Vân Phàm giật mình, Băng Tinh ngay trước mắt hắn. Vân Phàm hắn kiếm chỉ có thể chém thành đôi khối băng tinh.
Kiếm đâm xuống, băng tinh cùng hắn kiếm. Cũng là băng tinh va chạm nhau, hai bên kiếm, băng tinh.
Không gây sát thương lớn, băng tinh kiếm bao quanh bởi màu băng linh khí, vết nứt dần dần lộ ra.
Vỡ tan rơi xuống, Vân Phàm tốc độ chậm lại, nhìn rõ thân ảnh. Kiếm trên tay rơi xuống từng mảnh vụn băng.
Mảnh vụ băng rơi xuống khán đài, keng keng.
Xung quanh đệ tử, tốc độ hắn nhanh: "Ngươi nhìn thấy Vân Phàm sao, ta thấy rõ hắn xuất hiện vài hình tròn băng nguyên tố thuộc tính, thân thể hắn cũng không có biến mất?"
"Làm sao mà xuất hiện ngay trước đó, ta còn suy nghĩ Lăng Thanh cô nương, công kích hư không đây. Không ngờ là công kích Vân Phàm."
Đệ tử nam ánh mắt, vẻ mặt khinh ngạc thốt lên, vẻ mặt nhăn nhó. Khó hiểu truyện gì đang xảy ra.
Bên cạnh hắn nam đệ tử đồng quan điểm, tát bên cạnh ngạc nhiên đệ tử.
Bốp, xung quanh hai người ghế ngồi, đằng trước thấp ghế ngồi, sau lưng cao ghế ngồi nhìn xuống.
Bốp.
Làm xung quanh đệ tử, xa xa cũng nghe được, tiếng gì vang vọng khắp quảng trường khán đài vậy?
Nam đệ tử mắt to nhìn, đệ tử vừa tát hắn một cái: "Ngươi làm gì?" Nam đệ tử tay đỏ chót, cười xoa xoa đầu nói: "Ta thử xem có phải mơ hay không."
"Ngươi thấy đau, chứng tỏ đây không phải mơ, Kết Đan cảnh tốc độ như vậy thật là, thiên kiêu."
Nam đệ tử suy nghĩ, cũng có lý. Nam đệ tử vừa nói ra, tay đỏ chót xoa xoa đầu: "Ngọa Tào mặt hắn cứng như vậy, ta tát hắn. Tay còn đang run rẩy, đau nhức."
Khán đài, Vân Phàm hắn chỉ còn cách nàng, bốn bước. Băng Kiếm Thần truyền âm: "Vân Phàm trên đầu, đừng bước đi, ngăn cản đầu băng tinh."
Vân Phàm ngạc nhiên, đang muốn bước lên cùng nàng giao thủ, Băng Kiếm Thầm làm gì?
Vân Phàm nghi hoặc mà nhìn lên cao, xa xa dưới ánh sáng, một màu đen, dần dần to: "Ngọa Tào còn có băng tinh."
Hắn nhảy ra sau, băng tinh đâm xuống, bùm. Phù đang thở dài, Lăng Thanh tay không chế Nhị Thiên Phiên Hồng.
Tay trái cầm quạt, đưa lên cao phủi nhẹ xuống trước mắt, người nhún nhẹ. Khán đài xung quanh gió từng cơn nổi lên.
Tóc đen bay theo gió, Lăng Thanh nàng mặc trên mình màu xanh váy dài, nàng vẻ đẹp, không khuynh nước khuynh thành. Lại toát lên vẻ đẹp vạn người mê?
Vân Phàm lắc đầu: "Không thể nào? Đây chắc chắn là ảo giác, tịch tà tâm của nàng."
Chưa đợi hắn suy nghĩ, trên tay nàng, bông hoa mọc ra dây leo. Theo hướng gió đâm tới.
Từng đạo dây lao mang theo gai độc, đi một đoạn lại có một phần hình bông hoa bỉ ngạn.
Vân Phàm, quay người thoát khỏi. Đáng giận không thể nào, Vân Phàm bản nguyên thân thể, cảm ứng được phong đang vẫy gọi hắn, còn có thảo.
Nàng rốt cuộc tinh thông bao nhiêu nguyên tố. Quang minh thuộc tính nguyên tố nàng còn chưa ra tay.
Làm cách nào thoát khỏi, công pháp toàn là công pháp. Vân Phàm Trích Tiên Kiếm chém nhẹ dây leo gai bỉ ngạn đâm tới.
Trích Tiên Kiếm vừa chạm dây gai, keng.
Chém sắt sao? không đúng Vân Phàm không thể sử dụng nguyên tố băng tinh thuộc tính. Kiếm pháp không khác biệt bao, công pháp không thể dùng?
Làm sao mà? Hắn chưa kịp suy nghĩ thân thể bị gió hút lên cao, dây leo gai bỉ ngạn đâm tới, một dây quấn quýt chân hắn.
Dây gai từ từ quấn đến thân thể Vân Phàm , mang theo độc tố. Gây mê? Gắng gượng chịu đựng không thể ngất!
Không thể, nhắm mắt lại mở mắt. Mắt nhắm mắt mở. Không thể nào a, đừng ngất đi ta tỉnh dậy cơn đau ập tới. Ta không muốn thua.
Vân Phàm hắn không cam lòng, đáng tiếc bản thân đã không thể chống đỡ nổi, nhắm mắt lại ngất đi.
"Tử Kích." nàng nhắm mắt, một tay nắm lấy Nhị Thiên Phiến Hồng, tay trái đưa lên bàn tui thấp xuống lại đưa lên.
Tử Kích, dưới chân Vân Phàm xuất hiện một đạo màu vàng linh khí, từ trên đầu Vân Phàm lại xuất hiện thêm một màu vàng vòng tròn linh khí.
Băng Kiếm Thần đành lòng nhìn bên trên nhà gỗ Thiên Thanh Mạn Chi: "Thiên Sứ Thần, nàng giúp ta, Vân Phàm hắn bị gây mê, không ý thức được, ta không thể ngăn cản."
"Vân Phàm hắn mất đi ý thức, ta cũng không tiện ra tay!" hắn sợ rằng nàng sau lưng thần, nếu là giao thủ bình thường.
Hắn đoạt lấy Vân Phàm chủ quyền điều khiển thân thể thay hắn thắng trận này là hảo. Thiên Sứ Thần bêm trong hư không thiên sứ thần điện.
Nhíu mày? Ngươi muốn ta giúp hắn, ngươi không ra tay? Hừ ngươi là ta phu quân, ta cho giúp ngươi lần này. Ngươi nói đời đời kiếp kiếp bảo vệ ta.
Ngươi đây đột phá vẫn lạc, Thiên Sứ Thần hừ nhẹ. Truyền âm Mạn Chi: "Mạn Chi, ngươi nhanh chóng giúp Vân Phàm đầu hàng."
"Ngươi không giúp hắn, Vân Phàm duy nhất chỉ có chết." Thiên Sứ Thần nói ra, Mạn Chi gật đầu, nàng không suy nghĩ nhiều.
Thiên Sứ Thần, là thần ngươi muốn suy luận cùng sống vạn năm, cảnh giới cao thâm, đại năng sao? Với một Kết Đan cảnh giao thủ, nhìn qua là biết ai thắng.
Nàng không dị nghị nhiều mà hét to: "Gia Phong chưởng lão, ta muốn thay Vân Phàm đầu hàng, nếu như hắn thức dậy, thấy bản thân đầu hàng."
"Oán hận, ta chịu trách nhiệm."
"Chư vị làm chứng ở đây, nên ta không có sợ hãi, nếu không đầu hàng hắn sẽ chết. Vân Phàm đã mê muội ngủ thiếp đi."
Gia Phong nghe vậy, suy nghĩ nhìn Tiên Tông, thấy hắn gật đầu. Hô to: "Trân thứ nhất Lăng Thanh thắng, Vân Phàm đồng môn sư muội đầu hàng thay."
Tiên Tông trên cao, may mắn Mạn Chi nàng ta nhanh chóng, nếu không Vân Phàm vẫn lạc hắn không biết nói ra sao.