Băng Hỏa Ma Trù

Chương 392: Chúc điếm đích ám chiến (Thượng)



Mộc Tinh làm bộ kinh ngạc thốt: "A? Ta vừa rồi nghe Niệm huynh nói đã trở thành thủ tịch cung đình ma pháp sư rồi, sao không phải do ngươi dẫn đầu tới?"

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Là sư phụ của Băng Vân, các ngươi chắc cũng biết nàng, chính là thủ hộ thần của Băng Nguyệt đế quốc đích chúng ta, Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân." Khi hắn nói những lời này, ánh mắt vẫn không có rời khỏi Mộc Tinh, cảm giác rõ ràng được thân thể nàng có chút run rẩy, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, mặc dù quá trình này rất ngắn, nhưng vẫn bị Niệm Băng nhìn được.

Lạc Nhu bên cạnh mở miệng, "A, nguyên lai là Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân, có cơ hội ta phải gặp thần hàng sư duy nhất của đại lục này mới được."

Nam tử vẫn cùng Tích Lỗ đối mặt hừ lạnh một tiếng, có chút khinh thường nói: "Thần hàng sư là tài rồi sao? Có cơ hội ta cũng muốn kiến thức một chút."

Nhân cơ hội hắn mở miệng, Niệm Băng lập tức hỏi Mộc Tinh: "Còn chưa thỉnh giáo, vị này là?"

Mộc Tinh mỉm cười đáp: "Vị này là sư phụ mới của ta, Trát Mộc Luân lão sư. Người là một ma vũ sĩ, rất được hoàng thất ta tôn kính."

Trát Mộc Luân? Cái tên này thực quái dị, lúc này, tiểu nhị đã bưng ba chiếc nồi lên, phân biệt đặt trước mặt Niệm Băng ba người, các loại thực vật đều đặt trên bàn, Niệm Băng thấp giọng giải thích với Tích Lỗ vài câu, Tích Lỗ cũng không khách khí, lập tức động thủ, cũng không nhìn Trát Mộc Luân nữa.

Mộc Tinh mỉm cười nói: "Niệm huynh nếu là đại biểu của Băng Nguyệt đế quốc, chắc đã gặp sứ giả nước ta tới quý quốc rồi chứ? Kết quả thương đàm thế nào?"

Niệm Băng thản nhiên đáp: "Chuyện kết minh thì ta đương nhiên biết, về phần kết quả cụ thể, vua ta cũng không nói rõ. Chờ sau khi kết thúc tứ quốc công luận đại hội lần này rồi hãy nói tiếp."

Mộc Tinh nhíu mày, nói: "Niệm huynh là người thông minh, ta nghĩ, ngươi hẳn phải hiểu rõ thế cục hiện tại là như thế nào. Chẳng lẽ, Niệm huynh vì quan hệ cũ với Hoa Dung đế quốc, sẽ không để ý tới sự tồn vong của chính quốc gia mình sao?"

Niệm Băng uống một ngụm cháo mới múc khỏi nồi, rồi nói: "Lời này của Mộc Tinh tiểu thư hơi nặng rồi. Không sai, ta trước kia quả thực là người của Hoa Dung đế quốc, nhưng từ khi ta tới Băng Nguyệt đế quốc, đã không còn quan hệ gì với Hoa Dung đế quốc. Bệ hạ phái ta đến đây tham gia hội nghị lần này, đương nhiên là tin tưởng ở ta, về phần Băng Nguyệt đế quốc chúng ta làm thế nào, sợ rằng không phải việc quý quốc có thể can thiệp."

Mộc Tinh trong mắt hàn quang lóe lên, nhưng nàng lập tức thì tỉnh táo lại, gật đầu, nói: "Là Mộc Tinh lỡ lời, xin Niệm huynh tha thứ. Bất quá, hiện tại đại cục nguy cấp, phải tận dụng thời cơ!"

Niệm Băng không trả lời, quay đầu nhìn về phía Lạc Nhu bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Không biết Lạc Nhu tiểu thư có ý kiến gì?"

Lạc Nhu mỉm cười, đáp: "Lãng Mộc đế quốc hỗ trợ quốc gia của ta rất nhiều, giúp dân nghèo sớm được ấm no, Áo Lan đế quốc cảm kích không thôi, đã quyết định kết thành liên minh với Lãng Mộc đế quốc. Chỉ là nước ta nhiều năm trước tới nay vẫn luôn nghèo nàn, binh lực không hề được bổ sung, miễn cưỡng đủ để bảo vệ phòng tuyến bên ta, đó đã là cố gắng lớn nhất rồi."

Trong lòng Niệm Băng cười thầm, giảo hoạt đa trí Lạc Nhu khá lắm! Ý tứ của nàng rất rõ ràng, kết minh thì có thể, nhưng Áo Lan đế quốc sẽ không xuất binh, qua mưu mẹo của mình để sai khiến, ý tứ của nàng, hẳn là có thể cho Lãng Mộc đế quốc đi xuyên qua cảnh nội, tùy thời từ một phương hướng khác tập kích Hoa Dung đế quốc. Gật đầu nói: "Thì ra là thế. Quả thực, Áo Lan đế quốc cũng không thích hợp xuất binh. Quý quốc trải qua nhiều tang thương, cần thời gian tĩnh dưỡng."

Mộc Tinh thở dài một tiếng, nói: "Lạc Nhu muội muội, ngươi vẫn còn quá bảo thủ, cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt, sau này sợ rằng…"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Không, ta lại rất đồng ý với ý kiến của Lạc Nhu tiểu thư, chúng ta tam quốc liên minh, rất có lợi cho việc phát triển của các quốc gia. Nhưng Áo Lan đế quốc kinh qua chiến loạn, quả thực không nên tái phát động chiến tranh nữa. Về phần Băng Nguyệt đế quốc chúng ta, lao sư viễn chinh quả thực không phải sách lược hay, cho nên, chúng ta còn phải tính toán. Thôi, mọi người uống cháo đi, vị đạo quả thực không tồi."

Mộc Tinh liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói: "Niệm huynh, nếu quý quốc có ý kết minh, chúng ta đây cũng nên đưa ra chút thành ý, ngài thấy thế nào?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Lần này ngay cả Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân cũng tới, chẳng lẽ còn không có phải là thành ý của quốc gia ta sao? Mộc Tinh tiểu thư, hôm nay chúng ta chỉ bàn về tình, không nên bàn quốc sự, dù sao ngày kia tứ quốc công luận bắt đầu rồi, cũng không cần nóng lòng nhất thời, tiểu thư suy nghĩ thật kỹ, chúng ta cũng phải suy nghĩ thật kỹ về các tình huống có thể xảy ra, Lạc Nhu tiểu thư, ngươi thấy sao?"

Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, Niệm Băng cũng đang nhìn nàng, hai người đồng thời mỉm cười tỏ vẻ hiểu ngầm, Lạc Nhu gật đầu nói: "Không sai, thật vất vả mới gặp nhau, hôm nay chúng ta nên thoải mái, không bàn quốc sự nữa. Lạc Nhu thật sự có chút mệt mỏi rồi!"

Từ khi nhìn thấy, Niệm Băng đã nhận ra tình trạng thân thể của Lạc Nhu rất không tốt, nàng mặc dù cũng từng tu luyện đấu khí, nhưng hiển nhiên là do mệt nhọc quá độ, khiến cơ năng của thân thể yếu đi, sinh mệnh lực không ngừng mất đi, không cần hỏi cũng biết, mấy năm nay Lạc Nhu vì Áo Lan đế quốc mà nỗ lực không ít tâm huyết, mới giúp cho một đế quốc tan nát dần dần phát triển trở lại.

Mộc Tinh nhìn hai người ăn ý trước mặt, đè nén tức giận trong lòng, mỉm cười nói: "Vậy được rồi, hôm nay chúng ta sẽ không nói chuyện chính sự, cháo nơi này vị đạo quả thực không tồi, muốn dùng gì nữa cứ nói, hôm nay ta mời." Nàng đã đè nén được bản tính của mình, với cục diện như hôm nay, muốn Niệm Băng và Lạc Nhu đưa ra hứa hẹn gì xem ra đúng là không thể, chỉ là kết minh thì có ích lợi gì? Hiện tại cần chính là tranh thủ thời gian, thừa dịp Hoa Dung đế quốc chưa kịp ổn định, phát động công kích. Thế nhưng, chỉ dựa vào lực lượng tự thân của Lãng Mộc đế quốc thì không đủ, chỉ có tam quốc liên thủ mới có hy vọng thành công.

Bọn họ đang ăn, từ cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, tiểu nhị ở bên ngoài nói: "Các vị, lại có khách nhân tới."

Khi Mộc Tinh còn ngẩn người, Niệm Băng đã đứng lên, mỉm cười: "Là người tới cùng ta."

Nói xong, ra mở cửa phòng, người tới chính là Phượng Nữ và Long Linh, trang phục của nhị nữ và Lam Thần hoàn toàn giống nhau, vừa vào cửa, trong lòng các nàng đồng thời xuất hiện thanh âm của Niệm Băng, "Các ngươi không nên kích động, mụ và Lạc Nhu ở đây."

Phượng Nữ toàn thân giật thót, lập tức nhìn thấy Ngọc Như Yên, Long Linh cũng nhìn thấy Lạc Nhu. Nhị nữ mặc dù đã được Niệm Băng dặn dò, nhưng vẫn không tự chủ được bước nhanh tới trước bàn. Khi các nàng tháo nón trên đầu xuống, tựa như lúc trước Lam Thần, trong phòng đều sáng ngời, vẻ tuyệt sắc của các nàng nhất thời khiến Mộc Tinh cảm thấy buồn bã, ngay cả Lạc Nhu cũng không khỏi toát ra thần sắc kinh ngạc, vẻ tuyệt mỹ của Phượng Nữ và Lam Thần thì nàng và Mộc Tinh vô pháp sánh được, cho dù là Long Linh thì cũng muốn hơn các nàng nửa điểm.

Long Linh cũng nhìn thấy Mộc Tinh, kinh ngạc hô: "Nhu nhi, Tinh Tinh, nguyên lai là các ngươi đều ở chỗ này!"

Mộc Tinh đứng lên, kinh hỉ chào đón, "Linh nhi, ngươi sao cũng tới? Ngươi…" Nói đến đây, nàng liền nhìn về phía Niệm Băng, mặt Long Linh đỏ bừng, thấp giọng nói: "Có cơ hội ta sẽ giải thích với ngươi." Thần sắc của nàng đã nói cho Mộc Tinh rất nhiều chuyện, không cần giải thích Mộc Tinh cũng đã hiểu.

Niệm Băng kéo Phượng Nữ và Long Linh ngồi xuống, bảo tiểu nhị mang thêm ba nồi cháo nữa, một nồi trong đó là dành cho Tích Lỗ đã chén sạch đống thực vật trước mặt.

Lạc Nhu để Long Linh ngồi phía bên kia của mình, hai trong Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ rốt cục lại gặp nhau, mà Phượng Nữ lại ngồi xuống cạnh Ngọc Như Yên. Ngọc Như Yên kéo tay nàng, trong mắt lệ quang bốc ra, nữ nhi của mình rốt cục đều trở lại bên mình rồi, nàng vui mừng kích động, môi giật giật, không ngừng quay sang Phượng Nữ và Lam Thần nói gì đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mộc Tinh ánh mắt mang theo thâm ý nhìn Niệm Băng, nói: "Niệm huynh, ngươi thật sự là có phúc!"

Niệm Băng mỉm cười không nói. Nhìn tam nữ cùng mình đến đây, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, có thể lấy các nàng làm thê, là chuyện may mắn nhường nào!

Trát Mộc Luân nhìn thấy Phượng Nữ ba người, lúc trước một Lam Thần đã khiến hắn thập phần chấn kinh rồi, lại còn có Phượng Nữ và Long Linh, trong mắt hắn vô pháp che dấu vẻ ghen ghét, lãnh đạm nói: "Quả thực là có phúc, bất quá, còn muốn xem có giữ được phúc khí này hay không."

Niệm Băng thản nhiên đáp: "Đối với điểm này, ta còn có vài phần tin tưởng, Mộc Tinh tiểu thư, lần này đến đây tham gia hội nghị, ngoại trừ Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân ra, tất cả người của chúng ta đều đã ở chỗ này. Nghe nói tiểu thư lần này dẫn theo không ít người đến, vậy ngươi cần phải cẩn thận một chút, nơi này là địa bàn của Hoa Dung đế quốc."

Trong mắt Mộc Tinh toát ra hận ý, hiển nhiên là nhớ tới những thủ hạ của mình đã bị Hoa Dung đế quốc diệt gọn sau khi tham gia ma pháp sư đại tái lần trước, "Niệm huynh chớ quên, chúng ta là tới tham gia hòa đàm."

Trát Mộc Luân khinh thường hừ một tiếng, nói: "Thật không nghĩ tới, Băng Nguyệt đế quốc sẽ phái tới một sứ giả trẻ con này. Ta muốn xem tin tưởng của ngươi là từ đâu ra." Tay đặt trên bàn khẽ động, một đạo thanh quang thiểm điện phóng ra, Mộc Tinh muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp. Thanh sắc quang mang vẽ ra một đường vòng cung, thẳng đến ngực Niệm Băng.

"A, ngon, thật sự là ngon!" Tích Lỗ mới vừa uống hết một chén cháo, lười biếng duỗi thân, mà tay hắn vừa lúc giơ lên, chắn trước thanh quang nọ, thanh quang không phát một tiếng động mà tiêu thất, phảng phất như chưa từng xảy ra cái gì, Tích Lỗ lại lấy thêm một chén cháo, tiếp tục ăn lấy ăn để.

Lạc Nhu nhướng mày, lạnh lùng nói: "Tinh Tinh, ngươi làm vậy là có ý gì?"

Mộc Tinh bất mãn nhìn Trát Mộc Luân, nhưng lại không dám phát tác, chỉ đành nói: "Xin lỗi, sư phụ ta luôn luôn thích dùng thực lực để nói chuyện, xin Niệm huynh tha thứ."

Niệm Băng thản nhiên cười, đáp: "Không có gì, bất quá, ta rất kỳ quái, chủ nhân còn không mở miệng, chó sao đã sủa bậy rồi?"

Trong mắt Trát Mộc Luân hàn quang sáng bừng, âm độc quang mang lóe lên, "Chó? Ta lần đầu tiên nghe được có người hình dung ta như vậy. Được, được!" Trên mặt hắn toát ra vẻ tươi cười, mặc dù đang cười, nhưng khí tức trên người đã vô hình mà ba động. Chậm rãi đứng lên, chiếc ghế vô thanh vô tức biến thành một mảng phấn.

"Sư phụ." Mộc Tinh vội hô một tiếng, vội vàng kéo Trát Mộc Luân, "Sư phụ, chẳng lẽ ngài quên chuyện đã đáp ứng ta sao?"

Trát Mộc Luân nhíu mày, lạnh lùng nhìn Niệm Băng, "Được, chúng ta còn có cơ hội gặp mặt." Nói xong, đập tay lên bàn, quay đầu đi ra ngoài. Mộc Tinh vội nói: "Xin lỗi các vị, hôm nào Mộc Tinh sẽ bồi tội." Nói xong, lập tức chạy theo ra ngoài.

Ngay khi Mộc Tinh vừa ra khỏi cửa, Tích Lỗ vội bê nồi của mình lên, bàn ăn thật lớn trước mặt, kể cả tất cả dụng cụ trên bàn, hoàn toàn biến thành tro bụi trong nháy mắt.

Trong mắt Niệm Băng toát ra vẻ kinh ngạc, Ngọc Như Yên đã tức giận, hừ lạnh một tiếng, vừa muốn đi ra ngoài, lại bị Niệm Băng ngăn cản, "Mụ, cần gì so đo với kẻ như vậy."

Ngọc Như Yên nhìn đám tro trên mặt đất, nói: "Người này rất mạnh. Lúc trước ta và Nhu nhi mới nhìn thấy hắn, ta liền cảm giác được khí tức của hắn không phải người bình thường có thể so sánh được."

Niệm Băng gật đầu, nói: "Không sai, hắn rất mạnh, con cơ hồ có thể kết luận, hắn cũng không phải người Lãng Mộc đế quốc."

Tích Lỗ bê nồi uống sạch, lau miệng nói: "Niệm Băng, ngươi đoán rất đúng, người này ta mặc dù chưa gặp, nhưng khí tức trên người hắn hiển nhiên là đến từ cùng nơi với ta." Từ lúc cảm thụ được đấu khí cường đại trên người Trát Mộc Luân, Niệm Băng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, sau lại thấy ánh mắt ghen ghét của Trát Mộc Luân, nói lời đả kích, khi hắn công kích mình, cùng với một chưởng tức giận lúc cuối, Niệm Băng đã hoàn toàn đoán được thực lực của hắn. Trát Mộc Luân theo hắn đoán, thực lực tuyệt không dưới Tích Lỗ.

Long Linh nhìn mặt đất đầy mảnh vụn, nói: "Được rồi, nơi này không còn người ngoài, Nhu Nhu, ta nghe Niệm Băng nói ngươi lên làm tể tướng rồi, thật là lợi hại!"

Lạc Nhu than nhẹ một tiếng, nói: "Lợi hại? Kỳ thật, là một nữ nhân, ta còn xa mới được hạnh phúc như ngươi." Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn Niệm Băng bên cạnh.

Niệm Băng thầm rùng mình, hắn thông qua ánh mắt của Lạc Nhu đã nhận ra thứ gì đó, hắn biết, mình đã có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, hắn không thể rước thêm nợ vào người, lập tức quay mặt sang bên cạnh, hướng về phía Ngọc Như Yên nói: "Mụ, lần này con đem nữ nhi trả lại cho người. Người gầy quá!"

Ngọc Như Yên mỉm cười đáp: "Vừa rồi Thần Thần đã đem chuyện của các ngươi kể lại cho ta, thật sự là tiện nghi cho tiểu tử ngươi, đáp ứng mụ, sau này phải thay ta chiếu cố tốt cho các nàng."

Niệm Băng nghiêm mặt nói: "Con sẽ. Mụ, người yên tâm, trừ phi con chết, nếu không tuyệt không để bất luận kẻ nào thương tổn các nàng."

Ngọc Như Yên kéo tay Lam Thần và Phượng Nữ đi tới trước mặt Niệm Băng, đưa hai ngọc thủ mảnh khảnh đặt vào tay Niệm Băng, "Lần trước ngươi không tiếc hy sinh tính mạng để cứu Thần Thần, ta còn hoài nghi ngươi được sao? Vừa rồi ngươi nói với Mộc Tinh là lần này đại biểu Băng Nguyệt đế quốc mà đến, đây là sự thật?"