Băng Qua Cầu Treo Nguy Hiểm

Chương 15: Chương 15





Phương Thiệu bị nước trong ly xối đến lạnh thấu tim, không thể không bò dậy, cởi quần áo bỏ vào máy hong khô.

Trong lúc chờ hong khô, cậu ta nhớ tới cuộc gọi lúc nãy, đứng ở trong phòng vệ sinh kêu: “Lâm Kiến Tịch, em trai ông vừa mới gọi điện thoại cho ông đó!”
Lâm Kiến Tịch không chút hoang mang rót ly bước thứ hai, uống xong, mới hỏi: “Em ấy có nói gì không?”
“Không nói gì.” Phương Thiệu nói: “Nhưng nghe ngữ khí của em ấy, sao tui cảm thấy có chút hung dữ? Không hề đáng yêu như ông nói.”
“Ông cũng không phải anh trai của em ấy, tại sao em ấy phải đáng yêu với ông.

Tui đi ngủ, ông tự tìm chỗ ngủ đi, bye.”
Trở về phòng, Lâm Kiến Tịch cầm điện thoại nhìn thời gian, 3 giờ 40 phút.

Thời gian này hiển nhiên là quá muộn, anh nghĩ nghĩ, quyết định không quấy rầy giấc ngủ của Giang Ngộ.

Ngày hôm sau, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Tinh trước cửa phòng học, mí mắt Lâm Kiến Tịch giật giật, trực giác cho biết không ổn.

Mà sự thật cũng không ổn, Cố Tinh không hổ là người có thể mượn tay Phương Thiệu làm quen được với anh, sức chiến đấu cao đến thái quá, theo đuổi người khác cũng theo đuổi đến oanh oanh liệt liệt, chỉ trong một tuần, toàn khối đều đã biết cô đang theo đuổi Lâm Kiến Tịch.

Lâm Kiến Tịch cảm thấy bối rối.

Có thể là bởi vì gương mặt này, từ khi anh đi học tới nay có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, nhưng không mấy ai giống như Cố Tinh không sợ gì cả quyết chí tiến lên, anh không biết nên giải quyết như thế nào mới tốt.

“Ông sợ cái gì.” Phương Thiệu vừa chơi game, vừa nói: “Cô ấy thích ông như vậy, ông thử ở bên cô ấy xem, dù sao ông cũng không mệt.”
Lâm Kiến Tịch hơi nhíu mày, anh không thích cách nói này, “Tui sợ sẽ có hại cho cô ấy.”
“Có hại chỗ nào, theo đuổi được nam thần còn có hại?”
“Tui hỏi ông một vấn đề.” Lâm Kiến Tịch nói: “Tại sao ông theo đuổi nữ thần của ông?”
“Đương nhiên là bởi vì tui thích cô ấy rồi.” Phương Thiệu cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn chằm chằm ngọn núi trên bản đồ trong game.


“Vậy nếu có một cô gái khác theo đuổi ông, ông có đồng ý không?”
“Chắc không đồng ý…” Phương Thiệu suy tư: “Nhưng cũng không dám nói, trước tiên phải xem cô ấy như thế nào đã.”
“…”
Lâm Kiến Tịch đá ghế của cậu ta qua một bên: “Cút ra, chắn đường.”
“Đệt.” Phương Thiệu đột nhiên không kịp phòng ngừa, trượt tay, nhân vật trong game nhảy xuống núi: “Đại ca, sao tự nhiên hung dữ vậy?”
Lâm Kiến Tịch không thèm để ý đến cậu ta, trực tiếp ra cửa.

Hôm nay anh hẹn Cố Tinh ăn cơm, muốn nói rõ ràng với cô, nhưng anh cũng không xác định được có thể nói rõ ràng hay không.

Trước đó, anh đã nói không ít lần như “Cậu là cô gái tốt nhưng tớ không thích cậu, chúng ta không thể ở bên nhau”, nhưng Cố Tinh không nghe, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Liệt nữ sợ triền lang, tớ tin tưởng, cậu kiên trì như thế nào cũng sẽ có một ngày bị tớ cảm hóa, trước tiên cậu đừng vội vã từ chối tớ được không, lỡ như sau này cậu phải lòng tớ thì sao?”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Anh không còn lời nào để nói, cho nên thậm chí anh đã quên phản bác một câu mình không phải liệt nữ.

Từ chối một người là một việc khó khăn, đặc biệt là ở mặt tình cảm, nếu anh vô tình một chút, anh tự nhiên sẽ không vì vậy mà bối rối, nhưng anh không phải, anh là người lớn lên trong hoàn cảnh được yêu thương, anh nhận được nhiều tình yêu và thiện ý, cho nên anh cũng muốn đối đãi với người khác như vậy
Chỉ là có lẽ ở vấn đề tình cảm thật sự rất khó chu toàn, anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra một biện pháp có thể từ chối Cố Tinh mà không làm cô tổn thương.

Vị trí chỗ hẹn hơi xa trường học, lúc anh đến, Cố Tinh còn đang trên đường đi.

Anh đặt chỗ ngồi gần cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy được hình dáng của làng đại học.

Điện thoại bỗng nhiên chấn động, Lâm Kiến Tịch thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn thấy hai chữ trên màn hình, ngón tay trượt nhẹ, nhận điện thoại, hàm chứa ý cười hỏi: “Bạn nhỏ, thời gian này em không lo học tập, gọi điện thoại cho anh làm gì?”
Giọng anh đè thấp, Giang Ngộ yên tĩnh vài giây, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài.”
“Hẹn hò với người khác à?”
Lâm Kiến Tịch buồn cười nói: “Em thật thông minh, việc này mà cũng đoán được?”
Giang Ngộ không tự giác nắm chặt bút chì trong tay, “Pặc” một tiếng, bút chì đứt gãy trong tay cậu, dư âm chấn đến bàn tay tê dại, cậu cúi đầu, phát hiện tay bị thân cây bút chì đâm vào.


Nếu cậu có thể bình tĩnh một chút, biểu hiện như người "Em trai" bình thường vậy cậu phải biết điều mà chủ động ngắt điện thoại, không làm phiền anh.

Nhưng cậu không làm được.

“Quá đáng thật đấy anh trai.” Giang Ngộ chậm rãi nói: “Em ở nhà chăm chỉ học tập, anh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.”
“Đừng bôi nhọ anh.” Lâm Kiến Tịch cố ý ấm ức, đáp: “Anh ăn chơi đàng điếm hồi nào?… A, người tới, anh tắt đây, em học bài tiếp đi.”
“Anh…” Giang Ngộ còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt.

Cậu vốn định hỏi, sắp nghỉ, chừng nào thì anh về? Nhưng có lẽ cậu thật sự không có duyên phận khác với Lâm Kiến Tịch, mỗi lần luôn là trời xui đất khiến kém một chút khoảng cách như vậy.

Đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến đại não, cậu rút tờ khăn giấy, ấn trên miệng vết thương, dưới ánh đèn sắc mặt của cậu cũng tái nhợt.


“Hôm nay tớ mất hai tiếng để trang điểm, cho rằng có thể nghe được tin tức tốt.” Cố Tinh ngậm nước mắt, vẫn nỗ lực mỉm cười.

Lâm Kiến Tịch có chút xấu hổ: “Xin lỗi...!Tớ cũng không muốn làm cậu đau lòng.”
“Nếu cậu thật sự không muốn làm tớ đau lòng, vậy cậu nên hẹn hò với tớ.” Cố Tinh nhận khăn giấy anh đưa, lau nước mắt sắp chảy ra.

Lâm Kiến Tịch lắc đầu, “Trong trường hợp này, là tớ không chịu trách nhiệm với cậu, cũng là không chịu trách với tớ.

Miễn cưỡng ở bên nhau, nếu sau này tớ thích người khác, vậy cậu phải làm sao?”
“Tớ có thể không cần cậu chịu trách nhiệm.” Cố Tinh biết anh nói đúng, vẫn không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Cậu mới bao nhiêu tuổi, tại sao muốn chịu trách nhiệm với người khác sớm như thế, đáng ghét, vui vẻ trước mắt không tốt ư?”
“…” Lâm Kiến Tịch có chút bất đắc dĩ cong khóe mắt: “Không chịu trách nhiệm vậy chẳng phải tớ sẽ biến thành cặn bã sao? Tớ là người tốt, tớ không muốn làm cặn bã.”
Cố Tinh rốt cuộc cũng nở nụ cười, nước mắt còn hàm chứa trong mắt làm cô nhìn không rõ mặt Lâm Kiến Tịch, cô vô cùng tiếc nuối thở dài trong lòng, nghĩ thầm, mình càng thích cậu ấy, nhưng, thật đáng tiếc.


Cô thích Lâm Kiến Tịch, mới đầu là bởi vì khuôn mặt quá mức ưu việt của anh, trong những ngày huấn luyện quân sự có thể nói là những ngày đen tối, huấn luyện mệt mỏi ép tới người thở không nổi, hiếm khi được một lần lười biếng, cô ngồi dưới bóng cây, nhìn thấy nam sinh nâng mặt lên, lộ ra một đôi mắt thần thái phấn chấn, anh không phải nhìn cô, nhưng trong nháy mắt kia Cố Tinh vẫn cảm thấy hoảng loạn.

Mình có bị mặt trời phơi đến sắc mặt khó coi không? Tư thế ngồi của mình hình như có vẻ không thục nữ? Trong cái loại căng thẳng vô cớ này, cô hiểu được cái gì gọi là nhất kiến chung tình.

Sau đó cô hỏi bạn bè về tên của anh, cũng không khó để hỏi ra, ba chữ “Lâm Kiến Tịch” này sớm đã được các bạn nữ biết đến, chỉ có bản thân anh còn không biết gì, nữ sinh tỏ tình với anh nhiều như vậy, thái độ của anh chưa bao giờ bởi vì bề ngoài mà thay đổi, luôn nghiêm túc lắng nghe, lại ôn hòa từ chối, với ai cũng duy trì ranh giới rõ ràng.

Cố Tinh từng nghe Phương Thiệu nói, Lâm Kiến Tịch có khi cũng sẽ không hiểu, vì sao anh có biểu hiện kiên định đến như vậy mà vẫn có người tỏ tình với anh?
Anh căn bản không biết, người như anh rốt cuộc có thể hấp dẫn được bao nhiêu người ngã xuống lại tiến lên như con thiêu thân.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ đã rất sâu, cửa kính phản chiếu quang cảnh trong nhà ăn, chén đĩa rải rác đan xen, giống như một ảo ảnh.

“Có thể trả lời tớ hai câu hỏi không?” Một lát sau, Cố Tinh nhẹ giọng hỏi.

“Được, cậu hỏi đi.” Lâm Kiến Tịch ôn hòa nói.

“Hiện tại cậu có thích người nào không?”
“Không.”
Cố Tinh không cảm thấy ngoài ý muốn, hỏi tiếp: “Vậy đối với cậu, cái gì mới có thể xem như là thích?”
“Vấn đề này…” Lâm Kiến Tịch nghiêm túc tự hỏi, trả lời: “Với tớ mà nói, phải là người này, đó chính là thích.”
Cơm nước xong, Lâm Kiến Tịch đưa Cố Tinh về ký túc xá.

Vào một đêm cuối thu, sương lạnh dày đặc, Lâm Kiến Tịch nhìn cô chạy lon ton vào khu ký túc xá, khi anh chuẩn bị rời đi, Cố Tinh lại chạy ra, gọi anh lại: “Lâm Kiến Tịch!”
Lâm Kiến Tịch quay đầu, “Sao?”
“Mặc kệ thế nào, tớ còn muốn nói một câu với cậu, tớ siêu thích cậu.”
Cố Tinh cách cửa sắt ký túc xá nhìn anh, thân hình nam sinh đứng ở dưới đèn đường, ánh đèn mờ nhạt mạ lên trên người anh một tầng ánh sáng ấm.

Anh trông như sắp hòa tan vào ánh đèn, hoặc là nói, bản thân anh là ánh sáng.

Cố Tinh cảm giác trong mắt lại trào ra nước mắt, “Tớ không hối hận.”
“Cảm ơn.” Lâm Kiến Tịch phất phất tay với cô, cười nói: “Sau này nếu có người hỏi, cậu cứ nói… Lâm Kiến Tịch không tốt chút nào, là cậu đá tớ trước.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu, đi mất.


Bóng dáng nam sinh càng lúc càng xa, mang theo ước mơ dang dở và không bền vững của cô, chậm rãi chìm nghỉm vào bóng tối.

Cố Tinh đột nhiên có một loại trực giác mãnh liệt, cô sẽ thường xuyên nhớ tới bóng dáng này, cho dù qua bao lâu, cho dù gặp được ai.

Tuy cậu từ chối tớ, nhưng mà, tớ còn muốn nói cho cậu một bí mật.

Cậu có tin không, luôn có người sẽ nổi điên vì cậu, bởi vì cậu không hề biết, sự dịu dàng ấp ủ trong mắt cậu, có lực sát thương mạnh cỡ nào.

Trời càng ngày càng lạnh, một năm lại kết thúc.

Ngày nghỉ đông, Phương Thiệu hỏi anh muốn cùng nhau ra ngoài chơi mấy ngày không, rốt cuộc mọi người đều là người trưởng thành, ngày nghỉ chạy về nhà có gì thú vị, không bằng ở bên ngoài chơi bời mấy ngày.

Nhưng mặc kệ cậu ta nói dễ nghe đến đâu, Lâm Kiến Tịch cũng không đồng ý.

“Ngại quá.” Anh đẩy Phương Thiệu qua một bên: “Tui muốn về nhà.”
“Gì chứ, cậu vội vã về nhà làm gì, trong nhà có bảo bối à?”
“Chắc thế.” Lâm Kiến Tịch xách ba lô lên, tùy ý đeo lên vai: “Đi đây, tạm biệt.”
Anh lười thu dọn một đống quần áo về nhà, nên chỉ tùy tay lấy một hai bộ, bước lên phi cơ, lúc về đến nhà đã hơn hai giờ đêm.

Thời gian này đèn trong nhà Lâm gia đã tắt, anh lặng lẽ mở cửa, lẳng lặng đi lên lầu, dẫn theo một thân khí lạnh trở về phòng, vốn chuẩn bị sáng sớm hôm sau cho người nhà một bất ngờ, nhưng không nghĩ tới trong phòng anh còn có một người.

Anh đi qua, từ phía sau che lại đôi mắt Giang Ngộ: “Đoán xem là ai?”
Giang Ngộ thoáng chốc đã quên hô hấp.

Cậu thử vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay lạnh băng của anh, sau khi cảm nhận được sự tồn tại của anh, cậu nâng tay bắt được cánh tay Lâm Kiến Tịch: “Anh.”
Lâm Kiến Tịch cúi người, nhìn trên bàn bày biện sách vở tài liệu hỗn loạn, trong đó còn có một quyển notebook hồi cấp hai: “Chăm chỉ thế, hơn hai giờ khuya còn học bài?”
Âm thanh Giang Ngộ hơi khàn: “Không phải có người kêu em chăm chỉ học hành sao?”
“Nhưng anh cũng không kêu em học đến nửa đêm.” Lâm Kiến Tịch cười sờ sờ đầu cậu: “Trễ rồi, đi ngủ đi.”
“Anh.” Giang Ngộ xoay ghế dựa, ôm lấy eo anh, mặt cọ cọ trong lòng ngực anh: “Cho mượn chút… Hào quang của học thần đi.”.