Băng Hỏa Ma Trù

Chương 398: Đại bị đồng miên đích khai thủy



Mộc Tinh than nhẹ một tiếng, nói:

- Quốc gia lúc nguy cấp tồn vong, thân là thượng tầng, làm sao mà không lo lắng đây? Niệm Băng, có chuyện gì huynh cứ việc nói thẳng đi.

Niệm Băng nói:

- Công chúa trách ta không có đáp ứng cùng Lãng Mộc đế quốc hợp binh đối phó với Hoa Dung sao?

Mộc Tinh nhìn Niệm Băng, nói:

- Đây là huynh đại biểu Băng Nguyệt đế quốc quyết định, chẳng qua, ta hy vọng huynh có thể cẩn thận suy xét một chút. Chứ không phải là trách hay không, ta chỉ hy vọng huynh có thể nhìn xa. Đương nhiên, nếu huynh cũng không phải xuất phát từ ích lợi của Băng Nguyệt đế quốc, thì ta có nói gì cũng vô dụng.

Niệm Băng mỉm cười, nói:

- Nếu ta không phải vì ích lợi của Băng Nguyệt đế quốc mà đến, Quốc vương Băng Nguyệt đế quốc kia bằng cái gì mà tin tưởng ta như thế? Có lẽ, ta không thể cùng muội trở thành bằng hữu, nhưng ta nghĩ, chúng ta lại hoàn toàn có thể lợi dụng lẫn nhau, điểm này, Mộc Tinh muội chớ nên hoài nghi.

Mộc Tinh có chút trào phúng nói:

- Huynh cũng thực thẳng thắn, lợi dụng lẫn nhau, chân chính là lợi dụng lẫn nhau sao? Không cần lòng vòng nữa, trời cũng không còn sớm, ta với huynh cô nam quả nữ chung một phòng, huynh không sợ các hồng nhan tri kỷ của ngươi ăn dấm chua sao?

Niệm Băng nói:

- Các nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, tự nhiên tin tưởng ta. Mộc Tinh, Lãng Mộc đế quốc các muội nóng lòng muốn liên hợp với Áo Lan, Băng Nguyệt hai nước khai chiến với Hoa Dung đế quốc là vì cái gì? Ta nghĩ, khẳng định sẽ không phải bởi vì Hoa Dung đế quốc lúc trước đánh lén.

Mộc Tinh nói:

- Đương nhiên là không phải. Lãng Mộc đế quốc ta rộng rãi, tài nguyên phong phú, tổn thất một lần đó chúng ta vẫn chịu nổi. Nhưng huynh cũng biết, Hoa Dung đế quốc diệt Kỳ Lỗ đế quốc, cái này đại biểu cho cái gì? Dã tâm lang sói, bọn họ tuyệt sẽ không dừng ở đây. Một khi bọn chúng đã bình ổn lại, như vậy mục tiêu kế tiếp sẽ là chúng ta hoặc là Áo Lan đế quốc. Dưới tình huống này, chúng ta phân ra thì bại, hợp lại thì lợi. Chỉ có thừa dịp hiện tại là lúc Hoa Dung đế quốc suy yếu nhất phát động công kích, mới có thể một trận mà thắng. Nếu không, một khi Hoa Dung đế quốc hợp lại với thế lực của Kỳ Lỗ đế quốc, như vậy, còn có ai là đối thủ của bọn chúng? Đại lục tất nhiên sẽ trở thành nơi của Hoa Dung đế quốc. Không phải chúng ta muốn chiến, mà là không thể không chiến.

- Được. Nếu công chúa cho rằng như vậy, vậy chúng ta cũng có chung tiếng nói. Công chúa lo lắng chính là tương lai khuếch trương của Hoa Dung đế quốc, như vậy, ta cũng muốn hỏi một chút, nếu hiện tại ba nước chúng ta liên hợp, hướng tới Hoa Dung đế quốc phát động chiến tranh, sẽ có mấy phần thắng? Công hãm Kỳ Lỗ đế quốc, Hoa Dung đế quốc bởi vì chiến lược thích hợp, cũng chỉ trả giá khá nhỏ, tuy hiện tại bọn họ cần lượng binh lực nhất định để chế ước hàng binh này, nhưng quân chủ lực cũng không có tổn thất quá lớn. Nếu ngươi muốn chiến thắng Hoa Dung đế quốc, ít nhất nên có phương pháp đối phó hai siêu cấp kỹ sĩ đoàn Hỏa diễm ma long cùng Hỏa diễm sư tử. Muội có sao? Muội không có. Tuy ta cũng không quen thuộc tình hình của Lãng Mộc đế quốc, nhưng chỉ với kỹ sĩ đoàn cưỡi rồng của Hoa Dung đế quốc mà các người không có khả năng đối phó. Thì có đánh, kết cục cuối cùng chỉ là lưỡng bại câu thương, ba nước liên minh căn bản không có lợi lộc gì, chỉ có thể tổn binh hao tướng. Huống hồ, ba nước tuy đồng minh, nhưng muội có dám nói ba nước có tuyệt đối tín nhiệm nhau không? Cho dù xuất hiện lưỡng bại câu thương, ba nước bởi vì không thể thống nhất chỉ hay, tốc độ khôi phục cũng tuyệt đối kém xa tốc độ của Hoa Dung đế quốc, đến cuối cùng, vận mệnh vẫn cầm chắc sự thất bại.

Mộc Tinh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Huynh làm sao biết ta sẽ không có phương pháp đối phó Hỏa diễm ma long kỵ sĩ đoàn? Quả thật, Hoa Dung đế quốc quân chủ lực còn đó, nhưng hợp lực ba nước chúng ta, hơn nữa Thần hàng thuật của Băng tuyết nữ thần tế tự đại nhân của quý quốc, chúng ta ít nhiều cũng có vài phần nắm chắc. Chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc cũng có thể có cường giả cùng Thần hàng thuật đối kháng sao?

Niệm Băng cười, ánh mắt kỳ dị của hắn nhìn làm cho Mộc Tinh trong lòng không khỏi có chút rụt rè

- Công chúa, muội cũng không nói thật. Ta không tin các muội phán đoán không ra Dung thân vương đã có thực lực Thần hàng sư, ta nghĩ, sự tin tưởng của muội chủ yếu là xuất phát từ sự trợ giúp đến từ Thần Chi đại lục.

Mộc Tinh trong lòng kinh hãi, hoảng sợ nhìn về phía Niệm Băng, tuy nàng tâm chí kiên định, nhưng đột nhiên nghe Niệm Băng nói đúng suy nghĩ của mình, cũng không thể che dấu nội tâm kinh hoảng.

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói:

- Công chúa không cần nghĩ nhiều, ta vừa thấy Trát Mộc Luân thì đã nhận ra lai lịch của hắn, nhưng muội có nghĩ tới hay không, Lãng Mộc đế quốc các muội có thể tìm được trợ thủ như vậy, chẳng lẽ Hoa Dung đế quốc sẽ không có sao? Chiến tranh chân chính chính là quốc lực. Quân đội Hoa Dung đế quốc vài năm gần đây rất hay chinh chiến, vượt xa ba nước khác, cho nên, ta nói kết cục cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, mà cũng có thể có phát sinh là Hoa Dung đế quốc thắng thảm. Đến khi đó, Lãng Mộc đế quốc các muội mới thật là không có cơ hội gì. Ta nghĩ, điều này công chúa có muốn gặp không? Tống hợp thực lực hiện tại của ba nước xem ra, quý quốc cùng Băng Nguyệt đế quốc ta đều có chiến lực, nhưng Áo Lan đế quốc yếu ớt đã lâu, tuy hai năm nay có biến hóa, nhưng tăng cường lại chính là quốc lực mà không phải binh lực. Cho dù chúng ta cũng đồng ý cùng các muội xuất binh, kết cục cuối cùng cũng sẽ không ngoài sở liệu của ta, công chúa là người thông minh, ta nghĩ, không cần ta phải nói nhiều nữa.

Mộc Tinh nhìn sâu vào mắt Niệm Băng, nói:

- Không chiến thì như thế nào? Chẳng lẽ, Hoa Dung đế quốc sẽ buông tha chúng ta sao? Một khi bọn chúng khôi phục nguyên khí, Băng Nguyệt đế quốc các người tuy xa, nhưng khi Lãng Mộc đế quốc chúng ta diệt vong, các người chỉ sợ cũng cũng không thể thoát khỏi vận mệnh kia. Ta cũng muốn nghe xem huynh nghĩ như thế nào, xem bộ dáng của huynh, có vẻ rất nắm chắc.

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói:

- Không sai, Hoa Dung đế quốc sau khi gồm thâu Kỳ Lỗ đế quốc, quốc lực quả thật lớn mạnh, nhưng ba nước chúng ta cũng không phải không có ưu thế. Theo tổng thể diện tích xem ra, ba nước chúng ta so với Hoa Dung đế quốc lớn hơn một ít, hơn nữa quý quốc, vốn chính là vựa lúa của Ngưỡng Quang đại lục. Ba nước hỗ trợ qua lại, nếu Băng Nguyệt đế quốc chúng ta cùng Lãng Mộc đế quốc các người cùng nhau trợ giúp Áo Lan đế quốc phát triển, khi nhóm ba nước chúng ta đều phi thường cường thịnh, kết liên minh vững chắc, Hoa Dung đế quốc cho dù trở nên mạnh hơn một ít, cũng không dám động chạm đến. Cục diện Nam Bắc giằng co đã không thể sửa đổi, hiện tại cần không phải là chiến tranh, mà là phát triển. Điều kiện tiên quyết của phát triển chính là hòa bình. Cho nên, ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc nguyện ý cùng quý quốc liên minh, nhưng hòa đàm lần này phải thành công.

Mộc Tinh khẽ hít một hơi, nói:

- Huynh thực nắm chắc như vậy sao? Niệm Băng, bằng vào cái gì để ta tin tưởng huynh? Huynh rõ ràng là người Dung gia, ta làm sao biết huynh nói lời giả dối?

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói:

- Ta đã nói rồi, ta từ nhỏ đã rời khỏi Dung gia, ngay cả muội cũng có thể nhìn ra chuyện đó thì Quốc vương đương nhiệm của Băng Nguyệt đế quốc sao lại có thể không biết? Ngài một khi đã tín nhiệm ta, cử ta làm sứ giả của Băng Nguyệt đế quốc tới tham dự hòa đàm lần này, chẳng lẽ muội lại không thể tin tưởng sao? Chẳng lẽ, muội lại có thể đi tin tưởng tên Trát Mộc Luân kia đang mưu đồ tấm thân xử nữ của muội sao?

- Huynh…

Mộc Tinh bật dậy, kinh ngạc bất định nhìn Niệm Băng, người thanh niên anh tuấn trước mắt làm cho nàng cảm giác đáng sợ như thế. Phảng phất như mọi bí mật của mình đều bị hắn nhìn thấu. Mộc Tinh trong lòng kịch liệt xao động, gương mặt xinh đẹp có vài phần ửng đỏ, giọng căm hận nói:

- Là Trát Mộc Luân nói cho huynh? Huynh có phải là đã sớm biết hắn?

Niệm Băng mỉm cười, nói:

- Muội có phải muốn hỏi ta Trát Mộc Luân có phải đã phản bội muội? Thật ra, Muội không nên hỏi như vậy, bởi vì Muội đã hiểu lầm. Ta hôm nay quả thật là lần đầu tiên gặp Trát Mộc Luân, cũng quả thật là từ miệng hắn biết được tất cả. Đáng tiếc, ta cùng hắn thực không phải bằng hữu, đối với thần nhân bỉ ổi này, cho dù thực lực bọn họ có lớn thế nào, ta cũng khinh thường không làm bạn, Trát Mộc Luân lão sư chỗ dựa của Muội, sớm đã mất đi sinh mệnh mà hắn quý trọng nhất. Ồ, không, nên là sinh mệnh tự tư bỉ ổi. Có lẽ, linh hồn của hắn đã xuống địa ngục rồi.

- Huynh nói cái gì? Huynh giết hắn? Không, cái này không thể. Ta tuyệt không tin.

Mộc Tinh nhìn thấy Niệm Băng quả quyết nói. Nàng rất rõ ràng Trát Mộc Luân là dạng thực lực gì, nếu không phải thực lực đạt tới cấp bậc thần sư, hắn sao lại có thể đáp ứng Trát Mộc Luân dùng chính thân thể của mình mà đổi lấy sự trợ giúp của hắn? Nàng từng thấy qua ma pháp của Niệm Băng, mặc dù trong lứa tuổi trẻ Niệm Băng cũng tính là cường giả, nhưng nàng vẫn cho rằng, vô luận thế nào Niệm Băng cũng không thể so sánh với Trát Mộc Luân đến từ thần chi đại lục.

Niệm Băng thở dài một tiếng, nói:

- Công chúa, muội quá chấp mê. Chẳng lẽ, muội lại có thể đi tin rằng Trát Mộc Luân vì tấm thân xử nữ của muội mà đáp ứng hỗ trợ, cũng không muốn tin tưởng ta? Không sai, Trát Mộc Luân quả thật rất mạnh, nhưng ta vẫn có thể giết hắn. Cái gọi là thần của thần chi đại lục bất quá là do người ta tự nghĩ mà thôi. Bọn họ một khi đã là người, thì vì cái gì mà không thể bị giết chết?

Mộc Tinh thân thể mềm mại nhoáng lên, trở lại ngồi tại vị trí của mình, sắc mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy lầm bầm nói:

- Không, cái này không phải là thực, Trát Mộc Luân lại chết đi. Hắn làm sao có thể chết?

Lần này nàng đi vào Lãng Mộc đế quốc, sở dĩ dám đường hoàng đến Áo Lan đế quốc mà không sợ Hoa Dung đế quốc có thể theo dõi, chính là bởi vì có sự tồn tại của Trát Mộc Luân, nàng đối với thực lực của Trát Mộc Luân hết sức tự tin. Mặc dù ở sâu trong nội tâm của nàng phi thường chán ghét thần nhân kia, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận Trát Mộc Luân có thực lực mạnh mẽ. Nàng cho rằng, cho dù là Băng tuyết nữ thần tế tự cũng không chắc là đối thủ của Trát Mộc Luân. Cho dù tại Hoa Dung đế quốc có gặp nguy hiểm gì, có Trát Mộc Luân bảo hộ, mình cũng có thể bình an về nước. Nhưng Niệm Băng lại nói cho nàng biết Trát Mộc Luân bị hắn giết, ở sâu trong nội tâm của Mộc Tinh có chút cảm giác giải thoát, dù sao, nàng sao có thể chân chính nguyện ý đem thân thể mình giao cho một người mà mình chán ghét? Nhưng việc Trát Mộc Luân chết cũng khiến nàng lâm vào nguy cơ. Không có cường giả kia bên cạnh, nàng đã không biết mình nên làm sao bây giờ. Đối mặt với Niệm Băng cũng thế mà đối mặt với Hoa Dung đế quốc cũng vậy, nàng phát hiện bản thân đã không có tư cách nói chuyện. Tuy nàng đối với Niệm Băng cũng không quen, thậm chí có chút oán hận đã phá hỏng chuyện của mình, nhưng nàng lại biết Niệm Băng không phải là người tùy tiện nói dối. Huống chi, nếu hắn nói dối, thì cũng rất buồn cười, rất dễ dàng bị phát hiện. Mộc Tinh trong lòng giờ khắc này hoàn toàn rối loạn, nàng không biết bản thân làm thế nào đối mặt với tất cả. Trát Mộc Luân chết, đồng bọn của hắn còn ở tại Lãng Mộc đế quốc. Nếu bản thân trở về đem việc Trát Mộc Luân chết nói ra, chỉ sợ, Hoàng cung Lãng Mộc đế quốc phải đối mặt với một cao thủ cấp bậc thần sư lúc nào cũng có thể xuất hiện ám sát. Đó là tình hình nàng không muốn nhìn thấy!

Nhìn thấy Mộc Tinh thần sắc thay đổi bất định, Niệm Băng mỉm cười nói:

- Công chúa đang lo lắng phải không? Thật ra, muội cũng không cần như thế. Hy vọng muội có thể tĩnh tâm cẩn thận ngĩ lại lời ta nói. Tất cả những gì ta làm, chính là không hy vọng chiến tranh phát sinh. Ta cùng Lãng Mộc đế quốc cũng không có cừu hận gì, sao lại hại muội? Chỉ cần muội nguyện ý, khi ba nước chúng ta kết thành liên minh, Băng Nguyệt đế quốc sẽ cùng Lãng Mộc đế quốc hỗ trợ Áo Lan đế quốc phát triển, đến lúc đó, ba nước chúng ta liên hợp làm một, cùng đối kháng Hoa Dung đế quốc. Nếu muội đang lo lắng tại Lãng Mộc đế quốc đang có một gã thần nhân, ta cũng có thể giúp muội giải quyết. Có lẽ, chỉ có khi muội chân chính thấy qua thực lực của ta, mới có thể tin tưởng được tất cả.

Hào quang bảy sắc xuất hiện tại mi tâm Niệm Băng, ở giữa vầng sáng bảy sắc kia, mọc lên một điểm tinh quang màu vàng. Hoàng cực huyệt cùng Thiên nhãn huyệt dung hợp uy áp lại một lần nữa xuất hiện. Mộc Tinh không phải Băng tuyết nữ thần tế tự, Niệm Băng căn bản không cần dùng nhiều tinh thần lực, cũng đã khiến nàng hoảng sợ phát hiện ra, bản thân đã mất đi sức chống cự. Niệm Băng trước mắt trong lòng nàng càng thêm thần bí, cũng càng trở nên cường đại hơn, ngay cả lời cũng không thể nói ra, làm cho ý nghĩ của Mộc Tinh đã dần dần tin tưởng.

Hào quang thu liễm, tất cả trong phòng khôi phục lại bình thường, Mộc Tinh thở hào hển từng hơi,

- Huynh thực nguyện ý giúp ta trừ người kia? Huynh có mục đích gì? Huynh muốn thu được điều gì?

Niệm Băng lạnh nhạt nói:

- Lời ta nói nhất định sẽ giữ lời. Ta giúp muội thực không có mục đích gì, cũng không cần Lãng Mộc đế quốc các người làm cho ta cái gì. Đối với thần nhân, ta không có hảo cảm gì.

Mộc Tinh nghi ngờ nhìn Niệm Băng nói:

- Không đúng sao, tại ta thấy huynh mỗi một việc làm ra đều có mục đích của mình, thân là người của Dung gia, huynh lại vì Băng Nguyệt đế quốc xuất lực, chẳng lẽ Dung gia không thể chứa huynh? Thẳng thắn nói đi, huynh muốn từ Lãng Mộc đế quốc chúng ta tìm cái gì? Nếu huynh nguyện ý, thực hoan nghênh huynh gia nhập Lãng Mộc đế quốc, Băng Nguyệt đế quốc cho huynh cái gì, chúng ta cũng có thể cho huynh.

Niệm Băng bật cười nói:

- Vì cái gì mà nói thật muội lại không tin? Chẳng lẽ muội muốn ta giống như Trát Mộc Luân cũng muốn tấm thân xử nữ của muội hay sao? Ta không có ý như vậy đâu.

Mộc Tinh mặt hồng lên,

- Huynh có ba vị hồng nhan tri kỷ sắc đẹp còn hơn ta, tự nhiên không cần ta. Ai biết huynh nói có phải là lời thật.

Niệm Băng lạnh nhạt cười nói:

- Thứ ta muốn ta đã sớm tìm được, Lãng Mộc đế quốc các muội cũng không có cái gì có thể hấp dẫn ta. Ta nguyện ý giúp muội trừ khứ thần nhân kia, là vì Ngưỡng Quang đại lục, cũng là vì liên minh ba nước chúng ta

Hắn cũng không thể nói cho Mộc Tinh, Băng Nguyệt đế quốc cũng là do ta không chế, chẳng lẽ muội có thể đem cả quốc gia dâng cho ta?

Mộc Tinh ngẩn ra một chút, nói:

- Ta cần cân nhăc lời của huynh một chút. Tứ quốc công luận đại hội ngày mốt mới có thể triển khai, trước đó, ta sẽ cho huynh một câu trả lời thỏa đáng.

Niệm Băng đứng lên nói:

- Ta trước hết cáo từ. Mộc Tinh, muội là một cô gái thông minh, thật ra, chính trị đều là chuyện của nam nhân, nhúng tay vào làm gì cho nhiều? Làm công chúa không phải tốt hơn sao?

Nhìn bóng của Niệm Băng rời đi, Mộc Tinh trong mắt không khỏi toát ra sự mất mát!

Mình là nữ nhân, tham dự mấy cái chính trị này đối với bản thân có gì hay? Niệm Băng này đến tột cùng là ai, có thể giết chết Trát Mộc Luân, thực lực của hắn đã đạt tới trình độ như vậy, nhưng hắn lại quá trẻ!

Mọi người tùy ý ăn cơm chiều trong khách sạn, đêm đã khuya, bầu trời tối đen vì mây đen không cho chút tia sáng nào lọt qua. Tích Lỗ sau khi ăn cơm xong liền trở về phòng tiếp tục tu luyện, ba người Long Linh có lẽ bởi vì những lời kia của Niệm Băng đã sớm bỏ chạy trở về phòng. Niệm Băng một mình phi thân lên nóc của khách sạn, nhìn bầu trời tối đen suy tư.

Băng tuyết nữ thần tế tự đi rồi, Niệm Băng tâm tình thoải mái một ít, dù sao, có bà ta tại càng thêm phiền toái. Chính là, ánh mắt Băng tuyết nữ thần tế tự rời đi nhìn về phía mình tựa hồ có chút quái dị, bà ta rốt cuộc muốn làm gì? Có thể khi trở về xuống tay với cha mẹ không? Không, sẽ không. Nếu bà ta muốn làm như vậy, cũng sẽ không đợi đến hôm nay, cha, mẹ, các người hãy cố chờ con.

Sau trăm ngày nữa, con sẽ đến đón mọi người ra. Rốt cục cũng có thể cho cha mẹ hưởng thụ niềm vui gia đình, để cho cha mẹ gặp lại người con trai nay đã lớn lên thành người, còn có ba thê tử xuất sắc nữa, nhất định sẽ rất cao hứng. Mọi khổ nạn sẽ qua đi, con nhất định sẽ tìm một nơi xinh đẹp, dẫn mọi người cùng nhau ẩn cư ở đó, để cho cha mẹ vui thú tuổi già vói con cháu.

Một trận gió thổi qua, lộ ra vài vì sao trên bầu trời, nhìn thấy những ngôi sao trong khỏang khắc sáng ngời lên rồi lập tức lại bị mây đen che phủ, Niệm Băng không khỏi nhớ tới tất cả những phát sinh của bản thân tại thần chi đại lục.

Cho tới bây giờ, hắn cũng không thể khẳng định rốt cuộc là một lần mình cùng Tạp Áo kia là trong ý thức ảo ảnh hay thật sự có tồn tại. Khi hắn theo sinh mệnh chi hồ tỉnh táo lại thì Tạp Áo căn bản như chưa bao giờ phát sinh qua cái gì, khôi phục lại hình dáng lạnh như băng kia. Tứ đại chân thần, đều thuộc loại không nên tồn tại trong thế giới này. Một trận chiến của bọn họ, đến tột cùng là khi nào thì bắt đầu đây?

Theo tinh quang bị mây đen che khuất, tất cả chung quanh lại trở về với bóng đêm. Niệm Băng nằm ở trên nóc nhìn bầu trời tối đen, trong lòng hắn thanh tĩnh, năng lượng của Thiên nhãn huyệt cùng Hoàng cực huyệt tại mi tâm hợp nhất vững vàng vận chuyển. Khỏa năng lượng thực thể màu vàng nhìn không ra trong đó ẩn chứa cái gì kia, trong ngực đã sớm mở ra Lệ trung huyệt bởi vì năng lượng tử vong hoàn toàn áp súc ngưng tụ, tăng lên tới Chung cực cảnh giới. Đáng tiếc, cũng bởi vì năng lượng tử vong khổng lồ kia, khiến cho hắn không thể sử dụng năng lực của khiếu huyệt này.

Tạp Áo cùng Thiên Hương từng nói qua cho hắn, nếu có một ngày, hắn có thể hoàn toàn khống chế tử khí cùng sinh khí trong cơ thể mình. Như vậy, hắn sẽ có thể đạt tới cảnh giới chân thần, cho dù so ra kém có kém tứ đại chân thần, thì cũng sẽ không kém bao nhiêu. Niệm Băng khi tu luyện cũng từng thử nghiên cứu đối với Lệ trung huyệt, nhưng Thiên nhãn huyệt ít nhất còn có thể điều động tinh thần lực, chính là không thể dùng tinh thần lực thực thể công kích, nhưng hắc cầu tập trung tử vong tại Lệ trung huyệt lại giống như một khối thiết bản, vô luận hắn làm như thế nào, cũng không thể dùng tinh thần lực cảm nhận được năng lượng bên trong. Mỗi một lần nghiên cứu, ngược lại làm cho bản thân mang đến một cảm giác phiền ác, nên sau đó hắn cũng không làm gì nữa, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Có lẽ chỉ có khai thông mấy khiếu huyệt khác, năng lượng tử vong trong Lệ trung huyệt này mới có thể theo đó mà mở ra cũng không chừng.

Hôm nay Mộc Tinh tuy không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, nhưng Niệm Băng tin tưởng rằng, Mộc Tinh hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng với mình hợp tác mới là lối ra tốt nhất của Lãng Mộc đế quốc. Sau khi sự tình lần này chấm dứt, mình cũng không cần động đến chính trị nữa, chỉ cần đại lục vững vàng, cho dù đám ngụy thần của thần chi đại lục thực tìm đến gây phiền toái cũng không thể dễ dàng thành công. Niệm Băng tin tưởng rằng, hiện tại Ngưỡng Quang đại lục tuyệt sẽ không kém hơn so với Di Thất đại lục lúc trước. Thần chi đại lục cho dù thực có ý đồ, cũng tuyệt sẽ không dễ dàng thành công, huống chi, Ngưỡng Quang đại lục hấp dẫn bọn họ chính là thiên đường mà nhân loại hưởng thụ, nếu hủy diệt nhân loại, như vậy nơi mà bọn họ tìm được cũng chỉ như là Thần chi đại lục mà thôi. Nghĩ thông suốt mấy cái này, Niệm Băng ngược lại không còn lo lắng gì về Ngưỡng Quang đại lục.

Mỉm cười, Niệm Băng trong mắt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt, Tứ quốc công luận đại hội cục diện đàm phán trong mấy ngày tới, theo tình huống hiện tại mà thấy, đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay mình, tính toán thời gian, ngày Phượng Hoàng niết bàn đại điển của Phượng tộc cũng không bao lâu nữa, cuộc hẹn trăm ngày với Băng tuyết nữ thần tế tự, cùng với ngày chí âm kia Mặc Áo Đạt Tư phong ấn chi bình triệu hoán, bản thân vừa lúc có thời gian cùng Phượng Nữ các nàng đi chơi một lần, cứ như vậy, cho dù Phượng tộc có gì phiền toái, không chừng mình cũng có thể giúp một ít việc, nghĩ đến bộ dáng hưng phấn của Phượng Nữ, Niệm Băng càng thấy quyết định của mình là phi thường chính xác.

Xoay người ngồi dậy, lúc này đêm đã khuya, đại bộ phận dân chúng trong thành đều đã tiến vào mộng đẹp. Bản thân cũng nên trở về ngủ thôi? Niệm Băng mỉm cười, trong lòng đã có một ý tưởng.

Theo cơn gió nhẹ, hắn lơ lửng bên hông khách sạn, tuy chung quanh khách sạn thủ vệ nghiêm ngặt, nhưng đối với cao thủ như hắn, thủ vệ căn bản như là lũ bù nhìn mà thôi.

Không có phát ra thanh âm gì, Niệm Băng đã đi tới trước một cửa sổ, theo tinh thần lực khống chế, phong nguyên tố ngưng kết, lặng lẽ từ bên trong mở chốt cửa sổ ra, tay đẩy nhẹ, cửa sổ đã mở ra, thân thể Niệm Băng như một làn khói nhẹ bay vào, rồi thuận tay đóng cửa sổ lại.

Trong phòng càng tối so với bên ngoài, nhưng khi Niệm Băng vừa đặt chân xuống đất, trong lòng chợt động, một đạo hào quang màu đỏ sậm từ sau đặt lên vai hắn, thanh âm trầm thấp của Phượng Nữ vang lên,

- Người nào?

Phòng mà Niệm Băng vào, đúng là phòng của ba người Phượng Nữ ở, hắn vốn là đến thâu hương thiết ngọc, lại không nghĩ rằng Phượng Nữ lại phản ứng nhanh như vậy. Một cổ hỏa lâm của Phượng Nữ thiêu đốt trên tay mà dậy lên đấu khí, nhưng cũng đã có công hiệu chiếu sáng. Nhiệt khí trên Ly thiên thần kiếm làm cho Niệm Băng không dám cử động, hắn tuy đối với cường độ của thân thể mình cxung rất tự tin, nhưng cũng không dám dùng thân thể này thử với lợi khí cấp bậc thần khí.

- Ta nói lão bà, chẳng lẽ nàng muốn mưu sát thân phu sao?

Niệm Băng có chút xấu hổ nói.

- A! Sao lại là chàng.

Nhiệt khí khó thở biến mất, Ly thiên kiếm quay về, Cửu ly đấu khí trên tay vẫn thiêu đốt như trước. Phượng Nữ kinh ngạc nhìn Niệm Băng, không biết là bởi vì hỏa diễm chiếu xạ hay bởi vì ngượng ngùng, mặt của Phong nữ trở nên hồng hồng, tiên diễm ướt át, hết sức động lòng người.

Niệm Băng vốn nghĩ ba nàng đều đã ngủ. Trong lúc nhất thời, ba cặp mắt đều tập trung trên người hắn, đã trễ thế này, Niệm Băng còn lén đến, còn có thể có chuyện gì. Ba nữ nhất thời đều lâm vào ngượng ngùng, mắt nhìn Niệm Băng, cùng đợi hắn giải thích.

Niệm Băng có chút xấu hổ nói:

- Ta chỉ đến xem các nàng, không nghĩ tới các nàng đã ngủ.

Phượng Nữ cười nói:

- Lời này của chàng chỉ có thể lừa quỷ, đến xem chúng ta, sao chàng không đi cửa chính chứ? Lén lén lút lút, vừa thấy đã biết không có hảo tâm gì.

Niệm Băng đưa tay ôm lấy Phượng Nữ,

- Ta buổi tối ngủ không được, lại không muốn kinh động người khác, từ bên ngoài tiến vào không phải tiện hơn sao.

Phượng Nữ né tránh tay của Niệm Băng, xoay người chạy đến cạnh Băng Vân, dẫn hắn phóng tới. Làm cho Băng Vân phát ra một tiếng thét kinh hãi. Phượng Nữ nói:

- Hắn khẳng định không có hảo tâm gì, các muội muội, chúng ta không thể để cho hắn đắc ý.

Rồi ẩn đi, ánh sáng duy nhất trong phòng nhất thời biến mất, cả phòng lại tối đen, không khí nhất thời trở nên thêm vài phần khác thường, với Thiên nhãn huyệt của Niệm Băng tự nhiên có thể thấy hết trong phòng. Nhưng hắn lại không muốn phá hư không khí hiện tại, cũng không có mở ra năng lực Thiên nhãn huyệt, ngồi xuống trên giường Phượng Nữ.

Niệm Băng cười khổ nói:

- Nàng nói như vậy, ta đến xem lão bà của mình ngược lại thành hái hoa đạo tặc, ta thật oan uổng! Mấy ngày nay cũng không có cơ hội cùng các nàng tán gẫu nói chuyện phiếm, ta không phải là cố ý đến tìm các nàng sao.

Long Linh khúc khích cười, nói:

- Lời này của chàng ngay cả ta cũng không lừa nổi. Bạch thiên tài nói muốn ngủ cùng với chúng ta, buổi tối sẽ chạy đến đánh lén. Được rồi, chàng cùng với chúng ta nói chuyện phiếm, Phượng Nữ tỷ tỷ cũng đem giường cho chàng, chàng cứ ngồi tại nơi đây cùng với chúng ta nói chuyện phiếm là được rồi.

Vừa nói, vừa kéo mền che lấy thân thể, tựa hồ sợ Niệm Băng lén tập kích.

Niệm Băng cười khổ nói:

- Linh nhi, ta biết nàng ngoan nhất, ta thật vất vả tới đây, các nàng phải cho ta ôm một cái chứ, như vậy ta mới giao lưu với các nàng tốt được!

- Phì, ai cùng với chàng giao lưu, Linh nhi muội muội đừng trúng kế huynh ấy.

Phượng Nữ dùng mền che lấy thân thể của mình cùng Băng Vân, các nàng đều biết thiên nhãn của Niệm Băng có thể thấy tất cả, cho nên phòng xa việc hắn nhìn xuyên qua đồ ngủ. Niệm Băng thấy lời của ba nữ không hề có sơ hở, mà mình lại không có khả năng dùng sức mạnh, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, liền nằm xuống trên giường Phượng Nữ, không nói nữa, cảm thụ bóng tối chung quanh, nghe tiếng hít thở của ba nữ có chút bất ổn nghe trong không khí mùi hương từ trên người của các nàng truyền tới, trong lòng hắn không khỏi có chút mê say.

Long Linh ba nữ tự nhiên không phải thực muốn kháng cự Niệm Băng, chỉ là các nàng ba người cùng một chỗ, ai cũng ngượng ngùng cùng Niệm Băng thân thiết, nhưng ở sâu trong nội tâm lại cũng có vài phần kỳ vọng, nghe Niệm Băng lúc trước còn suy nghĩ biện pháp muốn chiếm tiện nghi đột nhiên không tiếng động, ba nữ không khỏi cảm giác được có chút kỳ quái, Lam Thần thử thăm dò nói:

- Niệm Băng, chàng không phải cùng với chúng ta nói chuyện phiếm sao? Sao lại im lặng vậy?

Niệm Băng là người thông minh, theo ngữ khí của Lam Thần đã nghe ra rất nhiều điều, cố tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:

- Nghĩ tới ta có ba lão bà, nhưng chẳng ai chịu cho ta thân thiết, thật sự là thương tâm! Không có tâm tình nói chuyện phiếm, ta ngủ, các nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Nói xong, kéo mền trùm lên đầu. Động tác của hắn tuy là như thế, nhưng lổ tai lại dựng lên, nghe động tĩnh của ba nữ. Thông qua tinh thần lực cảm giác, Niệm Băng phát hiện Lam Thần nhẹ nhàng khều kều Phượng Nữ, nói khẽ với Phượng Nữ:

- Tỷ tỷ, huynh ấy không phải thực giận rồi sao? Huynh ấy một ngày cũng mệt rồi, nếu không, nếu không…

Phượng Nữ cười hì hì, cố ý nói lớn một chút:

- Huynh ấy vì chút việc nhỏ này mà giận thì huynh cũng không phải là Niệm Băng. Muội muội, muội không cần mắc mưu huynh ấy! Chúng ta cùng chiến tuyến, huynh ấy muốn ngủ, thì cứ để huynh ấy ngủ. Hôm nay ta cùng muội đừng bị gạt.

Niệm Băng trong lòng cười khổ, Phượng Nữ vẫn là người hiểu rõ nhất! Xem ra, tối hôm nay muốn chiếm tiện nghi cũng không thể rồi. Hắn đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, lại phát hiện Long Linh bên kia lại di động, Long Linh lặng lẽ kéo cái mền ra rời khỏi giường. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong phòng vốn có hai giường, cách nhau cũng gần chỉ khoảng hai ba trượng, tay ở hai bên có thể đụng nhau, Long Linh lặng lẽ đưa tay sáng bên Niệm Băng, nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, tựa hồ khuyên hắn, bản hắn đừng giận nữa. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Long Linh, Niệm Băng trong lòng thấy ấm áp, dù sao, Linh nhi cũng là dễ mềm lòng nhất! Cho dù biết rõ là mình gạt, vẫn lo lắng như trước. Cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Long Linh hắn nhẹ nhàng vuốt ve hết sức thoải mái, lòng của Niệm Băng không khỏi dần dần nóng lên.

Long Linh động tác phi thường cẩn thận, trong phòng lại tối, thực không khiến cho Phượng Nữ cùng Lam Thần chú ý, Phượng Nữ tuy cho rằng Niệm Băng giả bộ, nhưng sau khi nói thì thấy Niệm Băng vẫn không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi cũng không quá khẳng định. Từ khi Niệm Băng chết qua một lần, bất luận là nàng hay Lam Thần, đem đối với Niệm Băng so với trước kia càng xem trọng, thật vất vả hắn mới trở về, Phượng Nữ thật sự không muốn làm cho hắn có gì không được vui. Huống chi, các nàng đều cũng đã nhận định không phải hắn thì không lấy chồng, cùng hắn thân thiết thì có sao đâu?

Nghĩ đến trong khoảng thời gian này từ trước đến nay Niệm Băng vẫn bảo trì khoảng cách, cự tuyệt đủ loại thỉnh cầu thân thiết của nàng, Phượng Nữ trong lòng không khỏi có chút thấy có lỗi, nhưng nàng dù sao cũng là tấm thân xử nữ, lúc này trên giường, thấp giọng hướng với Lam Thần bên cạnh nói:

- Nếu không, muội qua đó với huynh ấy đi?

Nghe Phượng Nữ nói như vậy, Lam Thần không khỏi xấu hổ, một màn lúc trước lại một lần nữa hiện lên trước mắt, liền lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Tỷ tỷ, là tỷ đi đi. Tỷ là đại tỷ, phải là phiên tỷ trước.