Băng Liên Vạn Năm, Thiên Hậu Của Thần Giới

Chương 84: 84




Mạc Thiên Vũ đưa Nguyệt Lan đến một căn phòng rộng lớn,chàng nhẹ nhàng nhìn sâu vào ánh mắt nàng,tất cả giường như vô hình trước mắt hai người.

Thước phim cứ chầm chậm tua lại khoảng thời gian hai người còn quấn quýt bên nhau dưới nhân giới.

Tình cảm như thủy triều dạt dào khiến hai người không thể tách rời nhau,từng nụ hôn rơi xuống,không biết bao nhiêu lâu rồi họ mới cảm nhận được hơi thở và nhịp đập con tim của mình.

Thân thể hai người nhịp nhàng hòa quyện vào nhau vô cùng ăn ý,nỗi nhớ thương da diết trong thời gian qua tất cả đều được bù đắp lại.

Chàng và nàng chính thức thuộc về nhau sau một nghìn năm xa cách.

Không biết họ đã bên nhau bao nhiêu lâu,thiên trường địa cửu ,không gian thời gian cũng không có ý nghĩa với hai người.

Thời gian nồng cháy quá đi,hai người ôm nhau nằm trên giường nàng nhẹ nhàng hỏi :
"Thời gian qua chàng đã đi đâu,sức mạnh của chàng chưa phục hồi hoàn toàn đúng không ?đại thiếu gia của Mạc gia là chàng à ".

Chàng nhìn nàng cưng chiều nói :
"Ta bị người ta ám toán nên chỉ lấy lại một nửa sức mạnh của mình thôi,còn một nửa khác ta đã dấu đi rồi,chuyện Mạc gia cũng dài dòng lắm,Đại thiếu gia Mạc Gia bị người ta hãm hại nên đã chết từ nhỏ,vì để tiện tìm nàng nên ta đã thay thế thân phận của người đó ".


Nguyệt Lan gật gù :
"À,thì ra là vậy,lúc nghe đến Mạc gia ta đã nghi ngờ là chàng rồi ".

Mạc Thiên Vũ hỏi nàng :
"Vậy sắp tới nàng định làm gì,có mục đích gì chưa,tại sao lại vào Linh Tông học viện,nếu ta không nhầm tu vi của nàng giờ đã là Thánh sư cao kỳ rồi mà ".

Nguyệt Lan nhẹ nhàng trả lời :
"Chuyện khá dài,bây giờ việc trước mắt là ta phải giúp sư phụ trả thù và phò tá Hiên Viên Thác lên làm gia chủ Hiên Viên gia ".

Mạc Thiên Vũ thắc mắc hỏi nàng :
"Sư phụ nào mà ta không biết ?".

Nguyệt Lan chầm chậm kể lại :
"Chàng nhớ lần ta đi bí cảnh Song Long không,ta bị người Kim gia và Đại ma linh hãm hại,Nguyệt Cầm thay ta chịu một chưởng dẫn đến thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng còn ta thì bị rơi xuống hang động có phong ấn ".

"Tại đây ta gặp sư phụ của ta Hiên Viên Triệt,ông đã truyền hết tu vi của mình và hồn hỏa cho ta chỉ hi vọng giúp người trả thù và phò trợ con trai người lên làm gia chủ,ta đã nhận lời rồi ".

Mạc Thiên Vũ ôm nàng vào lòng rồi nói :
"Thì ra là như vậy,xin lỗi vì đã để nàng một mình gặp nguy hiểm ".

Nguyệt Lan mỉm cười :
"Ta không sao có kỳ ngộ thì ta mới lớn mạnh được,bây giờ điều trước mắt là phải lấy được đèn Lưu Ly Ngũ Sắc để mở ra Ngũ Lôi Điện Châu,tuy nhiên ta phải đạt tới bán thần mới được".

Nàng chầm chậm nói tiếp :
"Có lẽ cuộc thi sắp tới ta sẽ kiếm một danh ngạch của Linh Tông học viện để vào bí cảnh biết đâu có kỳ ngộ trong đó".

Mạc Thiên Vũ buồn rầu :
"Bây giờ ta sẽ ở bên cạnh nàng,đến khi nàng vào bí cảnh ta mới rời đi ".


Nguyệt Lan lo lắng hỏi :
"Chàng lại đi đâu,có nguy hiểm không ?".

Mạc Thiên Vũ cười nhẹ :
"Ai có thể gây nguy hiểm cho ta chứ,ta sẽ đi lấy lại phần sức mạnh còn lại của mình,những gì kẻ đó gây ra cho nàng ta sẽ bắt chúng phải đền gấp trăm nghìn lần,nàng yên tâm ta sẽ giải quyết tất cả nhanh thôi,nàng chỉ cần làm thê tử của ta là được rồi ".

Nàng cúi đầu xuống xấu hổ lí nhí nói :
"Chúng ta đã rời đi mấy ngày rồi cũng nên về thôi không mọi người lại lo lắng ".

Mạc Thiên Vũ cười rồi trêu nàng :
"Ta ở với nàng cả tháng cũng không ai thắc mắc đâu,nàng không muốn biết đây là nơi nào sao ?,ta dẫn nàng đi xem đây là nhà của chúng ta".

Nguyệt Lan gật đầu :
"Vậy chàng dẫn ta đi xem đi ".

Hai người lúc bấy giờ mời rời giường,cả người nàng như vô lực không đứng vững được,Mạc Thiên Vũ bế nàng lên.

Nguyệt Lan nói :
"Ta muốn tắm một chút,cả người thật khó chịu".

Mạc Thiên Vũ bế nàng ra đằng sau,ở đây có một cái hồ nước nóng thật dễ chịu,chàng nhẹ nhàng đặt nàng xuống dưới.


Một cảm giác thật thoải mái,Nguyệt Lan nhắm mắt định thần,mọi mệt mỏi như được xua tan nàng hỏi :
"Nơi này chàng tìm được ở đâu vậy,có gần Linh Tông học viện không?".

Chàng nhìn nàng cưng chiều nói :
"Từ lần trước khi cảm nhận được ngũ hệ của nàng tại Thiên Huyền đại lục ta đã cho người tìm rồi trang trí lại nó rồi,cách Linh Tông học viện không xa lắm ".

Nàng gật đầu :
"Thì ra là vậy ".

Hai người tắm một lúc rồi lên trên,nàng mặc xiêm y lên người,ở đây cái gì cũng đầy đủ,phong cảnh thật đẹp,nàng có cảm giác cách bài trí gần giống biệt phủ dưới nhân giới trước kia.

Cả biệt phủ rộng lớn này chỉ có khoảng mười người làm công nhưng lại rất gọn gàng và ngăn nắp.

Nàng muốn ở đây tận hưởng cuộc sống của hai người,tuy nhiên bây giờ chưa phải là lúc,nàng phải tìm lại sức mạnh của mình và đòi lại những gì mà ả ta đã gây ra cho hai người.