Chương 140: Cửu Thủy Đại Trận giết chết cửu trưởng lão Đường gia (2/2)
Đường gia cửu trưởng lão bị đánh bay, bên trong rừng mênh mông, Đường gia cửu trưởng lão hắn đứng trên núi cao nhìn xuống dưới.
Mộng Liễu đưa tay lên cao, dòng nước từ sau lưng cửu trưởng lão đâm tới. Cửu trưởng lão nhếch nhẹ môi.
"Chỉ là một trúc cơ kỳ nho nhõ cũng giám cùng ta Kết Đan cảnh so đo. Cho dù có cửu thủy đại trận, ngươi cũng không sống sót nổi."
Mộng Liễu hừ nhẹ: "Ngươi có bản lính có thể hay không đánh thắng ta, thì mau mau xuống."
Đường gia cửu trưởng lão hét to: "Đường gia chùy, đập xuống." hắn đưa chùy lên cao, chùy liền biến to.
"Mộng Liễu chịu chết." hắn nhanh chóng đánh chùy mạnh xuống: "Hừ kết đan cảnh thì sao sao, bên trong Cửu Thủy Đại Trận chỉ là sâu bọ."
Nàng một chân đạp xuống đất: "Cửu Thủy Đại Trận, Cực Hạn Thủy Tinh." nàng dứt lời, thủy từ dưới hồ tạo thành một dòng mước lớn bay thẳng lên cao.
Tạo ra xung quanh nàng dònh nước, Mộng liễu cầm trường thương trên tay xoay chuyển dòng thủy hướng Đường gia cửu trưởng lão từ trên cao nhảy xuống.
Sau lưng hắn còn có một thác nước nhỏ, Mộng Liễu nhếch miệng, Đường gia cửu trưởng lão chùy đánh xuống thủy dòng nước.
Một dòng nước liền bị đánh bay ra ngoài, Cửu trưởng lão đường gia bỗng ý thức được quay lưng lại.
Thác nước xuất hiện ra mười mấy đạo mũi thương thủy, đâm thẳng đến: "Đường Gia Chùy ngăn cản mũi thương."
Hăn nhanh chóng dùng Đường Gia Chùy đánh chặn mũi thương lao đến. Mộng Liễu bên dưới liền tạo ra một mũi thương bằng thủy to.
Thân mặc chiến giáp ném lên cao, thuỷ thương nhanh chóng bay vút lên. Xung quanh cây tiếp bị ẩm ướt.
Gió cũng bị thổi mạnh, xung quanh cây cối nghiêng ngả. Uy lực của cực hạn thủy nguyên tố do cửu thủy đại trận không hề yếu.
Đường gia cửu trưởng lão quay đầu lại, không kịp dùng đến Đường gia chuỳ tay nhanh chóng bắt lây thủy thương, hắn vận dụng đường gia Huyền Đường Công, đôi tay xuất hiện màu trắng xanh nhạt.
Muốn phá hủy thủy thương, không thể nào. Huyền Đường Công do lão tổ Đường Tâm sáng lập ra làm sao có thể.
Hắn tay màu trắng xanh nhạt nắm lấy, Thủy thương đánh bay hắn, kéo hắn lên cao. Thân hình hắn theo lực ném ra từ thủy thương.
Bị cắm mạnh bên vách núi cạnh thác nước, Mộng liễu một chân đạp hư không bay lên cao: "Cửu trưởng lão, ngươi tự vẫn mà nói là cách thống khoái nhất! Đừng để ta ra tay."
Đường gia cửu trưởng lão bị một thương đâm xuyên qua bên cạnh, hắn may dùng đến Huyền Đường Công mới có thể không bị thương nặng.
Hắn khịt mũi coi thường: "Mộng Liễu chỉ với một tiểu oa nhi như ngươi cũng muốn giám giết ta, không đời nào." hắn hét to không chịu khuấn phục.
Thân hình hắn rút ra thủy thương, thủy thương biến mất. Mộng Liễu nhìn hắn: "Nguơi muốn chết!" nàng tay dùng thương đâm xuống dưới.
Đường gia cửu trưởng lão hét to: "Đường Gia Chùy, Nhị Chùy." hắn đôi tay cầm chùy xoay xoay tròn nhảy lên cao đập xuống.
Mộng Liễu đưa tay lên cao: "Đường gia cửu trưởng lão, ngươi vẫn như cũ bất mê chấp ngộ. Ta cũng thay trời hành đạo giết chết ngươi."
Nàng tay lưu loát mũi thương không chế: "Cửu Thủy Đại Trận, Cực Hạn Thủy Thương."
Thủy thương bay lên cao, Đường gia chùy xoay xoay tròn đánh xuống. Đường gia chùy chạm vào trong thủy thương, thủy thương xuyên qua đường gia chùy.
Bay lên trời cao, quay đầu lại thủy thương đâm xuyên qua cửu trưởng lão. Cửu trưởng lão hộc máu: "Rốt cuộc ngươi là ai? Với cảnh giới trúc cơ cảnh như ngươi làm sao có thể!"
"Khục Khục."
Đường gia cửu trưởng lão hộc máu, trên tay đường gia chùy biến mất, thân thể rơi xuống dưới. Bùm, bên trong cánh rừng thác nước chảy dài.
Cách đó không xa, cửu trưởng lão nằm trên đất, thuỷ thương đâm xuyên qua
người hắn. Máu chảy ra từ thân thể hắn lan ra xung quang.
Mộng Liễu từ trên cao nhìn hắn.
Nàng bay đáp xuống, bước gần đến: "Ta đã cho ngươi cách chọn nhanh nhất để không đau đớn khi chết. Ngươi vẫn một mực cùng ta đối đầu như vậy chỉ có chết rất thống khổ."
Cửu trưởng lão nằm trên đất cười to: "Ha Ha cho dù ta chết cũng không đầu hàng, một tiểu oắt con miệng chưa hôi sữa như ngươi!"
Mộng Liễu cười, nàng mặc trên mình chiến giáp, bước đến chân phải đưa lên cao. Nhẫn mạnh lên đầu cửu trưởng lão, nàng mặc giáp trên mình càng làm nàng toát lên vẻ nữ đế.
Cửu trưởng nhìn ngây ngẩn trước nữ đế khí tức, hắn nhanh chóng ý thức lại: "Mộng Liễu nghiệt súc ngươi giám?"
Rơi xuống hoá thành nước, nước từ vết thương lan vào trong kinh mạch đan điền Cửu trưởng lão, hắn hét to: "Ngươi muốn gì?"
Mộng Liễu đưa tay lên miệng cười to: "Ha Ha ngươi cảm nhận nỗi đau a cửu trưởng lão."
Cửu Trưởng Lão nước xâm nhập kinh mạch phá hủy hắn kinh mạch, đan điền linh khí còn bị hút đi. Cảnh giới Kết Đan cảnh đang bị hấp thu dần dần rơi xuống.
Linh khí màu xanh từ trên người hắn, lao nhanh đến thể nội Mộng Liễu một chân dẫm trên đầu hắn, Cửu trưởng lão nằm trên đất mặt tức giận.
"Ngươi, ngươi vậy mà hấp thu linh khí của ta, ngay cả bản nguyên thực lực của ta đều biến mất."
"Mộng Liễu ngươi vậy mà tu luyện tà đạo công pháp." Mộng Liễu hừ nhẹ, đưa chân xuống một cước đá hắn ngã lăn ra vài vòng.
Môti vòng lăn nữa là hắn rơi xuống sông bên cạnh thác nước: "Ta không chỉ là tu ma mà còn là nuốt không nhả xương ma tu người ha ha." nàng cười tà mị nói ra.
Cửu trưởng lão bây giờ mới nhìn ra nàng ánh mắt, sắc bén khinh bỉ coi thường hắn. Đây là hắn nhìn thấy! Cửu trưởng lão run nhẹ, hắn nhìn nàng linh khí vậy mà kết đan cảnh nhất giai.
Linh khí bản nguyên của hắn, không còn, hắn chân chính là phàm nhân. Cơn đau kịch liệt truyền đến.
Hắn không còn là kết đan cảnh, cơn đau không thể nhẫn nhịn liền kêu rống thành tiếng. Hắn biết sợ rồi: "Mộng Liễu đại nhân cầu xin ngươi tha cho ta."
"Ta có thể nói bất cứ thứ gì mà ta biết." Mộng Liễu ồ ngạc nhiên: "Ngươi nói xem bí mật của ngươi đây."
Cửu trưởng lão thấy con đường sống sót, hắn nói ra có thể có một con đường sống sót, tuy không còn là tu tiên người, thân phận phàm nhân như vậy.
Rời đi an sống tuổi già cũng hảo, liền nói ra: "Ta đã từng nói hướng đông, tông chủ hắn mang theo hai ngàn đệ tử tấn công, hướng tây sau dãy núi đi về phía trước."
"Cách đó không xa đệ tử thế nhưng không có một vị nào, có thể dễ dàng tấn công đường gia thành, phía sau chúng ta cũng có hơn một ngàn hai trăm đệ tử tiếp viện."
Mộng Liễu cười haha: "Tin tốt, ngươi hảo có thể rời đi." Cửu trưởng lão chịu cơn đau đứng dậy, hắn khập khiễng rời đi. Tưởng rằng đã có thể sống sót.
Bước đi vài bước bên cạnh sông, một thương đâm xuyên qua trái tim hắn, hắn quay đầu lại: "Tại sao?" Mộng Liễu cười thờ ơ: "Ta tha cho ngươi, nhưng mạng cẩu khó thoát."