nén thân thể đang không khỏe của mình, nói:

" Niệm Băng có vẻ như là muốn cứu người, hắn vì cái gì mà không đem người trở về để chúng ta cứu cơ chứ? Địch Mạn Đặc Đế, Tạp Tạp nói như thế nào vậy?"

Địch Mạn Đặc Đế trầm giọng nói:

" Tinh thần lực của Tạp Tạp đã không còn mạnh mẽ nữa, nó chỉ truyền cho thiếp một đoạn ngắn mà thôi. Bất quá, dù thế nào đi nữa thì cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Niệm Băng mặc dù tiến bộ rất nhanh, nhưng hắn muốn xuất ra lực lượng như vậy,..tựa hồ như nhất định là…."

Năm vị Long Vương khác đồng thời kinh hô:

" Hắn lại một lần nữa dùng sinh mệnh trớ chú sao!!"

Phong Long Vương Tạp La Địch Lý Tư nhíu mày nói:

" Niệm Băng sao lại không biết nặng nhẹ như thế!! Hắn lại dùng sinh mệnh trớ chú. Cả đám bọn ta cũng chẵng thể cứu hắn nữa rồi!! Mau lên!!! Chúng ta nhanh ngăn cản hắn lại, có lẽ vẫn còn kịp."

Không Gian Long Vương Tạp Áo Địch Lý Tư trong mắt lóe ra tia sáng kì dị:

" Có mà tới kịp cái con mẹ nó á!! Cho dù ta dùng tới không gian ma pháp di chuyển khoảng cách lớn, cũng không có khả năng tìm ra phương vị của hắn. Chờ đến khi chúng ta đuổi đến nơi thì ma pháp của hắn khẳng định đã hoàn thành mất rồi!! Gia Lạp Mạn Địch Tư biến đi rồi!! Như thể nào lại có thể để hắn phải dùng đến loại ma pháp này?"

Tạp Áo Địch Lý Tư đề tỉnh Tạp Tiệp Áo Tư Tây:

" Đúng vậy!! Gia Lạp Mạn Địch Tư phải ở cạnh Niệm Băng mới đúng, ta bây giờ phải liên lạc với hắn mới được."

Kỳ thật, không cần Tạp Tiệp Áo Tây Tư phải liên lạc, Hỏa Long Vương ở trong Băng Tuyết thành đã lên đường rồi.

Đột nhiên cảm giác được biến hóa của Quang nguyên tố, lúc Tạp Tạp hướng về những vị Long Vương phát ra tiếng hô hoán, hắn lập tức ý thức được Niệm Băng đã xảy ra chuyện. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn mặc dù cũng nghĩ đến việc Niệm Băng có thể là vì cứu người, nhưng hắn đồng thời cũng đã nghĩ mục tiêu của Niệm Băng có lẽ là nhắm vào địch nhân- Băng Tuyết nữ thần tế tự. Trong lòng lại càng khẩn trương, hắn thậm chí còn chưa kịp hướng đến đồ đệ của chính mình là Tuyết Tĩnh chào hỏi, mà dùng tốc độ nhanh nhất có thể để hướng về Băng Nguyệt thành lao đi.

Trong bảy vị Long Vương, nói đến thân thuộc nhất với Niệm Băng thì chính là Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn không những thông qua cảm thụ về Quang nguyên tố của mình đồng thời còn dựa vào khí tức quen thuộc của Niệm Băng, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra được phương vị chuẩn xác của chàng rồi dùng tốc độ phi hành đến cực hạn, theo phương vị của Niệm Băng mà đi.

Niệm Băng đột nhiên phát hiện, bản thân dường như không cảm giác được tính mạng lực của mình đã cháy hết. Quang nguyên tố kia đang không ngừng bổ sung khiến cho sự tiêu hao Quang Minh đã bị thiêu đốt, không khổng lồ như trong tưởng tượng của hắn. Quang minh đang thiêu đốt dường như đã có chút ổn đinh, hắn biết, đến lúc phải bắt đầu bước tiếp theo.

" Quang Minh chi thần vĩ đại, sứ giả của người đã hạ xuống nhân gian, hy vọng cùng thự quang (ánh rạng đông) đã giá lâm, đem đến cho ta nguyện vọng lớn nhất.

Hy vọng cùng thự quang giá lâm, đem đến cho ta lực lượng của người. Thiên Sứ Quang Minh à!!! Hãy hiện thân đi!!!"


Quang Minh chiếu rọi khắp mặt đất, tất cả kim quang tại giờ phút này, trong nháy mắt đã co rút lại, thân thể Niệm Băng trôi theo mặt đất mà đứng thẳng dậy. Dưới tác dụng mãnh liệt của thần thánh chi quang, xuất hiên sáu chiếc cánh màu vàng hoàn toàn do năng lượng tạo thành, phiêu nhiên xuất hiện đằng sau lưng hắn.

Lúc này, Thiên Nhãn huyệt của hắn đã hoàn toàn mở ra, trên người được che kín bởi những phiến long lân màu xám. Lân phiến xuất hiện trước ngực lại có màu vàng.

Tại mi tâm, hiện lên con mắt Thiên Nhãn màu bạc, mở ra đến trạng thái lớn nhất. Bằng vào Thiên Nhãn huyệt đã tiến vào trung kỳ cảnh giới, không chế quang nguyên tố khổng lồ đang không ngừng hướng đến chính bản thân hắn mà ngưng tụ lại.

Niệm Băng nở một nụ cười. Vốn, hắn còn chưa xác định được ma pháp này của bản thân liệu có phát huy tác dụng hay không, nhưng bây giờ, sự thật lại nói cho hắn biết rằng, hắn thật sự đã thành công rồi.

Tại lúc này, giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có vui mừng. Không chỉ là vì bản thân mình trước khi chết có thể đạt đến đẳng cấp Thần Hàng Sư hơn nữa còn vì đã có thể cứu sống Băng Vân, khiến cho cả người tràn ngập hưng phấn.

Có Thần Hàng Thuật này, đừng nói Băng Vân chỉ bị phá hư trái tim, cho dù lục phủ ngũ tạng của nàng có hoàn toàn bị tổn hại đi chăng nữa, Niệm Băng đã nắm chắc có thể khiến nội tạng trong cơ thể nàng sống lại

" Thiên Sư chi quang à!! Người, hãy ban lực lượng của quang cho ta. Xin hãy cho phép ta, vận dụng ánh sáng trị liệu nguyên thủy nhất của người, dẫn quang minh tinh khiết nhất thế gian, cứu lại tính mạng đang ở trước mắt này đi. Thần Hàng Thuật- Thiên Sứ Chi Lệ"

Thân thể Niệm Băng từ từ bay lên, lơ lửng trôi phía trên thân thể Băng Vân. Mái đầu tóc bạc kia của hắn, tại thời khắc này một lần nữa khôi phục lại màu vàng vốn có, chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này trong lòng hắn chỉ có Băng Vân, trong đầu hồi tưởng lại mọi chuyện cùng Băng Vân phát sinh.

Hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước linh, dục cùng thăng hoa đến đỉnh điểm. Niệm Băng trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.

Một giọt nước mắt màu vàng vô cùng trong suốt theo khóe mắt của hắn từ từ chảy xuống

Tại lúc này, thời khắc này, thời gian dường như trở nên ngưng đọng lại.

Ở trong mắt Ngọc Như Yên giọt nước mắt màu vàng kia sao lại rõ ràng đến thế. Sự bất mãn trong lòng nàng đối với Niệm Băng hoàn toàn biến mất.

Một nữ nhân mà ngay cả tính mạng của mình cũng sẵn sàng đồng ý hi sinh vì nam nhân, nữ nhân đó chẵng lẽ còn không chịu dâng trinh tiết trao cho hắn được nữa sao?

Mọi chuyện đều đã không còn trọng yếu nữa rồi, dù cho Băng Tuyết nữ thần tế tự của Băng Thần Tháp có đến cũng không thể nào làm cho Ngọc Như Yên thay đổi nhận thức của nàng về Niệm Băng được nữa.

Giọt nước mắt màu vàng kia lặng lẽ rơi vào không khí, không gian xung quanh nó như mở rộng ra, tựa như bị bám từng đạo sóng nước, phảng phất như không khí vì giọt nước mắt tinh khiết nhất thế gian- Thiên sứ chi lệ- lay động mà khóc theo

Giọt nước mắt màu vàng, bình tĩnh rơi xuống, khi nó tiếp xúc với vết thương trước ngực của Băng Vân là lúc miệng vết thương đó biến mất như chẵng còn lại dấu tích nào nữa, cả một chút sẹo cũng không hề lưu lại. Trên làn da của Băng Vân tản mác ra một tầng oánh nhuận sáng bóng. Giọt nước mắt màu vàng kia đã hoàn toàn tan vào trong cơ thể của nàng, tan vào trong lòng nàng.

Màu vàng bắt đầu lan nhanh, kéo dài tới mọi điểm trên thân thể Băng Vân. Dưới tác dụng của khổng lồ quang nguyên tố, Thân thể của nàng như thoát ly ra khỏi vòng tay của Ngọc Như Yên, phiên diêu trôi đi giống như Niệm Băng. Niệm Băng mỉm cười nhìn thấy Băng Vân đang ở trước mắt.

" Có lẽ, ta đã sai rồi. Có lẽ, ta cũng đã đúng, nhưng bất luận như thế nào đi nữa, tới tận bây giờ, ta không hề hối hận, tỉnh lại đi nào, người yêu của ta à!!!"

Tại mi tâm, Thiên Nhãn chợt bắn ra một đạo quang mang màu bạc, thẳng tắp theo mi tâm của Băng Vân mà tiến vào. Băng Vân toàn thân kịch liệt chấn động, đôi cánh chim màu lam vốn đã được thu hồi nay lại mở tung ra. Hào quang màu vàng lan tràn trên đôi cánh của nàng, đem Băng Phượng Vương Tộc chi vũ kia hoàn toàn nhiễm thành màu vàng, Thiên sứ chi lệ, đã hoàn toàn mang đến cho Băng Vân, đắp nặn lại thành một trái tim màu vàng

Trong chút run rẩy đó, tiếng đập của trái tim lại vang lên mãnh liệt mà ổn định

Đoạt lấy tạo hóa của thiên địa chính là Quang Minh Thần Hàng Thuật. Đem Băng Vân giống như người từ cõi chết trở lại, cấp cho nàng một tính mạng hoàn toàn mới tinh

Một chút ngân quang theo mi tâm của Băng Vân phát sáng ra, một khe hở nhàn nhạt chậm rãi mở ra theo phương hướng đó mà phát triển

Niệm Băng phát hiện sau khi thiêu đốt tính mạng của bản thân mình, quang nguyên tố ngưng kết lại dĩ nhiên là rất khổng lồ. Trước mắt năng lượng đó không hề biến mất, nên hắn chẵng những có thể dùng Thiên sư chi lệ để làm sống lại trái tim của Băng Vân, đồng thời dùng năng lượng còn thừa đó lấy Thiên Nhãn huyệt của bản thân là vật dẫn, đem dung hợp với tinh hoa quang nguyên tố trong trời đất, lấy đó làm trụ cột mà giúp Băng Vân mở ra khiếu huyệt đầu tiên trong đời nàng, Thiên Nhãn huyệt

Khi Băng Vân chậm rãi mở đôi mắt của mình ra, nàng thấy được Niệm Băng đang ở trước mặt. Toàn thân bị hào quang màu vàng kia bao vây lấy. Niệm Băng lúc này sao mà cao lớn đến thế, sau lưng chàng là sáu cánh chim màu vàng đang lấp lánh. Toàn thân tản ra hào quang màu vàng khiến Niệm Băng hiện ra trong mắt nàng như là hóa thân của những gì hoàn mỹ nhất.

" Băng, thiếp đã chết rồi sao? Lại có thể ảo tưởng sau khi chết được nhìn thấy chàng, thiếp cũng đã biết được rồi. Không cần phải đi nữa, thật là tốt??"

Băng Vân nhẹ giọng nỉ non.

Niệm Băng mỉm cười nói:

" Mẹ, hy vọng người không phản đối việc con một lần nữa xưng hô như vậy với người, con thầm nghĩ muốn làm cho người thấy, người nhận đứa con này không phải là một tên xấu xa."

Nói xong những lời này, sáu chiếc cánh chim màu vàng sau lưng hắn tung bay di chuyển, kim quang chợt lóe, hắn đã đến trước người của Phượng Nữ đang bị cầm chế

Hào quang màu vàng bao vây lấy thân thể của Phượng Nữ, đem nàng chậm rãi nhập vào không trung. Nhấc tay lên, nước mắt đang lăn trên khuôn mặt Phượng Nử bởi quang minh từ Niệm Băng phát ra mà biến mất:

" Đừng khóc, ngoan nào!!! Phượng Nữ, ta cũng không biết nên giải thích thế nào với nàng nữa đây. Ta nghĩ, bất luận có giải thích như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đền bù lại những tỗn thương ta đã gây ra cho nàng. Ta chỉ có thể nói cho nàng biết rằng nàng là nữ nhân mà ta yêu nhất.

Trước kia cũng thế mà bây giờ cũng thế, vĩnh viễn như thế. Tình yêu của ta đối với nàng, cho dù trời đất có tồn tại bao lâu đi chăng nữa cũng không bao giờ thay đổi, ta không nghĩ phải giải thích cái gì cả. Xin hãy nhớ tới ta, dù sau khi đã khiến cho nàng phải đau lòng, ta vẫn hy vọng trong trái tim nàng vẫn còn hình bóng của ta."

Nước mắt Phượng Nữ không thể chảy ra nổi, nhưng khóe mắt của Niệm Băng lại đượm ra một dòng nước mắt màu vàng. Quang mang màu vàng đó phảng phất trong tay như một vòng tròn, chiếu ra ánh sáng trong suốt, phiêu nhiên tan vào trong vạt áo của Phượng Nữ, tan vào làn da của nàng, tan vào sâu trong tâm khảm của nàng. Đồng dạng chính là Thiên Sứ chi lệ, không phải là trị liệu mà là xoa dịu đi.

Phượng Nữ chỉ cảm thấy toàn thân như đang ở trong lò lửa vậy, nơi trái tim truyền đến một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt, trong chớp mắt lan ra khắp toàn thân. Ở giờ phút này, nàng cảm giác sâu sắc được tình yêu vô cùng vô tận của Niệm Băng đối với mình.

Sau lưng Phượng Tộc Vương Tộc chi vũ lại mở rộng, quang mang màu vàng từ trên làn da mà xuất ra, rất nhanh hướng đến đôi cánh chim mà lan tới. Kim quang nồng đậm đó, bao bọc lấy nàng, khiến nàng thành hình thái tương tự như Băng Vân. Mái tóc dài vốn màu hồng phấn của nàng đã biến trở lại thành màu lam. Niệm Băng biết màu tóc của Băng Vân giống với mẫu thân của nàng, còn màu sắc của Phượng Nữ thì giống với cha Lam Vũ. Mái tóc dài màu phấn hồng trước kia của nàng chỉ sợ là bởi quá trình tu luyện công pháp đặc thù của Phượng tộc mà có được

Phượng Nữ bởi vì mẫu thân cầm chế, mà không thể nói ra lời, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, Niệm Băng đã cải tạo lại thân thể cho mình. Nhìn vào đôi mắt trong suốt đã biến thành màu vàng kia của Niệm Băng, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, nước mắt không ngừng chảy lăn xuống theo khuôn mặt đau thương của nàng.

Từ trong ánh mắt của nàng, Niệm Băng đã nhìn thấy, nàng đã tha thứ cho hắn rồi!!!

Thâm tâm Niệm Băng như ấm lại, hắn đã cảm giác được thân thể của chính mình đang đuối dâng, cảm giác đã trở nên hư vô. Hắn biết, bản thân không thể chần chừ nữa, trong mắt quang mang đại phóng, bên trong Thiên Nhãn lại bắn ra một đạo ngân quang trực tiếp truyền vào mi tâm của Phượng Nữ.

Phượng Nữ toàn thân nổi lên một trận run rẩy. Dưới tác dụng của tinh thần lực khổng lồ mà Niệm Băng truyền vào cùng với tiên thiên chi khí nhất thời khiến nàng hôn mê bất tỉnh

Hít sâu một ngụm khẩu khí, cảm thụ được tinh thần lực khổng lồ mà trước đây chưa từng có, Niệm băng nhìn xa về phía chân trời.