Băng Lãnh Vương Phi

Chương 23: Vương gia "nhà ta"



- Vậy thì quận chúa cô hiểu lầm rồi, khi đó ta chỉ là tiện tay...

- Ta không tin.

Đù! Hắn trước giờ không phải người thích lảm nhảm, bà cô trước mặt cứ lặp đi lặp lại bài ca " Không tin", hắn làm biếng rồi sất.

- Cô tin hay không với ta không quan hệ, nếu đã gặp rồi vậy phiền cô nhường đường đi, dù sao yến tiệc cũng sắp bắt đầu, sứ thần Linh Viêm quốc cũng đã đến từ sớm, còn chậm chễ sẽ để lỡ.

Hắn thề đây là câu nói dài nhất của ngày hôm nay rồi, còn léng phéng hắn không ngại cho thứ phiền phức trước mặt xuống hố, dù gì cô ta sớm muộn cũng phải đi gặp lão Diêm Vương, chỉ là bây giờ gặp có chút bất lợi, nhưng giới hạn của hắn cũng không còn bao nhiêu.

Dực Ảnh đứng đằng xa không khỏi lạnh sống lưng giùm Lâm Hinh Nhã, nhớ khi Vương gia mới mười lăm tuổi, vị đại tiểu thư của gia tộc nọ bạo gan chạy đến hoàng cung thể hiện "sự ngây thơ trong sáng" của mình, còn mang ý định bám riết người không buông và kết quả là " Xoẹt", cô ả nọ cùng cả gia tộc của cô ta hùng hồn ngã xuống trong một canh giờ, đáng sợ ah!

Ai da, vốn làm sát thủ tính kiên nhẫn cao, vậy mà giờ nghe hai vị trước mặt nói qua nói lại, cô sắp mất kiên nhẫn lắng nghe rồi ah.

Nhảy lên xe ngựa chờ trước, đã thấy Tinh Tinh nhảy nhót ở trong đó, đi chơi cho đã rồi mới quay về. Hứ!

Cô cầm nó lên, chợt nhớ ra điều gì đó.

- Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.

Nó thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cũng nghiêm túc phần nào, ngồi phịch xuống, hai tay chống cằm nhìn cô.

- Ngươi nói cho ta biết khi ta giao đấu với Lục Lam đã xảy ra chuyện gì?

- Nga~? Người là người giao đấu sao lại hỏi Tinh Tinh.

- Lúc đó rõ ràng ta đang đứng dưới đó... Sau đó mộng cảnh chiếm lấy ta, là giọng nói đó... Bà ta nói đến giúp ta. Khi tỉnh dậy thì ta đã đứng trong đống đổ nát rồi.

Chẳng lẽ người đó là... Chủ nhân...

- Ta đã nói mà... Người bây giờ thực lực tầm tầm, vũ kỹ học chưa xong, làm sao mà đánh thắng được Lục Lam kia, thì ra là có người giúp... Hahaha.

Cô bị nó chọc đến tím tái mặt mũi, đúng là từ đệ nhất tuột xuống đệ n là loại cảm giác khó chịu vô cùng, vậy mà nó còn không thương tiếc chạm vào chỗ đau của cô.

" Đồ yêu linh phản chủ, chờ ngày ta tu hành đắc đạo sẽ cho ngươi biết tại sao biển xanh lại có cá mà rái cá lại sống ở biển xanh. Hứ! "

Còn ở bên này, Tinh Tinh lại đang thập phần lo lắng.

Cuối cùng thì... chủ nhân đời trước cũng muốn xuất hiện rồi, bà từng nói: chờ đến khi thời cơ thích hợp sẽ mở ra khảo nghiệm cho đồ đệ là cô, không thể để cô tiếp tục nhàn nhã như vậy.

Cái khảo nghiệm đó nó đã từng thấy qua!!!

Con mẹ nó khảo nghiệm cái rắm, thà xuống gặp Diêm Vương gia gia còn vui hơn nhiều.

Người bước vào trong, vượt qua khảo nghiệm chưa chắc đã sống sót, mà bị tà niệm xâm lấn vào cơ thể chưa chắc đã chết, nhưng sống không bằng chết.

Nhưng cô lại khác, như thể có thiên mệnh bảo hộ, luyện đan kể cả lão dược sư lợi hại nhất cả đại lục này cũng mất vài năm học tập, cô lại chỉ mất chưa đến một tháng.

Đề tăng một cảnh giới đến cao thủ đứng đầu các môn phái cũng mất ít nhất gần một năm mới có thể đột phá, cô lại đột phá trong hai tháng.

Đến Phiêu Miểu thân pháp có một không hai, thâm sâu khó lường, yêu linh pháp thuật cao cường như nó đọc còn chả hiểu gì, cô lại hiểu từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ góc nghiêng đến góc khuất chỉ trong có một đêm.

Con mẹ nó nghịch thiên ah~

Cả Huyền Linh đại lục này thiên chi kiêu nữ( đứa con gái của trời) như cô dùng đầu ngón tay cũng không đếm được.

Trong lúc cô và nó tâm trạng ngổn ngang, lâm vào trầm mặc thì cánh cửa xe mở bung ra.

Hắn không nói gì đã đi đến, nhấc bổng cô ngồi lên đùi hắn.

- Phi lễ ah!

Hắn quay sang hướng cửa xe đang mở bung, thấy Lâm Hinh Nhã đang trố mắt nhìn cảnh tượng mờ ám bên trong xe.

- Ta và Vương phi yêu thương nhau như vậy, cô còn không chịu buông tay.

Hắn hết bà kiên nhẫn rồi, hành động đáng tin hơn lời nói ah. Mau tin đi rồi tránh đường giùm cái! >0