Băng Thanh Thần Đế

Chương 133: Chương </span></span>133



Chương 133: Vân Phàm bị thương, Ủy Khuất Ma Bạch.

Bên ngoài, Vân gia lão tổ truyền âm cho Vân Phàm: "Nàng thật sự không sống được bao lâu."

Ra là thế, hoá ra cao tầng tông môn nhìn ra. Đều là bởi vì nàng sắp chết, thật sự là một thiên kiêu.

Hoá ra mỗi cốt truyện đều có thiên mệnh chi tử mỗi mình là. Đều bị xung quanh thiên kiêu vượt xa, một không là vẫn lạc hai cũng ẩn nhẫn tu luyện.

Nàng chắc chắn là một rồi, đáng tiếc. Vân Phàm lại hỏi: "Nàng có thể hay không chữa trị?"

Vân gia lão tổ đáp: "Cái này ngươi là thần mới có thể, khi ngươi thành thần nàng mộ cây cũng mọc dài."

Vân Phàm cười khổ: "Lăng Thanh cô nương có thể hay không phá giải ?"

Lăng Thanh phất tay, băng tinh dây leo liền biến mất.

Vân Phàm thở dài, Lăng Thanh nhảy người rời đi. Vân Phàm hắn tê, trên bụng một mũi băng nhỏ.

Quả nhiên như hắn đã thấy, liên kích sơ cấp của nàng công pháp. Hắn cắn răng chịu đựng nhờ Vân ca đưa trở về.

Vân gia lão tổ một từ, hắn đã xuất hiện trước nhà tre. Tô Hạo bên cạnh nhìn thấy Vân phàm một lỗ nhỏ trên bụng tê hét lớn.

"Vân Phàm ngươi vậy mà chơi mũi tên đâm xuyên bụng không kêu ta!" Vân Phàm quay đầu nhìn lại Tô Hạo đang đưa tay chạy đến.

Tô Hạo như một lão ăn mày, chạy đến. Mạn Chi cũng bước ra đưa tay quang minh thuộc tính liền chữa trị, Vân Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.

Mạn Chi hỏi: "Vân Phàm ca ca, tại sao ngươi lại bị thương như vậy?" Mạn Chi đỡ Vân Phàm vào trong nhà tre.

Bắt đầu dùng khăn che lại vết thương mới hồi phục cho hắn. Tô Hạo cũng ngồi bên cạnh dùng tinh thần lực dò tìm xem lão cha có hay không còn có đan dược.

Cần đưa cho hắn, Tô Hạo tìm mãi cũng không thấy. Nhớ ra mỗi lần hắn đều mang đan dược ra ăn vụng, còn chưa hết hôm nay đã nguyệt thứ hai.

Lão cha vẫn chưa gửi cho hắn đan dược ngày mai a. Vân Phàm liền kể cho Mạn Chi nghe không để Ý Tô Hạo đang ngơ ngác: "Ta gặp Lăng Thanh nàng ấy."

Mạn Chi liền mắt sáng, đưa tay kéo mạnh đang băng bó vết thương trên bụng hắn. Làm Vân Phàm kêu rống.

"Mạn Chi đau đau."

Mạn Chi ý thức được cúi đầu: "Vận Phàm Ca Ca, muội xin lỗi." Vân Phàm xoa xoa đầu nàng: "Không có việc gì?"

Mạn Chi tâm tình mới vui vẻ, nàng háo hức hỏi: "Vậy vậy, Lăng Thanh là như thế nào đánh trọng thương Vân Phàm ca ca với cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ?"

Vân Phàm liền bắt đầu kể lại, không biết qua bao lâu. Tô Hạo liền tê: "Nàng mạnh như vậy còn đưa ngươi vào trong tâm ma."

Vân Phàm hắn cũng không thể kể truyện hắn cùng nữ nhân kia. Tô Hạo liền nói thêm: "Vân Phàm huynh đệ, làm sao ngươi cảnh giới tăng cao nhanh như vậy nha?"

Vân Phàm hắn ngước nhìn Tô Hạo, có hay không Tô gia lúc đó có hay không thần hắn không rõ. Vô Ngạn cũng không kể rõ đây, hắn cũng không biết chắc.

Nhưng Vân Quốc tam đại gia tộc đã có từ lâu, nên hắn cũng nói qua: "Ngươi truyền thừa lão cha có hay không nói cho ngươi biết?"

Tô Hạo gật đầu: "Truyền thừa của ta thế nhưng là Độ Kiếp cảnh lục giai sáng lập lão tổ."

Vân Phàm lại nghi hoặc hỏi thêm: "Ngươi có hay không thế nhưng truyền thừa qua từng giai?"

Tô Hạo lắc đầu: "Ta chỉ là mỗi lần sáng lập lão tổ thân ảnh khi đạt đến cảnh cảnh giới nhất định truyền lại cho ta công pháp."

Hoá ra là thế, chỉ có thần mới có thể truyền thừa lại thần vị của hắn. Còn lại là không thể, vậy tại sao? Hắn độ kiếp cảnh viên mãn truyền thừa là thần.

Hắn không hiểu rõ. Bên này Lăng Thanh cũng quay về động phủ, Lăng Liên quan tâm: "Sư muội, ngươi thế nhưng không được chạy lung tung!"

Lăng Thanh nhìn thấy, Tuyết Liên diễn nhập tâm như vậy ta cũng phải hảo diễn kỹ: "Ta, thế nhưng gặp qua Vân Phàm, hắn có quang minh công pháp."

Lăng Liền kéo nàng vào trong động phủ: "Vân Phàm hắn công pháp chính thức có, hay là kiến hắn có sẵn quang minh nguyên tố?"

Lăng Thanh lắc nhẹ đầu: "Hắn kiếm kỹ là quang minh nguyên tố, Mạn Chi đã nhận truyền thừa."

"Chúng ta cũng nhanh chóng tăng cao tu luyện, nếu như Tiên Đạo Tông lấy được món đồ kia, chúng ta phải cướp. Còn thuộc về chúng ta, ta cùng ngươi rời khỏi."

"Bắt đầu kế hoạch tiếp theo!" Lăng Liên gật đầu, hai nàng lại bắt đầu tu luyện nhanh chóng tăng cao cảnh giới.

Mà Lăng Thanh chỉ là giả mạo tu luyện, nàng ngồi không cũng có thể tự động tu luyện. Lăng Liên ắt phải tu luyện, nàng không thể dùng huyết của Thanh Nhi được.

Cách đó không xa, Lăng Thần hắn đang tại một góc đỉnh núi: "Sư tôn ngươi nói xem cái này có phải hay không, Ủy Khuất Ma Bạch."

Sư tôn hắn truyền âm: "Cái này hình như không phải Ủy Khuất Ma Bạch lại tìm kiếm Ủy Khuất Ma Bạch chỗ khác.

Hắn lại nhìn vào một cây cỏ màu đen: "Cái này có phải hay không?" Sư tôn hắn lại lắc đầu: "Nếu như là loại hoa khác ta thật sự cảm nhận dược, nhưng đây Ủy Khuất Ma Bạch giống như cỏ."

"Ta rất khó để tìm ra." Lăng Thần cũng gật đầu hai người tiếp tục tìm, có đệ tử bay qua nhìn thấy Lăng Thần giống như đã bị yêu nhập.

Không giám lại gần, Lưu Hoà lúc này đang vừa đi vừa hát, nhẫm lên một cây cỏ màu đen có cánh hoa màu đen, hắn ngã nhào.

"Là ai, giám cản đường bổn đại gia?" hắn nhìn xuống dưới không thấy ai chỉ là một cây cỏ hoa màu đen, đưa tay nhổ tận gốc cây cỏ.

Nhìn xa xa bên cạnh đỉnh núi Lăng Thần đang cúi người, hừ hừ ngươi Lăng Thần chết chắc.

Hắn ném cây cỏ màu đen ra xa. Lăng Thần đang cúi người tìm kiếm, cỏ bay đến trên đầu hắn. Lăng Thần quay đầu lại thấy màu đen hoa.

"Sư tôn đây có phải là Ủy Khuất Ma Bạch." sư tôn hắn truyền âm: "Với cơ duyên phân cẩu của làm sao có thể thấy được Ủy Khuất Ma Bạch."

Hắn ngủi ngửi, là cái mùi này Ủy Khuất Ma Bạch, vài phút trước hắn nhìn nơi đây nhiệt độ cùng bên trong rừng ẩm. Rất có khả năng có Ủy Khuất Ma bạch.

"Lăng nhi ngươi không tồi!" Lăng Thần lại lắc đầu. "Không phải ta tìm thấy, hình như là ai cố tình ném qua đây."

Hai người liền ngước đầu nhìn lên: "Lăng Thần ngươi vậy mà thích cây cỏ màu đen này?"

"Hắc hắc cây cỏ này cũng giống như ngươi, đều cản đường bổn đại gia."

Lăng thần cùng sư tôn hắn đều tê, cái này cái này. Vậy mà để cho Lưu Hoà nhẫm phải, chúng ta thế nhưng tìm Ủy Khuất Ma Bach rất lâu.

Lăng Thần không nói nhiều, sợ Lưu hoà biết được liền nhanh chóng cầm lấy Ủy Khuất Ma bạch quay người chạy.

Lưu Hoà cũng ngơ ngác, đây rốt cuộc là cái gì nha? Tại sao hắn lại không như những lần trước giáo huấn ta?

Hắn liền hét to: "Lăng thần đứng lại, ngay cả một cây cỏ ngươi cũng nhặt lên rồi chạy! Ngươi có thể cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi cây cỏ ngãng chân ta a!"

Lăng thần chạy nhanh, quay đầu nhìn lại Lưu Hoà đang đuổi theo hắn: "Sư tôn hắn nhận ra, giúp ta truyền linh khí chạy nhanh tránh bị hắn bắt được."