Băng Tâm Hoa Liệu Đã Tan

Chương 17: Chế ngự (3)



Hơi chao đảo một chút tôi lờ đờ mở mắt, một lọn tóc ngay bên mặt tôi đung đưa. Tôi định thần nhìn nó, nó có màu trong suốt. Nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu tôi vẫn thấy nó có màu trong suốt, còn mang theo hơi thở của sự băng giá. Không chỉ có tóc toàn bộ phục sức trên người tôi đều thay đổi. Tinh xảo, lộng lẫy và trang trọng hơn rất nhiều, tỉ mỉ từng đường chỉ. Trước mặt tôi còn có thêm một cái mạng che. Gì vậy? Chuyện gì vậy? Sự việc vừa nãy không giống bản thân tôi có thể làm chút nào. Trên tay vẫn còn cầm miếng ngọc tôi sực nhớ người áo trắng kia vẫn còn đang bị thương nằm đó. Tôi vội cất nó đi, trở lại bộ dáng bình thường rồi chạy đến chỗ của người kia.

Khi đến cạnh hắn, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, người hắn lạnh cóng, đã ngất đi hơi thở rất yếu ớt. Hôm nay người này rất may mắn, tác dụng mạnh nhất của Tinh Khí là thanh lọc, tôi sẽ tặng hắn phần tu vi lấy từ chỗ mấy đệ tử kia vậy, có thể coi là bọn họ nhận lỗi với hắn vậy! Đúng không nhỉ?

Đôi mày hơi nhíu một chút, lúc sau hắn mở mắt, hơi mơ hồ nhìn tôi mỉm cười nói lời cảm ơn. Hình như lâu ngày không gặp người, tôi quên mất cách giao tiếp rồi thì phải. Hơi sững sờ một chút, tôi giúp hắn đứng dậy, dìu về hướng gian nhà của tôi. Phía trước gian nhà xuất hiện một mái đình hóng mát. Có thể đây là quà của Tụ Cầm cũng nên? Tôi đưa hắn đến đó trước, xử lý vết thương rồi tính việc làm sao đưa hắn lên trên một cách thật tự nhiên. Không để hắn biết đây là một nơi tách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Không biết sao trên chiếc bàn đá trong đình đã có sẵn một hòm thuốc trị thương, còn có băng vải nữa. Cứ như một sự sắp xếp vậy! Cứ như một trò đùa vậy!



Tôi rửa vết thương cho hắn, chỉ có một vết chém kéo dài. Vậy là cả hai lần đỡ kiếm đều vào cùng một chỗ, thành ra vết thương khá sâu, có hơi rộng. Khi băng vết thương tôi cố gắng làm thật nhẹ nhàng, nhìn khuôn mặt đã nhíu lại vẫn cố vẻ bình tĩnh, thật, làm sao đó. Thật khó nói. Trông cũng rất dễ thương nhỉ!

Vết thương đã xong xuôi, nhìn một lượt tôi nghĩ nên tìm một bộ quần áo cho tên công tử này, lấm lem cả rồi. Tôi đưa cho hắn một chiếc khăn để lau mặt, cũng như quần áo đều vấn đầy bùn đất. Khi vào phòng tôi mới chợt nhận ra, tôi hoàn toàn làm gì có trang phục cho nam chứ! Làm sao đây nhỉ?

Tụ Cầm lại xuất hiện một cách bất ngờ trước mặt tôi, thật sự đau tim với cô ấy. Trên tay Tụ Cầm là một cái khay có hai bộ nam trang, một màu xanh lục và một màu trắng. Cô ấy nói:

"Cô chọn một bộ cho hắn đi!"

Nhìn đi nhìn lại thấy chỉ có màu trắng là hợp với hắn. Không biết có phải các công tử gia thế đời thực có phải đều rất hợp với đồ trắng như trong phim không. Tụ Cầm bước đến bên bàn ngồi xuống, rót một ly trà, nói:



"Không biết là tay nghề pha trà của Tiểu Dương cô lại tốt vậy."

Tôi có hơi tự hào đáp lời:

"Thật chứ?"

Tụ Cầm nhìn tôi thoáng nét cười như hơi thở gật đầu. Cô ấy nâng ly trà lên uống một ngụm, đầy vẻ thưởng ngoạn, nhìn ly trà xoay xoay đặt xuống:

"Quà thế này cô thích chứ?"

"Quà? Thật sự là quà sao?" – Tôi hơi ngẹn khi nghe đến chữ "quà".

"Tài mạo như vậy. Thật không thích sao?" – Là một câu nói hơi trêu đùa, Tụ Cầm vẫn không thay đổi nét mặt. Sống lâu quá đến nói đùa cũng nghe như lời thường thường vậy sao?

Tôi gật đầu vài cái: "Thích. Thích. Quà này làm tôi có danh" yêu nữ "làm sao không thích được.."

Tụ Cầm vẫn giữ nguyên thái độ, giọng hơi thấp xuống: "Cô phải chăm sóc cho người này thật cẩn thận đến khi hắn bình phục trở lại. Tiểu Dương, còn điều này cô cần biết. Lúc trước cô đến đây sức mạnh của Tâm Hoa còn chưa hoàn toàn thống nhất với cô. Điều lúc nãy cô thấy đó chính là tính cách thật sự của Băng Tâm Hoa. Vô tâm, vô tình, đơn độc, kiêu ngạo. Nếu cô không thể khống chế nó, thì bộ dáng sau này của cô chẳng khác gì ban nãy, càng lúc càng vô tình hơn." Im lặng một lát Tụ Cầm tiếp tục: "Phòng của ta cô cứ tự ý dùng." Nói xong lại biến mất.