Băng Thanh Thần Đế

Chương 215: Chương </span></span>215



"Tân Tân Hạc Kiếm Chân Thân." dứt lời, sau lưng nàng một thanh kiếm khổng lồ hiển lộ, lưỡi kiếm màu xanh hiện rõ.

Nối giữa lưỡi kiếm với chuôi kiếm là hình con hạc, hai chân phủ xuống, đôi cánh dang rộng.

Cô Cô tay phải cũng hiện ra Tân Hạc Kiếm, giống như chân thân, lưỡi kiếm sắc bén, giữa chuôi kiếm với lưỡi kiếm là hình con hạc, đang dang rộng cánh.

Đầu ngước lên cao, chuôi kiếm nàng nắm lấy, in dấu từng đường vân con hạc, Hoa Vũ ánh mắt nhắc nhở nàng.

Đây là thanh kiếm, không thể khinh thường.

Cô Cô nắm lấy thanh kiếm, sau lưng chân thân cùng Hỏa Long Chân Thân giao thủ, Hoa Vũ quyền đánh ra, Cô Cô Tân Hạc Kiếm ngăn chặn.

Hoa Vũ quyền lửa đánh ra, thu tay lại ánh mắt không khỏi rời đi nơi khác, mà nhìn mãi đôi tay.

Kiếm cứng như vậy, Nàng lùi lại, một quyền đánh hư không, một đạo lửa bay đến, Cô cô tay cầm kiếm chém nhẹ.

Hỏa nguyên tố bay đến Cô Cô nàng chém đứt, hai đạo lửa rơi xuống bên cạnh nàng. Cô Cô cười nhẹ.

Lăng Thanh trên cao, các ngươi nghĩ nàng đứng im mà nhìn? Lăng Thanh miệng nhỏ lẩm bẩm, Hàn Hoa Chi Thể.

Xung quanh thung lũng, từng đỉnh núi, lung lay, mặt đất nứt nẻ. Một đầu dây gai khổng lồ đâm thẳng lên trời cao.

Lệ khí bay ra càng đông đúc, đây là ma khí không hề là lệ khí. Đệ tử xung quanh bị ma khí bay đến thân thể, thân thể bay cao.

Đáp xuống, ánh mắt thay đổi, tấn công đồng môn. Tiên Tông vừa bay đi trên cao hét to: "Chư vị đệ tử rút lui, vừa lui vừa đánh, có trưởng lão, Vân Phàm đang ngăn cản."

"Lệ khí mạnh nhất ở sau lưng, ngăn chặn cấp thấp lệ khí xâm nhập cơ thể!" Chư vị đệ tử còn sót lại gật đầu, lại thành hàng, lui đến thác nước đầu nguồn.

Đệ tử, lệ khí khống chế tấn công nhảy lên cao. Tiên Đạo Tông đệ tử ngăn chặn, đang có một vị tiên phong ngăn cản, một đạo dây gai khổng lồ.

Từ trên cao đâm xuống, thịt nát xương tan, hiện trên đất là một vũng máu. quần áo rách rưởi.

Chư vị đệ tử sau lưng tê dại, nhanh chóng phản kích, phải phá hủy dây gai không lồ, này không để nàng thu lại.

Ba đạo còn lại đều hướng Cô cô, Cô Cô tinh thần cảm ứng, lui lại ra sau. Nàng thân ảnh nghiêng về sau ngã xuống, một dây gai đâm xuống.

Cô cô cười nhẹ: "Đa tạ." Cô Cô chân đạp xuống dây gai, thân ảnh càng nhanh chóng lui ra sau.

Né tránh ba đạo dây gai dễ dàng, Hoa Vũ ánh mắt rưng rưng, ngước lên cao Lăng Thanh: "Lăng Thanh ngươi nhớ ra ta?"

Hoa Vũ, không biết Lăng Thanh trang. Nàng ý thức vẫn là Lăng Thanh bị lệ khí bao quanh, mất đi lý trí, ấy vậy mà nàng giúp Lăng Thanh.

Lăng Thanh hoàn toàn nhớ ra nàng, hắc hắc. Vậy nàng còn sợ hãi sao? Không thể nào, có trí óc như nàng.

Biết đã giúp Lăng Thần, đối phương Tiên Đạo Tông đã coi nàng là ma tông, ngươi thân là tiên Đạo Tông đi giúp lệ khí xâm nhập người.

Còn là tiên Đạo Tông sao? Có ngu mới tin, cho nên nàng ý thức được. Không đánh, không thể bảo toàn mạng ra khỏi nơi đây.

Hoa Vũ chân đưa xuống, một chân dương ra trước, chậm chậm bay lên cao: "Hỏa Long, Hóa Long." nàng thân ảnh hơi nghiêng, hóa thành một đầu long, bay lượn.

Đầu long gầm thét.

Chúng đệ rùng mình, thấy rõ ràng đạo long bay trên cao các đỉnh núi, Lưu Vân bên này nàng vẫn dương kiếm trên cổ Vân Phàm.

"Ngươi nghĩ kỹ." Vân Phàm run run, ta còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống mới? Cứ như vậy bị giết chết? Tô Hạo, Mạn Chi mau cứu ta.

Vân Phàm đôi mắt nhìn xuống thanh kiếm sáng bóng, nàng mài kiếm sắc đến nhường nào, hắn thấy rõ đôi mắt cùng lông mày chính mình, kiếm còn phát sáng.

Vân Phàm run, hắn thật sự sợ hãi, nhìn cảnh tan hoang. Không cách nào diễn tả thành lời, mấy phút trước còn là thung lũng.

Xanh cây xanh cỏ, cây xanh bây giờ biến thành lụi tàn, Vân Phàm ngước đầu nhìn xung quanh, thân thể quỳ trên đất.

Lưu Vân bắt hắn quỳ, ngực nàng còn lung lay, ánh mắt không thể rời, Lưu Vân nàng mặc trên bình y phục, không lộ ra da thịt ngực, mà là phồng to áo.

Cho nên nàng cũng không ngại, ngươi nhìn y phục làm gì. Lưu Vân không như nữ nhân bình thường, bị nam nhân nhìn ngực là sợ.

Không có khả năng, mất đi một sự hảo cảm, bản thân. Hơn là mạng nhỏ? Hừ đúng nữ nhân ngu xuẩn.

Vân Phàm ánh mắt nhìn ra xa, từng đạo lướt trong gió. Tô Hạo ngươi đến cứu ta. Chưa đợi Vân Phàm vui mừng, một dây gai đâm xuống đất, Tô Hạo thân ảnh bay lên cao.

Hộc máu, quang minh một đạo nguyên tố thuộc tính từ Lăng Thanh đôi tay công kích, một đạo màu vàng.

Xuyên phá qua Tô Hạo ngực, hắn liền ngã trên đất bất tỉnh, Vân Phàm một tay vỗ chán, ngươi nha Tô Hạo lướt trong gió.

Mắt ta nhìn trăm trú mới thấy ngươi, vừa bước vào nàng trong chân thân, thây rõ liền công kích ngươi.

Vân Phàm không còn ai cứu, khoan đã Băng Kiếm Thần hắn sẽ không để ta chết.

"Vân Ca, giúp ta." Băng Kiềm Thần thở dài: "Vân Phàm, nàng chưa giết ngươi, kêu ta cái rắm." Vân phàm bên trong truyền âm khóc rưng rưng.

Không còn là một đại nam nhân: "Vân Ca, nàng dương kiếm trước cổ ta, ta không sợ mới là lạ nha."

Băng Kiếm Thần cười nhẹ, không cùng hắn giao hảo để lại một câu rồi ngủ thiếp đi.

"Có người sẽ cứu ngươi." Vân Phàm kêu gọi: "Vân Ca, Vân Ca, ngươi đừng đi." Vân Phàm bất lực, Lưu Vân nhìn hắn: "Ngươi lựa chọn?"

"Rời đi, hay chết." nàng cũng biết được Vân Phàm sau lưng thế lực, cho nên mới đe dọa, hắn rời đi nàng thả hắn đi.

Lưu gia cũng không phải là thế lực lớn. Vân quốc một quốc gia lớn như vậy, nàng lưu gia chỉ là một con kiến.

Vân Phàm đang định mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Lưu Vân sư tỷ, ngươi có thể thả ra hắn, ta mang hắn rời đi."

Vân Phàm quay đầu, là Thiên Thanh Mạn Chi, nàng từ trên cao đáp xuống, sáu cánh vẫn như cũ hiển lộ.

Thiên Thanh Mạn Chi, tóc vàng kim, kèm theo nàng vẻ mặt khuynh nước khuynh thành, thân hình thon gọn.

Dưới chân là, màu vàng quang minh nguyên tố, bên cạnh nàng là thân ảnh thiên sứ sáu cánh, nàng vừa đến đã dùng đến Thiên Sứ Âm Vang.

Nàng không có sợ hãi lăng thanh, nàng sợ rằng Lưu Vân ra tay, giết chết Vân Phàm ca ca, nàng không có ưu thích Vân Phàm ca ca.

Chỉ coi hắn là một vị ca ca tốt, nàng ưu thích là nàng tỷ tỷ. Lưu Vân chưa thu hồi kiếm, nhìn lên cao Lăng Thanh: "Lăng Thanh, ý cô nương ra sao?"

Lưu Vân lần này hỏi Lăng Thanh, sợ rằng nàng thả đi Vân Phàm. Lăng Thanh tức giận, Lăng Thanh đầu nhỏ gật đầu.

Lưu Vân thu hồi kiếm, Vân Phàm đứng dậy, chạy về phía Mạn Chi nhảy lên dương hai tay ra.

Đáp xuống, muốn ôm lấy Mạn Chi, Thiên Thanh Mạn Chi quay người Vân Phàm ôm không có trúng ngã trên đất, không có ôm được mỹ nữ.

Mà là ôm đất, Vân Phàm miệng suýt nữa thì nuốt xuống một nắm đất, nhổ ra ngoài.

Thiên Thanh Mạn Chi cúi đầu: "Tỷ Tỷ lần sau còn gặp lại sao?" nàng ý nghĩ câu nói, là Thanh Nhi tỷ tỷ, ta có thể đi cùng ngươi sao?